[Quyển 2] Ninh Thư - Rất Là Lập Dị

Chương 384: Chàng là ánh sáng của đời thiếp (8)



Chuyển ngữ: Wanhoo


Ninh Thư đậu xanh rau má trong lòng, sao lại nhận phải cái nhiệm vụ thế này chứ.


Ninh Thư cũng không phải phụ nữ cổ đại thực thụ, dù có đặt mình vào vị trí người ta cũng không bằng được. Nhưng Ninh Thư cũng không muốn cho Vệ Lệnh Nhàn cái kết theo cách nghĩ người hiện đại.


Má nó chứ, hay là chà đạp An Hữu, giày vò con khốn mary sue, ly hôn và sống một cuộc đời tự do, rồi kiếm người đàn ông thật sự yêu bà nhỉ?!


Nhưng mà hoàn cảnh không cho phép ấy.


Đâu phải bảo tìm được người đàn ông đó là tìm thấy ngay, vả lại xác xuất người ta yêu Vệ Lệnh Nhàn cực nhỏ. Không phải Vệ Lệnh Nhàn không tốt, mà là bà có bối cảnh quá lớn.


Chốt lại là bà phải giữ được vị trí vợ cả, không được mắc lỗi để dư luận chỉ trích.


Ninh Thư cũng không biết xử lý hai đứa con của Vệ Lệnh Nhàn sao nữa. Hai đứa chúng nó thì vô ơn chắc rồi, chúng đều đứng về phe Minh Châu Quận chúa, và chỉ trích mẹ mình để bênh Minh Châu Quận chúa.


Vệ Lệnh Nhàn cũng vừa thất vọng vừa đau lòng với hai đứa con, nhưng hai đứa nó cũng là cục thịt cắt từ người bà mà ra, bà đã ngậm đắng nuốt cay, nuôi chúng lớn khôn trong niềm hân hoan và hạnh phúc. Bản năng của người làm mẹ là bao che cho con mình, dù cho hai đứa con đó có làm Vệ Lệnh Nhàn đau lòng cỡ nào.


Vệ Lệnh Nhàn sẽ chịu đứng yên nhìn người thực thi nhiệm vụ đầy đoạ con mình ư? Mình được đánh được chửi con mình, nhưng người khác thì đừng hòng.


Từng có tiền lệ là khi cô làm hoàng hậu, cô đã thay đổi vận mệnh thằng nhóc Hoắc Thừa Vọng, cho nó lên làm hoàng đế. Và rồi hoàng hậu Tiêu Tiêu tặng lại cô một Hào quang Mẫu nghi thiên hạ. Vậy nên có thể thấy rõ rằng, con cái vô cùng quan trọng trong trái tim đa số người làm mẹ.


Máu mủ ruột già là thứ không thể nào bảo bỏ là bỏ được.


Đệch, đến chết thật đấy.


Nhiệm vụ quái quỷ gì thế này.


"2333, cậu chọn nhiệm vụ gì thế này?" Ninh Thư nổi cơn thịnh nộ, bùng nổ với 2333, "Cậu ngẫm lại xem cậu chơi tôi biết bao nhiêu lần rồi, hả?"


2333: ...


"Nhiệm vụ được chọn ngẫu nhiên, không liên quan đến tôi." 2333 nói: "Bây giờ chỉ còn cách cố mà giả tưởng tâm trạng của Vệ Lệnh Nhàn thôi."


Ninh Thư bắt bẻ 2333: "Thế cậu nói xem Vệ Lệnh Nhàn đang nghĩ gì cái?"


2333 chuồn ngay, "Tôi chỉ là một cái hệ thống, làm sao mà tôi hiểu được tâm trạng con người, đã thế còn là lòng dạ đàn bà nữa."


Ninh Thư: Phắc diu...


Ninh Thư trằn trọc cả đêm, rụng biết bao nhiêu là tóc. Cô vẫn đang nghĩ xem ý nghĩa cuộc đời của một người phụ nữ là gì.


Gả chồng rồi sinh con, vất vả cả đời vì một cái nhà, để rồi cánh đàn ông không còn thương, không còn tôn trọng mình nữa.


Quá đáng hơn, khi gã ta gặp được tình yêu của đời thì sẽ quên mất người vợ cùng bươn chải thuở khốn cùng.


Sống bình yên hết quãng đời không được à, đừng có mà mất lý trí như vậy chứ!


Sống bình yên hết quãng đời?


Đúng rồi, bỗng nhiên Ninh Thư có ý tưởng.


Vệ Lệnh Nhàn hận Minh Châu Quận chúa nhất, bởi vì sự xuất hiện của Minh Châu Quận chúa đã khiến cả phủ tướng quân chao đảo, tình yêu và hận thù giăng mù phủ kín.


Bố con tranh nhau một cô gái, thằng bố không ra hồn bố, thằng con không ra hồn con.


Phủ tướng quân đã bị huỷ hoại bởi cô gái ấy.


Cái Vệ Lệnh Nhàn mong mỏi nhất đó là những ngày tháng bình yên khi Minh Châu Quận chúa chưa xuất hiện. Mặc dù hồi đó bà quản lý phủ tướng quân vất vả, đồng thời cũng lo cho An Hữu xuất chinh nơi phương xa, song Vệ Lệnh Nhàn vẫn sống bình yên. Đó là quãng thời gian tươi đẹp nhất cuộc đời Vệ Lệnh Nhàn.


Điều mà một người phụ nữ hằng mong ước đó là cũng chỉ cần một mái ấm yên bình mà thôi.


Ninh Thư thở dài, tâm trạng thấp thỏm đã biến mất và sự ổn định đã quay trở lại, ít nhất thì cô đã có mục tiêu phấn đấu rồi.


"Sao nàng thức trắng đêm thế?" Tiếng An Hữu vang lên bên cạnh.


Ninh Thư nằm dịch sang bên, bảo: "Thiếp đang lo cho An Du."


"Lo gì cho An Du?" Giọng An Hữu khàn khàn ngái ngủ.


Ninh Thư rất cạn lời, cô bảo: "An Du đã mười bảy rồi, sắp tới là lấy vợ đẻ con rồi nhưng vẫn vô công rồi nghề, không có công danh. Thiếp nhớ ngày chàng mười bảy đã xông pha chiến trường rồi đấy."


An Hữu ừm hửm. "Đúng thế."


Ninh Thư nói: "Vậy nên thiếp đang nghĩ có thể tìm việc cho An Du hay không. Thằng bé thích luyện võ như vậy, thiếp muốn cho nó đi tòng quân ạ."


"Tòng quân? Nàng chịu à? Chắc là mẹ sẽ không đồng ý đâu." An Hữu bảo.


Đâu phải con tôi, sao lại không được.


Ninh Thư im lặng, An Hữu bảo sẽ xem sét.


Hôm sau, An Hữu đã nói chuyện để An Du đi tòng quân trên bữa sáng. Cụ bà không đồng ý, hai ba tháng tòng quân không được gặp cháu trai, và còn làm cụ bà trái lo phải nghĩ nữa.


An Du thì không ngờ cha lại bảo để mình đi tòng quân, cậu nhìn sang Minh Châu Quận chúa dịu dàng đằm thắm.


Minh Châu Quận chúa che miệng thảng thốt, bảo với An Hữu: "Tòng quân nguy hiểm lắm, sao lại phải cho An Du đi tòng quân chứ?"


Ninh Thư cười đúng mực, bảo: "Đàn ông bảo vệ nước nhà, thực hiện chí lớn. Quận chúa à, sao An Du lại không được đi tòng quân?"


Minh Châu Quận chúa ngạc nhiên, "Nhưng An Du là con bà mà, sao bà lại không màng cậu ấy?"


Minh Châu chau mày, tỏ thái độ sao bà lại tuyệt tình như vậy.


Cụ bà khá phiền muộn, khó chịu ra mặt với Ninh Thư. Cụ bà già rồi, không quyết đoán được như ngày còn trẻ nữa. Cái hồi mà cụ bà còn trẻ đã bất chấp đưa An Hữu lên chiến trường mới có cái danh Chấn uy Tướng quân hôm nay đó thôi.


Má nó chứ, ý của Minh Châu Quận chúa như thể cô định để An Du đi đâm đầu vào chỗ chết ấy. Ninh Thư nhìn Minh Châu Quận chúa, nói bừa một câu cũng sẽ tạo xung đột gay gắt được.


Cô ta thuần khiết thật, gây hoạ cho người khác bằng chuyện như vậy được.


Ninh Thư tính để An Du rời khỏi phủ tướng quân, để An Du không bị vướng vào vòng vây cha con tranh một cô nàng.


Ninh Thư nhìn An Du, hỏi: "Con nghĩ sao, không phải con muốn trở thành người giống phụ thân con à?"


An Du nhìn Minh Châu Quận chúa, Minh Châu Quận chúa lại nhìn An Hữu.


Minh Châu Quận chúa giỏi quá, mới vào phủ tướng quân hôm qua mà An Du đã vậy rồi, cứ yếu đuối là dễ lay động sự thương xót của cánh đàn ông nhất.


An Du bảo: "Con sẽ suy nghĩ."


Ninh Thư không nói nữa, cứ nghĩ đến cốt truyện mắc ói là cô rất không muốn lo cho hai đứa trẻ này.


Minh Châu Quận chúa mới đả động cái là mọi người trách móc cô ngay. Minh Châu Quận chúa bảo ta biết ta sai, nhưng chúng ta yêu nhau thật lòng và tình yêu đó sẽ không thay đổi, ta sẽ hối lỗi để bù đắp tất cả nỗi đau đã gây ra.


Nghĩ mới thấy sợ thật sự, bạn sẽ không trốn đi đâu được, bởi vì cô ta sẽ liên tục hối lỗi với bạn. Một lần sám hối là một lần vô tình khứa một nhát dao vào trái tim bạn.


Cụ bà vẫn khó chịu cả bữa sáng, đã vậy còn nhăn nhó ra mặt, rõ ràng là cố tình cho Ninh Thư thấy.


Bình thường cụ bà sẽ không tỏ thái độ với con dâu như thế, bà như vậy tức là đang rất khó chịu với Ninh Thư.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.