[Quyển 2] Ninh Thư - Rất Là Lập Dị

Chương 378: Chàng là ánh sáng của đời thiếp (2)



Chuyển ngữ: Wanhoo


Đồ đạc trong phòng đều rất trang nhã, nguyên chủ mặc áo gấm dệt vạt hoa, đường may kỹ càng không sợi chỉ thừa, xem ra nguyên chủ khá là giàu có.


Ninh Thư nhắm mắt lại bắt đầu tiếp nhận cốt truyện.


Nguyên chủ tên Vệ Lệnh Nhàn, là vợ chính thức của An Hữu - Chấn uy Tướng quân nhất phẩm. Bà sinh được một trai một gái, là một người phụ nữ kính trọng mẹ chồng, tử tế với người ở, vợ chồng yêu thương nhau, không có bất cứ nàng thiếp nào ở hậu viện, điều mà cực kỳ hiếm thấy ở cổ đại tam thê tứ thiếp.


Vân Châu có bạo loạn, đây còn là đất phong của anh em cùng cha khác mẹ với đương kim thánh thượng, vậy nên khi thánh thượng hay tin, ngài đã lập tức cho An Hữu đến Vân Châu dẹp loạn. Vậy là An Hữu Tướng quân phụng chỉ đến Vân Châu bạo loạn.


An Hữu cấp tốc đến Vân Châu và phát hiện cả nhà Yến Vương đã chết trận. Song trên đường trở về, An Hữu lại gặp được Minh Châu Quận chúa và cậu con trai còn nhỏ tuổi của Yến Vương, do Yến Vương đã ra lệnh cho con gái rượu là Minh Châu Quận chúa bảo vệ tiểu thế tử - huyết mạch duy nhất - tháo chạy khỏi Vương phủ bị dân đen tấn công.


Minh Châu Quận chúa mất người thân trong một đêm, nếu không vì phụ vương thì Minh Châu Quận chúa cũng đã muốn đi cùng cả nhà rồi.


Cô cải trang và dẫn nha hoàn của mình theo, trên đường đi gặp phải sơn tặc rồi được An Hữu cứu trong tình hình cực kỳ nguy nan.


An Hữu hệt như ánh sáng soi rọi Minh Châu Quận chúa, giúp cô nhìn thấy ánh sáng cuối con hầm tối đen, giúp cho Minh Châu Quận chúa cảm nhận được hơi ấm và sự an toàn, cho cô lại được hưởng thụ sự ấm áp của thế gian này.


An Hữu buộc phải cứu người nhà Yến Vương, cũng như có trách nhiệm bảo vệ, hộ tống những đứa con côi cút của Yến Vương về kinh thành.


An Hữu thấy Minh Châu Quận chúa đau đớn do mất người thân, lại tầm cỡ con gái mình, mới mười sáu tuổi đã gặp chuyện như vậy thì bảo ban ôn tồn và thường xuyên an ủi cô.


Sự quan tâm và yêu quý của An Hữu đã khiến Minh Châu Quận chúa không thoát khỏi đầm lầy nảy sinh tình cảm với An Hữu, biến từ kính trọng thành tình yêu. Chẳng qua do ái ngại thân phận nên đành cố gắng giấu giếm tình cảm của mình.


Về đến kinh thành, An Hữu nhận thấy mình có trách nhiệm với Minh Châu Quận chúa, nên đã lại đưa Minh Châu Quận chúa và tiểu thế tử về phủ tướng quân chăm sóc.


Phủ tướng quân rất chào đón Minh Châu Quận chúa, An Hữu còn xây hẳn một viện riêng cho Minh Châu Quận chúa để cô ở một mình, theo như lời ông nói là phải để Minh Châu Quận chúa cảm nhận được hơi ấm gia đình.


Minh Châu Quận chúa trở thành bạn thân với An Linh Vân cùng tuổi. Ai trong phủ cũng yêu mến cô bé yếu ớt nhưng kiên cường, gánh trên vai trách nhiệm chấn hưng phủ yến vương này.


Con trai Vệ Lệnh Nhàn tên An Du, năm nay mười bảy đúng độ thiếu niên ấp ôm mối tình thuở ngây dại, cậu chàng thầm mến cô Minh Châu Quận chúa dịu dàng đằm thắm. Được em gái An Linh Vân ủng hộ, cậu chàng đã tỏ tình với Minh Châu Quận chúa nhưng người quận chúa yêu lại là phụ thân An Hữu của An Du.


Vệ Lệnh Nhàn phát hiện chuyện chồng mình với Minh Châu Quận chúa thì hằm hằm Minh Châu Quận chúa. Bà còn kiếm chuyện ảnh hưởng đến An Hữu và Minh Châu Quận chúa như là tiến cung thuyết phục thái hậu tứ hôn cho Minh Châu Quận chúa. Thái hậu đã chấp nhận cho Minh Châu Quận chúa một mối hôn sự môn đăng hộ đối với một con cháu nhà dòng dõi đời tư sạch sẽ trong kinh thành.


Khi Minh Châu Quận chúa biết tin thì lại thấy trời sắp sụp đến nơi, cô quỳ xuống xin thái hậu hủy tứ hôn, đồng thời cũng bảo với thái hậu là mình thích An Hữu, không phải An Hữu thì sẽ không lấy ai khác.


Thái hậu thảng thốt vô cùng, không đời nào bà cho phép một cô quận chúa hoàng gia lại đi làm thiếp, đã vậy còn là thiếp của một người đàn ông trạc tuổi cha mình, ảnh hưởng đến thể diện triều đình.


Dù rằng là vậy, Minh Châu Quận chúa vẫn bảo mình và An Hữu thật lòng thương nhau, hai người là nửa còn lại của người kia, và điều đó chẳng có gì là sai trái.


Minh Châu Quận chúa tạm thời thỏa hiệp vì lợi ích toàn cục, cô quỳ xuống trước mặt Vệ Lệnh Nhàn và bảo thẳng rằng mình yêu An Hữu, mình bằng lòng làm thiếp, lủi thủi bên An Hữu, chỉ xin Vệ Lệnh Nhàn tha thứ cho cô thôi.


Vệ Lệnh Nhàn tức run người, An Du mến Minh Châu không đồng ý, cụ bà cũng không dám để quận chúa làm tiểu thiếp và sống chết không đồng ý, An Linh Vân thì trách bạn thân phụ lòng anh trai, cướp cha mình.


An Hữu thấy tất cả mọi người đều không chấp nhận tình cảm của mình và Minh Châu Quận chúa, thấy cả nhà đều đau khổ vì chuyện này thì chủ động xin đi đánh giặc trong tâm trạng bi thương.


Minh Châu Quận chúa lén trốn khỏi kinh thành, một thân một mình đến chiến trường phương xa tìm An Hữu xuất chinh. An Hữu bị chuyện tình cảm làm cho đau khổ nên đã bại trận và quyết định tự sát. Khi ấy Minh Châu Quận chúa lại xuất hiện trước mặt An Hữu, hai người nhìn nhau mà như thể đã xa cách mấy đời, không thể khống chế nỗi niềm chất chứa trong lòng và họ đã quyết không rời xa nhau nữa.


Cả hai vẫn sống khỏe re nhưng chào đón họ là sự phản đối kịch liệt, Minh Châu Quận chúa trở thành tầm ngắm để mọi người chỉ trích. Minh Châu Quận chúa không màng danh phận, nhẫn nhịn mọi tủi hờn, chỉ mong xua đi khúc mắc của mọi người bằng sự chân thành, và sau rồi cô đã rung động được cụ bà phản đối gay gắt nhất, Minh Châu Quận chúa trở thành thiếp của An Hữu.


Mọi người bị rung động bởi tinh thần không ngại khó, sống chết có nhau của Minh Châu Quận chúa, đến cả thái hậu cũng ủng hộ cô.


Ở một khía cạnh khác, người phụ nữ Vệ Lệnh Nhàn đã gần như mất đi tất cả ấy đay nghiến, hành hạ, đày dọa Minh Châu Quận Chúa. Minh Châu Quận chúa vẫn luôn im lặng nhẫn nhịn, mong rằng tấm chân tình của mình có thể lay chuyển Vệ Lệnh Nhàn.


An Du thích Minh Châu thất vọng tràn trề, tức tối thành thân, sau lại không quan tâm đến vợ mới cưới mà đi xông pha chiến trường.


An Hữu biết tính con trai, ông đã lên chiến trường với Minh Châu Quận chúa để bảo vệ thằng con. An Hữu đỡ tên cứu con trai trong đám quân loạn nên chết, bấy giờ An Du mới tha thứ cho cha mình.


Minh Châu Quận chúa thấy An Hữu chết thì muốn chết cùng ngày cùng tháng cùng năm với An Hữu nên đã nhờ An Du chăm sóc em trai mình rồi tự vẫn trong sự đau thương.


Sau khi Minh Châu Quận chúa chết, thái hậu biết chuyện, bà cảm thấy quận chúa một lòng trung trinh như thế thì để Minh Châu Quận chúa và An Hữu cùng chôn một mộ, khiến bà vợ cả là Vệ Lệnh Nhàn đây xấu hổ vô cùng.


Đôi gian phu dâm phụ chạy đến chiến trường sau rồi chết cả nhưng lại được thêu dệt thành câu chuyện trung trinh, có được tiếng thơm kiên cường dũng cảm, sống chết có nhau. Cuộc tình của một thằng già và một cô gái xinh đẹp lương thiện đẹp đến nao lòng không màng luân lý được đội cái mũ dối trá, lấy đi nước mắt của bao người.


Trong khi đó, Vệ Lệnh Nhàn không được chồng thương, hai con bất hiếu, cộp mác ghen ghét đố kỵ, sau khi chết không được chôn cùng chồng nữa bởi bên cạnh ông ta đã có một con đàn bà rồi.


Mặc dù hai người họ đã chết nhưng Vệ Lệnh Nhàn mất tất cả vẫn phải sống trong đau khổ, bị người đời xỉa xói. Hồi trước Vệ Lệnh Nhàn được bao nhiêu người hâm mộ thì giờ đây Vệ Lệnh Nhàn đáng thương bấy nhiêu.


Hai đứa con đều bênh cô thiếp, thậm chí là cô con dâu thằng con mình mới lấy về cũng mu muội mà nói đỡ cho Minh Châu Quận chúa, không đồng tình với cách bà tàn nhẫn với Minh Châu như thế.


Ninh Thư: ...


Ừm, có thể tổng kết gắn gọn câu chuyện này là tôi có lòng cưu mang con gái không nơi nương tựa của người bạn, nhưng rồi cô con gái đó lại cướp chồng tôi, còn cướp trái tim con tôi, hại tôi tan cửa nát nhà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.