[Quyển 2] Ninh Thư - Rất Là Lập Dị

Chương 387: Chàng là ánh sáng của đời thiếp (11)



Chuyển ngữ: Wanhoo


Ninh Thư không ngờ hai bạn này lại thổ lộ tình cảm nhanh vậy đâu. Tính từ lúc Minh Châu Quận chúa đến phủ tướng quân mới có hơn một tháng mà hai bạn bùng nổ tình cảm, không khống chế được nữa rồi.


Bản thân An Hữu biết mình còn trách nhiệm, thân phận, địa vị, nhưng vẫn lao đầu vào lửa.


Minh Châu Quận chúa lại càng không cần nhắc đến. Chủ nhân của cô ta, chúa tể của cô ta đáp lại tình cảm của mình, đủ để cô ta sướng như điên rồi.


Ninh Thư là người ngoài, cô chỉ thấy ghê tởm chứ chẳng thấy tình yêu của hai bạn đẹp đẽ nhường nào. Chẳng hiểu sao cái tình yêu đó lại được công nhận và kính trọng, logic quăng cho chó ăn à.


An Linh Vân hậm hực Minh Châu Quận chúa lừa mình, gặp Minh Châu Quận chúa đều lảng tránh. An Linh Vân thấy khuôn mặt rạng rỡ, xinh đẹp rạng ngời của Minh Châu Quận chúa thì tức lắm mà không xả đi đâu được.


Minh Châu Quận chúa thấy người bạn thân tỏ thái độ với mình thì niềm vui khi được đáp lại tình cảm vơi đi đôi phần.


Cô muốn có được sự chúc phúc của tất cả mọi người, nhất là An Linh Vân hay cũng là con gái của An Hữu đây.


Minh Châu bật khóc chặn An Linh Vân lại hỏi: "Linh Vân, sao cô lại tỏ thái độ thế với ta, ta đã làm sai điều gì chăng? Nếu ta sai ở đâu, cô nói ta nghe chứ đừng bơ ta khiến ta khó chịu thế này. Ta khó chịu lắm, ta không muốn mất cô đâu, xin cô đó."


An Linh Vân gạt bàn tay nắm tay mình ra, nói xa cách: "Quận chúa, ta xem người là bạn, nhưng chẳng ngờ người lại đi thích cha ta."


Minh Châu Quận chúa giật thót, đau lòng khi nghe An Linh Vân buột ra chuyện mình giấu kín, cô lắc đầu nguầy nguậy, "Ta không định lừa cô đâu Linh Vân. Ta không khống chế được trái tim này, chẳng biết tình cảm ấy đã sâu nặng đến vậy. Ta yêu cha cô nhiều lắm, ta không khống chế được tình cảm của mình, dù phía trước có là núi đao biển lửa ta cũng sẽ bất chấp nhảy xuống."


An Linh Vân ngạc nhiên không tin nổi, "Người..."


"Nhưng còn mẹ ta..." An Linh Vân đắn đo, đó là cha cô, là chồng của mẹ cô mà.


Minh Châu Quận chúa nắm tay Linh Vân, xuống nước: "Linh Vân này, cho đến tận giờ phút này, ta chưa từng nghĩ sẽ phá hoại gia đình cô. Ta chỉ muốn được ngắm cha cô từ xa thật xa, xa thật xa là được rồi."


An Linh Vân ngập ngừng nhìn Minh Châu Quận chúa thuần khiết. Khoé mi cô ấy vẫn đọng nước mắt, trông dễ mến vô cùng, trái tim của An Linh Vân nhũn ra, "Thua cô luôn."


Minh Châu Quận chúa vừa khóc vừa cười, cầm tay An Linh Vân bảo, "Cảm ơn Linh Vân đã tha thứ cho ta, cảm ơn cô!"


An Linh Vân lắc đầu, đành chịu, "Ta bị cô làm cho cảm động."


Ninh Thư đứng ở hành lang gần đó đỡ ngực, suýt nữa là phun một búng máu. Gân xanh bên trán Ninh Thư co giật liên hồi khi thấy hai cái đứa kia lại tay trong tay.


Người ta muốn thành mẹ hai cô mà cô tha thứ dễ vậy?


Sao Minh Châu Quận chúa lại mặt dày nói được câu ấy? Trưng cái mặt ngây thơ vô tội đi giật chồng người khác mà vẫn còn lôi núi đao với biển lửa ra như đúng rồi được.


Lại được An Linh Vân không có khả năng phân biệt đúng sai à?


Tức ngực quá, Ninh Thư đấm ngực, đúng là chuyện gì cũng có thể xảy ra.


"Phu nhân?" Châu Nhi lo cho Ninh Thư, "Phu nhân không sao chứ?"


"Không sao, qua gặp lão phu nhân." Ninh Thư ho khan rồi qua gặp lão phu nhân.


Ninh Thư muốn gìn giữ phủ tướng quân chứ không phải huỷ hoại phủ tướng quân. Phủ tướng quân là nơi Vệ Lệnh Nhàn sống bình yên, căn nhà này đang bấp bênh rồi, không thể chỉ vì trả thù một vài cá nhân mà để con thuyền này chìm nghỉm được.


Vậy nên buộc phải tìm được đồng minh, và cụ bà là đồng minh ngay trước mắt.


Cụ bà goá chồng, một thân một mình chèo chống cả nhà, nuôi dạy An Hữu mang công danh về cho gia đình, và cả kiếm cho An Hữu một người vợ hiền huệ như Vệ Lệnh Nhàn, để An Hữu yên tâm kiến công lập nghiệp.


Cụ bà biết sống lựa nhất, Vệ Lệnh Nhàn hiền lành hiếu thảo, bao nhiêu năm nay chẳng mấy khi hạnh hoẹ Vệ Lệnh Nhàn. Đó giờ cũng không can thiệp vào chuyện của An Hữu và Vệ Lệnh Nhàn.


Dù hậu viện An Hữu không có các bà vợ bé, cụ bà cũng không có ý kiến. Vệ Lệnh Nhàn rất yên tâm, ngày càng kính trọng bà mẹ chồng này.


Ninh Thư vào đến viện của cụ bà, được nha hoàn của cụ bà bảo cụ đang ngủ thì đợi bên ngoài chứ không hỏi nữa.


Nha hoàn lấy ghế cho Ninh Thư, Ninh Thư mỉm cười ngồi xuống ghế.


Ninh Thư đợi gần một tiếng bên trong mới có tiếng động, hẳn là cụ bà đã thức dậy. Một lúc sau, nha hoàn gọi Ninh Thư vào.


Ninh Thư chỉnh lại quần áo rồi mới vào trong. Cụ bà đang uống trà, thấy hốc mắt Ninh Thư hơi đỏ thì vội hỏi han: "Sao thế?"


Ninh Thư bảo: "Mẹ ơi, con có vài chuyện muốn nói riêng với mẹ."


Cụ bà cho nha hoàn trong phòng ra ngoài cả rồi bảo: "Con nói đi, mẹ con mình không cần giấu."


Ninh Thư kể lại những gì mình nhìn thấy vào tối qua cho cụ bà nghe. Cụ bà nghe vậy run cánh tay đang bưng tách trà làm trà vung vẩy một chút ra ngoài. Ninh Thư bước qua đón tách trà của cụ bà và đặt xuống bàn.


Sắc mặt cụ bà rệu rã, "Sao An Hữu lại quên mất thân phận của mình thế chứ. Giờ giải quyết con và Minh Châu Quận chúa thế nào đây."


Không đoán được sắc mặt hiện giờ của cụ bà, "Không để như vậy được."


Ninh Thư không hề ngạc nhiên. Goá phụ nuôi con khổ sở trăm đường, nỗi khổ cực ấy khó bề tưởng tượng. Phủ tướng quân có ngày hôm nay là công lao cực to lớn của cụ bà.


Không có chuyện quận chúa hoàng tộc đi làm thiếp nhà người, đó đã phạm vào tội bỡn cợt hoàng thất. Vậy nhưng bảo An Hữu bỏ vợ cũ lấy vợ mới, trong khi Vệ Lệnh Nhàn nổi tiếng hiền huệ, không mắc lỗi nào quá đáng, không vi phạm bảy điều luật lệ, lại còn sinh và nuôi hai đứa con khôn lớn, lo toan chuyện cơm áo phủ tướng quân đâu ra đấy. Làm vậy, người ta sẽ nghĩ phủ tướng quân thế nào, An Hữu sẽ bị chụp cái mũ ham mê cái đẹp mất.


Cụ bà là một người phụ nữ goá bụa cực kỳ trọng thể diện. Vả lại Minh Châu Quận chúa còn không cha không mẹ, để mà ứng cử vào vị trí con dâu phủ tướng quân, vậy khả năng diễn xuất thần sầu đó quá hợp làm thiếp.


Thế nên trong cốt truyện, cụ bà mới phản đối kịch liệt Minh Châu và An Hữu.


Cụ bà lý trí, nhưng nguyên chủ lại luẩn quẩn trong cái vòng khổ đau, thành ra hành vi của bà hơi bị điên dại.


Ninh Thư và cụ bà đều không nói chuyện, căn phòng bỗng im phăng phắc, bầu không khí ngột ngạt buộc người ta phải nín thở.


Cụ bà nhắm mắt lại và mở mắt ra hỏi Ninh Thư, "Theo con nên xử lý thế nào bây giờ?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.