[Quyển 2] Ninh Thư - Rất Là Lập Dị

Chương 224: Nỗi hận của hoàng hậu (1) - PHẦN 7: NỖI HẬN CỦA HOÀNG HẬU



PHẦN 7: NỖI HẬN CỦA HOÀNG HẬU


Tags: cổ đại, xuyên không, cung đình


Chuyển ngữ: Wanhoo


2333 rất sợ linh hồn Ninh Thư tan biến. Người chơi làm quá nhiều nhiệm vụ, tinh thần không chịu nổi nên vỡ luôn và tan thành mây khói là chuyện bình thường.


Vậy nên người thực thi nhiệm vụ không chỉ phải hoàn thành nhiệm vụ mà còn phải vỗ về trái tim mình nữa. Nếu không tự bước qua được thì chẳng ai giúp nổi.


Có người thực thi nhiệm vụ trở nên thích giết người, có người thực thi nhiệm vụ mất cân bằng cảm xúc, cậy sức mạnh mình có để hô mưa gọi gió ở thế giới nhiệm vụ và làm thế giới suy thoái dẫn đến hư hại.


Ninh Thư cảm thấy mình vẽ chuyện quá rồi, đáng là người chết lại nhặt được cơ hội này thì rõ ràng là cái bánh từ trên trời rơi xuống còn gì. Vậy nên cô phải kiên cường lên, không có khó khăn nào không thể vượt qua.


Ninh Thư ngồi khoanh chân dưới đất bắt đầu hấp thụ vật chất không tên để củng cố linh hồn mình. Giống như 2333 đã nói, cô được xem là sống mãi theo một khía cạnh nào đó, mặc dù tồn tại ở thể linh hồn nhưng nếu làm nhiệm vụ thất bại thì tức là thất bại.


Ninh Thư đã chết rồi, không còn tiếc nuối gì nữa.


"Cô không sao chứ Ninh Thư?" 2333 hỏi Ninh Thư.


Ninh Thư mở mắt ra, nghe thấy 2333 hỏi thì cảm thấy ấm áp, "Tôi ổn lắm, không sao đâu."


"Phù, vậy thì tốt, tôi còn tưởng mình sẽ bị đưa đi khôi phục định dạng cơ làm tôi sợ gần chết." 2333 cảm thấy hú hồn, "May mà cô không sao."


Ninh Thư: ...


Ninh Thư nhắm mắt lại,mặc xác 2333, cố gắng hấp thụ vật chất trong không gian hệ thống. Ninh Thư muốn linh hồn mình mạnh mẽ hơn một chút.


Rất lâu sau đó Ninh Thư mới mở mắt ra, cô thấy thoải mái hơn nhiều, cô bảo 2333: "Chúng ta bắt đầu nhiệm vụ đi."


"Được nha." 2333 dứt lời, Ninh Thư cũng cảm thấy mê mệt một lúc nhưng không lâu quá. Bây giờ linh hồn Ninh Thư mạnh hơn rồi, cô còn cảm nhận được rõ rệt cảm giác linh hồn mình sáp nhập vào cơ thể cơ.


Đợi thích nghi xong, Ninh Thư nghe thấy tiếng khóc hu hu của trẻ con cứ gọi mẫu hậu ơi, mẫu hậu ơi bên cạnh. Có người ở bên đang khuyên đứa bé ấy nhưng đứa bé vẫn khóc rất đau lòng.


Ninh Thư mở mắt ra, nhìn sang và thấy có một đứa bé trắng trẻo đang úp mặt khóc bên giường.


"Nương nương, hoàng hậu nương nương tỉnh lại rồi." Cung nữ hầu bên cạnh phấn khởi.


"Mẫu hậu ơi, mẫu hậu ơi." Cậu bé phúng phính cầm tay Ninh Thư, nhìn Ninh Thư bằng đôi mắt ầng ậc nước làm người ta thấy xót xa.


Ninh Thư an ủi: "Mẫu hậu không sao, con đừng khóc."


Ninh Thư muốn ngồi dậy nhưng cơ thể rất nặng, không những thế ngực còn hơi nhói khi hít thở.


Chắc là dồn nén lâu quá đây mà, chính xác là tự mình làm mình tức thành ra thế này. Dù gì Ninh Thư cũng theo thần y học y một thời gian nên biết.


"Đỡ tôi, đỡ bổn cung ngồi dậy." Ninh Thư nói thều thào với cung nữ.


"Mẫu hậu, để nhi thần đỡ người." Cậu bé phúng phính chỉ là một đứa bé khoảng bốn, năm tuổi, mặt còn đọng hàng nước mắt đỡ Ninh Thư dậy, cố gắng đến đỏ bừng khuôn mặt.


Trong tim Ninh Thư trào ra cảm giác yêu thương trìu mến. Đây là phản ứng của cơ thể này, còn Ninh Thư vẫn chưa thích nghi được, sao cô lại trở thành mẹ người ta rồi?


Cung nữ bước qua đỡ Ninh Thư dậy, Ninh Thư dựa lưng vào đệm rồi nhìn cậu bé phúng phính và cố gắng nói chuyện thật dịu dàng với cậu, "Mẫu hậu không sao đâu, con đừng lo."


"Mẫu hậu ơi nhi thần sợ lắm, nhi thần sợ mẫu hậu sẽ bỏ nhi thần lắm. Sau này nhi thần sẽ không nghịch ngợm nữa, nhi thần sẽ chăm chỉ học tập để làm phụ hoàng vui lòng." Cậu bé phúng phính nắm chặt tay Ninh Thư.


Ninh Thư nói với cậu bé phúng phính: "Mẫu hậu không sao đâu, mẫu hậu sẽ không bao giờ bỏ con đi."


Ninh Thư dùng hết sự nhẫn nại của mình để dỗ đứa bé này. Cô cảm thấy váng đầu, tim đập nhanh, thể chất cơ thể này kém thật đấy, nói mấy câu đã cảm thấy mệt chết rồi.


"Lui xuống rửa mặt đi con." Ninh Thư sai cung nữ đưa đứa bé đi, cậu bé phúng phính cứ nhìn Ninh Thư mãi, dù vậy vẫn nghe lời lui xuống với bà vú.


Đứa bé vừa đi khỏi là Ninh Thư lau ngay mồ hôi trên trán. Mới chỉ nói một chút mà đã đổ mồ hôi khắp người rồi.


"Thưa nương nương phải uống thuốc rồi ạ." Cung nữ đã bưng thuốc đến, Ninh Thư ngửi bát thuốc, trong đó đều là một số loại thuốc bổ chứ không có độc, dù vậy cũng chẳng có tác dụng gì với cơ thể này cả.


Nguyên chủ bị vậy do suy nghĩ nhiều thôi.


"Mang xuống đi, bổn cung muốn nghỉ ngơi." Ninh Thư nói bâng quơ.


Cung nữ hơi đắn đo, nhìn qua Ninh Thư và cúi mặt thưa: "Thái y bảo là nương nương phải uống thuốc đúng giờ ạ."


"Bổn cung tự hiểu mình, lui xuống đi." Ninh Thư rất gắt, cung nữ mang bát thuốc xuống vội.


Ninh Thư nằm xuống, chuẩn bị tiếp nhận cốt truyện.


Nguyên chủ tên Tiêu Tiêu, là hoàng hậu Yên quốc, ông nội là Đại nguyên soái nắm binh quyền trong tay. Ngày các hoàng tử tranh đoạt ngôi vị, nguyên chủ là người được các hoàng tử tranh nhau lấy lòng để rước về làm phi tử. Cuối cùng Tiêu Tiêu chọn Tứ hoàng tử Hoắc Khanh, cũng chính là đương kim hoàng thượng hiện giờ.


Tứ hoàng tử được phủ nguyên soái chống lưng, mà bản thân Tứ hoàng tử cũng là một người đàn ông quyết đoán nên đã leo lên được ngôi vị hoàng đế. Nguyên chủ cũng được thành hoàng hậu.


Hoắc Khanh rất kín đáo, thờ ơ với mọi thứ, cũng không quan tâm đến phụ nữ, càng không có một chút hứng thú nào với phụ nữ ở hậu cung. Nguyên chủ cũng gả cho Hoắc Khanh được năm năm mới có một mụn con, cũng chính là cậu bé Hoắc Thừa Vọng phúng phính ban nãy.


Tiêu Tiêu cố gắng quản lý hậu cung thật tốt, không để Hoắc Khanh lo lắng. Mười lăm hàng tháng Hoắc Khanh sẽ qua cung của nàng ngồi một lát, thỉnh thoảng cũng sẽ ngủ với Tiêu Tiêu. Sau khi nguyên chủ sinh Hoắc Thừa Vọng thì vẫn muốn sinh tiếp nhưng không tài nào mang thai nổi. Vậy nên nàng cũng đành thôi, đặt tất cả hy vọng vào Hoắc Thừa Vọng. Hoắc Thừa Vọng vẫn đang là trẻ nhỏ mà đã bị nguyên chủ bắt đi học. Hoắc Khanh cũng xác định Hoắc Thừa Vọng là người kế nghiệp nên đào tạo cậu.


Tiêu Tiêu là phụ nữ mà còn là hoàng hậu, nàng dần cảm thấy Hoắc Khanh không thương nàng nữa, ngày trước lấy về cũng chỉ vì để được ông nội giúp đỡ thôi.


Thế nhưng Hoắc Khanh tuấn tú, cao to vạm vỡ, lại còn là một hoàng đế nên Tiêu Tiêu đã trao trái tim cho Hoắc Khanh. Nàng cố gắng làm tốt phận sự của một người vợ, nàng cứ tưởng sẽ sống vậy đến già, rồi sau đó chôn chung một phần mộ với Hoắc Khanh. Thế nhưng vận mệnh đã rẽ sang một hướng hoàn toàn khác.


Chuyện bắt đầu từ khi Hoắc Khanh mang một con hồ ly từ bãi săn thú về, con hồ ly vàng này rất thông minh, nó hiểu ý người, Hoắc Khanh vô cùng chiều chuộng con hồ ly vàng này.


Dù làm gì cũng dẫn con hồ ly này theo. Lúc ăn cơm thì con hồ ly ngồi trên bàn gặm đùi gà. Lúc ngủ cũng ngủ cùng nhau, ngay cả tắm cũng tắm cùng nhau. Ngoại trừ lúc vào triều thì Hoắc Khanh luôn như hình với bóng với con hồ ly này.


Kể từ đó Hoắc Khanh càng không đến hậu cung, ngay cả mười lăm hàng tháng cũng không qua cung hoàng hậu, cũng tầm mấy tháng rồi không qua thị tẩm phi tần hậu cung.


Chuyện này quá bất thường, Hoắc Khanh là một người đàn ông làm sao lại không có nhu cầu, để hậu cung héo hon như thế được, rõ ràng là đàn ông mà như đang giữ trinh tiết vậy. Vào lúc các phụ nữ hậu cung thi nhau khóc sướt mướt, nguyên chủ quyết định qua hỏi thăm xem Hoắc Khanh làm sao.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.