[Quyển 2] Ninh Thư - Rất Là Lập Dị

Chương 386: Chàng là ánh sáng của đời thiếp (10)



Chuyển ngữ: Wanhoo


Chuyện tiền nong không quan trọng, An Hữu bảo đây không phải chuyện lớn, mua vài món đồ cho Minh Châu Quận chúa không phải vấn đề to tát.


Ninh Thư nghe vậy thì cười khỉnh trong lòng, ở đâu ra cái kiểu phủ tướng quân nợ Minh Châu Quận chúa thế ông già? Có phải giờ mà cô nói một chữ không, thì ngày mai sẽ đồn rằng phủ tướng quân kẹt sỉ với kẻ mồ côi không?


Má nó chứ, cay thật đấy, cay lắm luôn ý, nhưng mà vẫn phải giữ mãi nụ cười trên đôi môi. Hào quang Tỉnh táo lan ra khắp trái tim, giúp Ninh Thư cân bằng cảm xúc.


Cụ bà giận run người nhưng thằng con An Hữu không nhận ra.


Ninh Thư định bắt tay với cụ bà, tiêu diệt Minh Châu Quận chúa, bảo vệ phủ tướng quân khi mà vụ kia chưa bị vạch trần.


Đối đầu với Minh Châu Quận chúa tức là đối đầu với cả hoàng tộc, cần phải lên kế hoạch chi tiết.


Tính là thế nhưng bỗng nhiên tiểu thế tử ngất trong học đường, lăn quay ra ốm. Tiểu thế tử là tương lai của phủ yến vương, Minh Châu Quận chúa cuống quít, gào thái y cứu em mình đến xé lòng.


Ninh Thư thấy Minh Châu Quận chúa khóc lóc thảm thiết như sắp chết đến nơi thì trợn trắng mắt. Bôn ba từ Vân Châu đến kinh thành, mới đến kinh thành đã bắt tiểu thế tử đi học ngay, cô ta có quan tâm em mình đâu, lúc nào cũng chỉ biết rót vào tai tiểu thế tử phải chấn hưng phủ yến vương. Hôm sinh nhật Minh Châu, tiểu thế tử trốn học để đi mua quà cho chị, sau lại bị Minh Châu đánh cho một trận. Sau khi giải thích rõ ngọn ngành, Minh Châu lại áy náy ôm tiểu thế tử khóc. Cứ vậy khiến bóng ma trong tim tiểu thế tử càng khuếch đại.


Thái y chẩn đoán tiểu thế tự bị cảm cúm, cảm cúm ở cổ đại sẽ lây và gây chết người. An Hữu thấy Minh Châu đau đớn tuyệt vọng thì phản đối cụ bà, nhất quyết giữ tiểu thế tử ở lại.


An Hữu tích cực ghê nhỉ, có khi bà mẹ già của ông ta ốm cũng chưa từng được ông ta sốt sắng vậy ấy.


Vậy là An Hữu ở lỳ trong viện của Minh Châu. Hai người đã có tình cảm sẵn, sau đợt tiểu thế tử ốm này càng nhen nhóm nhiều hơn. Mọi hành động, cử chỉ đều ngập tràn hạnh phúc của cặp tình nhân, thiếu mỗi bước chọc thủng giấy dán cửa sổ.


Ninh Thư nhận thấy mình cần tâm sự với con gái về chuyện tiền nong dạo trước.


Ăn tối xong, Ninh Thư đưa An Linh Vân đi dạo mát. Ninh Thư nhìn khuôn mặt xinh xắn của An Linh Vân, nguyên chủ chiều hai đứa con này thật, nuôi nấng chúng nó đến vô tri về sự đời, lại thêm bị ảnh hưởng hào quang của nhân vật chính thành ra đứa nào đứa nấy mất não luôn.


Ninh Thư đã từng gặp rất nhiều thành phần não tàn cam chịu trước hào quang rồi.


Hiện giờ Ninh Thư không biết nói chuyện với An Linh Vân thế nào. Mắng nhiếc nó thì chỉ tạo tâm lý phản nghịch, dịu dàng thì không ghi vào đầu, đòn roi thì không nên người.


An Linh Vân đi dạo với Ninh Thư, lúc đi qua núi giả có tiếng nói vọng ra trong bóng tối, Ninh Thư dừng bước, bảo An Linh Vân im để nghe.


Có vẻ như là giọng An Hữu: "Có những thứ chúng ta có thể buông lơi bản thân, nhưng có những thứ không thể được! Nàng quá tốt đẹp với ta, nàng quá trẻ cũng quá cao xa. Nàng là quận chúa hoàng tộc, còn ta đã bốn mươi, có vợ có con, ta không thể nào trao cho nàng một tình yêu trọn vẹn. Đã không thể trao, ta lại vẫn buông lơi bản thân bộc lộ tình cảm của mình, ta tội đáng muôn chết!"


Minh Châu Quận chúa đau đớn vô cùng: "Chàng hãy quay về với thế giới vốn có của chàng đi. Trách nhiệm, tình thân, danh dự, địa vị của chàng... quay về với chúng đi."


"Chàng yên tâm, ta vẫn còn chút kiêu ngạo, ta sẽ không quấn lấy chàng đâu!"


"Nàng đang nói gì vậy?" Gương mặt tuấn tú khổ sở, bắt lấy cổ tay cô và đung đưa: "Nàng vẫn chưa hiểu tấm lòng ta sao! Ta không nghĩ cho mình, mà lo cho nàng đó! Tương lai của nàng, tiền đồ của nàng, hết thảy đều quan trọng hơn chuyện của ta. Ta yêu một người, không phải để huỷ hoại cuộc đời người đó!"


Mắt Minh Châu Quận chúa lấp lánh.


Minh Châu Quận chúa vừa khóc vừa cười, nức nở: "Được nghe chàng nói yêu ta, ta đã mãn nguyện rồi. Có chữ "yêu" của chàng, "tấm lòng" của chàng là đủ rồi."


"Ta cũng yêu chàng An Hữu à. Ta vẫn luôn nhớ lần đâu chúng ta gặp nhau, khi ấy chàng cưỡi ngựa mà như đang bay từ trên trời xuống và phi đến cứu ta. Chính từ giây phút ấy, chàng đã chiếm trọn trái tim ta. Chàng đã là chủ nhân của ta, là chúa tể ta, là thần tiên của ta, là tín ngưỡng của ta, là tình cảm của ta, là quyến luyến của ta... Ta hết cách rồi, ta là như vậy đấy! Vậy nên nếu như chàng muốn ta và chàng giữ khoảng cách, vậy được thôi! Chàng muốn ta khống chế ánh mắt của mình, vậy được thôi! Chàng muốn ta cố gắng đừng nói chuyện với chàng, vậy được thôi! Nhưng có một thứ chàng không thể bắt ta thế này ta thế kia, đó là trái tim của ta!"


Minh Châu Quận chúa bần thần nhìn An Hữu, nước mắt trong hốc mắt đã bùng lên ngọn lửa phừng phừng, kiên quyết cắt đứt mọi quan hệ: "Tình yêu của ta không cần đáp lại, cũng không hối hận. Dù rằng tình yêu này chỉ là một phút bông đùa với chàng, nhưng với ta, đó cũng là vĩnh hằng!"


An Hữu rung động, quá xúc động trước những lời thủ thỉ của Minh Châu Quận chúa. Sau khi nàng ấy bộc bạch nhiều điều như vậy thì ông không nói được câu nào nữa. Ông thật nhếch nhác trước sự kiên quyết của nàng! An Hữu cảm thấy thật mặc cảm, tự ti khi đối mặt với nàng ấy.


Trong dòng cảm xúc mặc cảm tự ti đó, cũng xen cả tình yêu nồng cháy nhất, đau khổ nhất, đắng cay nhất. Thứ tình yêu này ông chưa từng nếm trải trong cuộc đời, cuộc đời ông chưa từng có tình yêu ấy.


An Hữu ngắm Minh Châu Quận chúa chăm chú, gò má nàng lấp lánh ánh nước dưới ánh trăng. Tình cảm và tuyệt vọng đó khiến An Hữu không biết nói gì, không nghĩ được gì, chìm sâu vào đầm lầy rung động chưa từng có trước nay.


Ông có được tình cảm thiết tha, thuần khiết, nồng nhiệt. Ông lo sợ mà cũng sung sướng.


Ninh Thư: ...


Chủ nhân, chúa tể, thần tiên, tín ngưỡng...


Nghe Minh Châu Quận chúa nói mà Ninh Thư đã ê hết cả răng, không cảm nhận được sự hiện diện của răng rồi.


Cái thể loại gì thế này, mặt dày thật đấy, làm mới tam quan Ninh Thư luôn.


"Họ, họ..." Ngón tay An Linh Vân chỉ vào hai người kia, Ninh Thư nhìn qua đã thấy An Hữu và Minh Châu ôm hôn nhau.


Ninh Thư kéo An Linh Vân đang thẫn thờ về phòng mình.


An Linh Vân giận tím người, "Sao Minh Châu lại như vậy được, con vẫn luôn xem cô ta là tẩu tử, sao cô ta lại cướp cha được chứ."


Ninh Thư sầm mặt lại, An Linh Vân im thin thít, nhưng vẫn tỏ thái độ phẫn nộ Minh Châu lừa mình.


An Linh Vân bất bình tức giận nhưng đến giờ vẫn chưa bênh cô được một câu, cũng không bảo sẽ đòi công bằng cho mẹ.


Con thế này thì bảo cô cứu kiểu gì đây?


Sợ nhất là gặp phải cái thể loại não tàn, làm người ta đau tim lắm luôn á.


Ninh Thư thấy mệt quá à.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.