[Quyển 2] Ninh Thư - Rất Là Lập Dị

Chương 318: Đại gia yêu say đắm (30)



Chuyển ngữ: Wanhoo


Vai nữ chính của Mạch Đoá Nhi mất rồi.


Ninh Thư không ngờ Mạc Tước Phong lại đá bay cái vai nữ chính của Mạch Đoá Nhi như vậy đâu, mà chắc chắn là anh ta đưa cái vai đó là cô gái anh ta thích.


Dù thế nhưng Ninh Thư vẫn cứ cảm thấy mối quan hệ giữa Mạc Tước Phong và Mạch Đoá Nhi mới lạ lùng làm sao. Dù gì cũng từng là một mối tình ngọt ngào say đắm trong cốt truyện, hai người yêu nhau vô bờ bến, mà sao giờ lại trở nên như thế này nhỉ?


Có những mối liên hệ không thể nào mà chặt phăng đi được, vậy mà Mạc Tước Phong lại ghét cay ghét đắng Mạch Đoá Nhi như thế là do đã yêu người tình mới hả?


Tiến triển hơi bị kỳ quặc nhé.


Nhìn Mạch Đoá Nhi nức nở rồi run rẩy đôi vai mà cô rất muốn khâu cái mồm cô ta lại. Tự ngược thế để làm gì? Người ngợm đã chẳng ra sao rồi mà cứ phải cố không thiết sống, đau đớn tột cùng thế nữa.


Mạch Đoá Nhi vừa ôm bụng vừa khóc. Cảm thấy thân dưới lại chảy máu thì mới cuống quít gọi Ninh Thư: "Bụng em đau quá chị Hy ơi." Đau như bị xé rách vậy.


Ninh Thư: ...


Ninh Thư mất cảm xúc rồi, cô ta ngồi yên được không, sao chứ thích chết như vậy nhỉ? Thiếu Mạc Tước Phong khổ đến vậy à? Cho cô ta đi chết thật mà cô ta có dám đâu, lúc nào cũng tự dày vò mình vậy.


Ninh Thư gọi bác sĩ, bác sĩ bảo vết thương của Mạch Đoá Nhi rách, giờ lại phải phẫu thuật tiếp.


Ninh Thư: Phắc con nhà bà diu.


"Nhờ cả vào bác sĩ ạ." Ninh Thư mệt mỏi rã rời, cô lại ngồi đợi ỏ ngoài phòng phẫu thuật tiếp.


Cô đã ngồi đây mấy lần rồi đấy. Lần đầu cô gặp một chị nữ chính sợ chết nhưng lại thích hành hạ bản thân như thế này.


Mạch Đoá Nhi được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật lần nữa thì mặt mũi đã xám xịt, trông tiều tuỵ như sắp chết.


Bác sĩ nhắc nhở Ninh Thư nghiêm trọng: "Bây giờ bệnh nhân phải nghỉ ngơi trên giường, không được ngồi dậy đi lại. Nếu vết thương còn chuyển biến xấu nữa thì chỉ còn cách cắt bỏ tử cung thôi."


Ninh Thư: ...


Ninh Thư gật đầu vội: "Cảm ơn bác sĩ, tôi đã hiểu rồi."


Lúc Mạch Đoá Nhi tỉnh dậy Ninh Thư nói cho Mạch Đoá Nhi biết tình hình nghiêm trọng của cô ta luôn. Cô ta không được đi lại, mà cũng không được quá xúc động nữa.


Mạch Đoá Nhi chỉ khóc trong âm thầm, cô ta cứ ngây người ra, nhìn Ninh Thư và hỏi thều thào: "Em không đẻ được nữa thì có tử cung hay không có tử cung có khác nhau chỗ nào đâu?"


Phắc diu! Ninh Thư vỗ vỗ cái ngực mình, cô cạn lời thật luôn, cô cũng thương thay cho nguyên chủ đã mất mạng vì người như này quá.


Mạch Đoá Nhi vô tâm vô phế, cô ta ngược đãi chính mình và cũng đừng hòng mà quan tâm người khác. Cô ta coi tình yêu là cả mạng sống, dù có tổn thương người khác thì cô ta cũng chẳng hay biết. Dưới sự chiều chuộng của Mạc Tước Phong, cô ta chính là một cô gái sống trong hạnh phúc vô bờ bến, không có bất cứ thế lực nào bên ngoài tổn thương được cô ta.


Còn Mạch Đoá Nhi của bây giờ bị cuộc đời giày xéo một chút mà cô ta đã tự nới rộng chút đau khổ đó và phù phép vào bản thân, tự ngược tự hành hạ mình.


Đây đúng là một chị nữ chính chết vì tình.


Với Ninh Thư thì cô ta là một cái con thần kinh chính hiệu!


Mạch Đoá Nhi cứ khóc trong yên lặng, chắc là cô ta cũng sợ cắt tử cung nên nằm yên không nhúc nhích trên giường.


Ninh Thư rót nước và đặt ở đầu giường cho Mạch Đoá Nhi. Mạch Đoá Nhi hỏi Ninh Thư: "Em biết tại sao mình lại khổ vậy rồi chị."


Ninh Thư rất muốn bảo là do cô tự rước khổ vào thân chứ sao, nhưng nghĩ đến tình trạng của Mạch Đoá Nhi thì chỉ bảo: "Em đừng nghĩ linh tinh nữa, cứ chăm cho khoẻ lại rồi tính tiếp."


Mạch Đoá Nhi chỉ khóc và không trả lời. Ngày nào cũng ngồi với một người cứ tỉnh lại khóc làm cô rất bức bối, rất khó chịu.


Bấy giờ cửa phòng bệnh có tiếng gõ cửa "cộc cộc cộc". Ninh Thư ngoảnh lại xem là ai thì thấy có một cô gái mặc váy trắng cầm bó hoa bách hợp bước vào, bó hoa càng làm tôn lên gương mặt trắng hồng của cô ta.


Ninh Thư hơi bị ngạc nhiên, không ngờ cô gái Mạc Tước Phong thích lại đến thăm Mạch Đoá Nhi.


Thu Hân đặt bó hoa ở đầu giường và hỏi thăm Mạch Đoá Nhi bằng cái mặt vô tội: "Cô không sao chứ Mạch Đoá Nhi?"


Mạch Đoá Nhi thấy cô ta thì tức sôi máu. Cũng tại cái con ả này mà cô mất vai nữ chính, mất Mạc Tước Phong, mất con, mất cả khả năng sinh đẻ.


"Mày đến chế nhạo tao đó à?" Mạch Đoá Nhi bật dậy làm cái bụng đau nhói, cô ta chỉ ra cửa và kích động: "Mày cút đi cho khuất mắt tao, tao không muốn thấy mày."


Thu Hân chẳng tỏ vẻ gì, cô ta vẫn nhìn Mạch Đoá Nhi và nói: "Cô bê tha quá đấy. Mạc Tước Phong đang yêu tôi chứ không yêu cô đâu."


"Mày cút đi, mày cút đi..." Mạch Đoá Nhi quăng bó hoa ở tủ đầu giường vào người Thu Hân.


Thu Hân để mặc cho bó hoa đập vào người mình, "Tôi có lòng đến thăm cô mà cô lại như vậy."


Bao nhiêu đau đớn dồn nén trong lòng, lại thêm Thu Hân kháy đểu làm Mạch Đoá Nhi tức phát khóc. Cô thấy trái tim mình sắp vỡ đến nơi rồi, cô chỉ muốn chết cùng cái con ả trước mặt này thôi.


Ninh Thư đã gọi bác sĩ từ trước, bác sĩ mới vào đã tiêm thuốc an thần cho Mạch Đoá Nhi ngay sau rồi Mạch Đoá Nhi mới yên tĩnh lại.


Có phải bị điên đâu mà lúc nào cũng phải tiêm thuốc an thần thế này làm gì!


Thu Hân cười nhạt với Mạch Đoá Nhi nằm trên giường rồi ngoảnh sang nói với Ninh Thư: "Tôi có chuyện nói với cô đây."


"Nói với tôi? Tôi đâu quen cô." Ninh Thư chau mày, cô cứ cảm thấy tình mới của Mạc Tước Phong sao sao ấy.


Thu Hân lại gần Ninh Thư, thấy cô đề phòng thì cô ta kề tai Ninh Thư và bảo: "Tôi nhận ra rồi, cô không phải nói dối nữa đâu, tôi và cô là cùng một kiểu."


Cùng một kiểu ư? Người thực thi nhiệm vụ à?


Trái tim Ninh Thư giật thót, đây là lần đầu cô gặp người thực thi nhiệm vụ khác trong nhiệm vụ đấy.


Thu Hân ra ngoài phòng bệnh trước, Ninh Thư cân nhắc rồi cũng ra theo. Đi đến bồn hoa thì Thu Hân dừng lại đợi Ninh Thư qua.


Thu Hân khoanh tay, nói: "Cô là người mới đúng chứ, tôi chưa từng gặp người thực thi nhiệm vụ nào có phong cách làm việc như cô cả."


Nhìn gần trông Thu Hân đẹp đến xuất sắc, làn da trắng đến trong suốt dưới ánh nắng mặt trời. Ban đầu chỉ thấy cô ta cũng xinh, nhưng càng ngắm mới càng thấy đẹp làm sao, càng ngắm càng thấy hút hồn, đẹp đến khắc cả vào tim.


Ninh Thư lắc đầu chối, "Tôi không biết cô đang nói gì nữa?" Đây là chối theo bản năng, Ninh Thư không muốn thừa nhận mình là người thực thi nhiệm vụ.


Thu Hân cười với Ninh Thư, "Cô không cần đề phòng tôi đâu, mục đích của chúng ta giống nhau, cùng là xử lý Mạch Đoá Nhi đấy. Lúc đầu khi nhận ra cô khác lạ, tôi còn tưởng cô sống lại và trả thù Mạch Đoá Nhi. Nhưng rồi tôi không thấy cô hận cô ta, nên tôi đã nghi ngờ cô là người thực thi nhiệm vụ ngay lập tức."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.