[Quyển 2] Ninh Thư - Rất Là Lập Dị

Chương 393: Chàng là ánh sáng của đời thiếp (17)



Chuyển ngữ: Wanhoo


Minh Châu Quận chúa ở trong cung đợi ánh sáng của đời mình đến cứu. Mọi ngóc ngách trong cung khiến Minh Châu Quận chúa cảm thấy bức bách. Ai ở đây cũng lạnh lùng xa cách chứ không được ấm áp như phủ tướng quân.


Thái hậu bảo cô cầu nguyện trong Phật Đường, không cho cô ra ngoài. Thái hậu không cho cô về phủ tướng quân, Minh Châu Quận chúa rất nhớ An Hữu, rất đau khổ.


Mỗi lần có cung nữ đưa thức ăn đến, Minh Châu Quận chúa đều quỳ lạy cầu xin cung nữ đó.


"Xin ngươi cho ta ra ngoài tìm An Hữu được không?"


"Ta cho ngươi tiền, ngươi cho ta ra ngoài được không?"


"Ta muốn đi tìm đệ đệ ta, đệ ấy đang ở đâu? Không có ta ở bên, đệ đệ ta sẽ buồn lắm."


"..."


Các cung nữ thấy một quận chúa quỳ lạy mình làm họ tái mét mặt mày, cũng quỳ xuống dập đầu theo, xin quận chúa đừng làm họ khó xử.


Nhưng rồi dần dà, ngày nào cũng diễn cảnh đó, các cung nữ đã hình thành thói quen Minh Châu Quận chúa quỳ lạy họ, thậm chí họ còn khinh ra mặt.


Đường đường là một quận chúa mà quỳ lạy các cô, mở miệng ra là An tướng quân, An tướng quân, là đàn ông bên miệng chẳng biết xấu hổ gì cả.


Rõ ràng đệ đệ cô ta đang ăn sung mặc sướng trong cung, cô ta lại làm như thể đệ đệ mình khổ lắm, như thể hoàng cung đây là nơi khủng khiếp nào đó.


Thái hậu bảo Minh Châu Quận chúa ở Phật Đường cầu nguyện cho cha mẹ cho dòng tộc trên cao, vậy mà Minh Châu Quận chúa chỉ biết khóc lóc suốt ngày, thể hiện sự đau khổ đến cùng cực khiến thái hậu mệt mỏi thôi rồi.


Hồi trước thái hậu cũng không tiếp xúc nhiều với Minh Châu Quận chúa, sau khi gặp mặt qua loa khi đi từ Vân Châu về kinh thành, Minh Châu đã bị cuốn gói đến phủ tướng quân ngay.


Vậy nên bất cứ khi nào Minh Châu Quận chúa nhìn thấy thái hậu là lại quỳ phịch xuống đất và bắt đầu dập đầu liên tiếp mà không biết đau. Đôi mắt long lanh ánh nước bảo rằng gì mà Thái hậu nương nương nhân từ, cao quý, dịu dàng, nhất định người cũng đã từng trải qua một mối tình khắc cốt ghi tâm bla bla. Tiếp theo đó là khóc lóc, là nhăn nhó mặt mũi, lại bảo rằng cho cô ta ra ngoài tìm An tướng quân.


Thái hậu đến phải đau tim với Minh Châu, nhất là những lúc Minh Châu kéo váy bà, ngẩng mặt lên nhìn bà cực hèn, như thể chỉ cần nói nặng một câu là cô ta bật khóc lên ngay được. Không hề có một chút uy nghi nào của hoàng tộc làm thái hậu tức đến ná thở.


Bà nhốt Minh Châu lại trong Phật Đường và tiếp tục được nghe Minh Châu Quận chúa An Hữu luôn mồm, thái hậu cảm thấy phủ tướng quân đáng chém.


Ninh Thư và cụ bà bị thái hậu triệu vào cung, mới thỉnh an đã được nghe thái hậu tuôn một tràng mắng mỏ, quát tháo giáng tội xuống Ninh Thư và cụ bà.


Cụ bà và Ninh Thư quỳ rạp người xuống đất, người cụ bà run rẩy, Ninh Thư nhìn liếc qua thấy trán cụ bà đổ mồ hôi ròng ròng.


Ninh Thư mím môi giữ im lặng, quỳ rạp người nghe ý của thái hậu là An Hữu có ý định dụ dỗ Minh Châu Quận chúa để trèo cao.


Mồ hôi ngày càng chảy nhiều trên trán cụ bà, lưng áo cũng bị mồ hôi túa ra làm ướt đẫm. Sau khi thái hậu nói xong, Ninh Thư mới lên tiếng: "Xin Thái hậu nương nương thứ tội. Từ khi Minh Châu Quận chúa đến phủ tướng quân, thần phụ đã coi Minh Châu Quận chúa là con gái mình, phu quân còn đối xử đúng mực với Minh Châu Quận chúa hơn. Có lẽ do Minh Châu Quận chúa mới mất người thân, mà An Hữu lại là người cứu người nên mới hơi dựa dẫm vào An Hữu, chứ tuyệt đối không dám to gan có mộng tưởng đó ạ."


Thái hậu như vậy cũng do bị dáng vẻ khóc lóc của Minh Châu Quận chúa làm cho bực bội gần chết nên giờ đang xả giận. Trông thấy cụ bà quỳ đập đầu xuống đất đáng thương cực kỳ. Vả lại An Hữu chinh chiến vì nước vì dân nên không nên để thần tử nảy sinh dị nghị, bà bảo: "Hy vọng là như vậy, sau khi Minh Châu Quận chúa hết để tang sẽ tứ hôn cho con bé."


"Cảm ơn Thái hậu nương nương đã rộng lượng tha thứ." Ninh Thư dập đầu xuống đất.


Thái hậu nương nương day trán, phẩy tay với Ninh Thư và cụ bà, Ninh Thư đỡ cụ bà ra ngoài cung.


Khi lên xe ngựa, cụ bà lảo đảo, may có Ninh Thư đỡ không là ngã lăn xuống xe ngựa.


Về đến phủ tướng quân là cụ bà đi nghỉ trước ngay, và hẳn là đổ bệnh. Có vẻ như lần ốm đau này là cụ bà đi luôn. Bấy giờ An Hữu mới nhớ đến mẹ mình, quỳ trước mẹ khóc sám hối.


Cụ bà nói thẳng: "Thái hậu sẽ không đồng ý chuyện của các con, thái hậu sẽ tứ hôn khi Minh Châu Quận chúa hết để tang. Thái hậu đã cho rằng con dụ dỗ Minh Châu Quận chúa, cả phủ tướng quân sẽ bị giáng tội."


"Không đúng, con với Minh Châu Quận chúa thật lòng yêu nhau mà, nàng ấy phải gả cho người khác ư?" An Hữu lạc đi đâu đó.


Cụ bà tái mặt, trông bệnh càng nặng hơn, "Trừ khi ta chết, không thì dù ta có chết cũng không cho phép hai con."


Mắt An Hữu đục ngầu, vô cùng đau khổ, ông ta thở nặng nhọc rồi hỏi: "Minh Châu, Minh Châu... có khoẻ không mẹ?"


"Tất nhiên là khoẻ rồi, vẫn luôn là quận chúa ăn sung mặc sướng." Cụ bà cố nén cơn tức.


Ninh Thư đứng bên nhìn chồng mình xoắn xuýt đau khổ vì một cô gái, cầu mà không được như người ngoài.


Cha má ơi, được thấy ông đau khổ là tôi vui lắm này.


An Hữu quỳ trước cụ bà, nói: "Con sẽ chấm dứt với Minh Châu Quận chúa."


Cụ bà thả lỏng, rõ ràng là nhẹ nhõm đi nhiều và ngủ say.


Ninh Thư và An Hữu trở ra ngoài phòng, An Hữu đi trước dừng bước ngoảnh lại nói với Ninh Thư: "Như này nàng đã hài lòng chưa?"


Suýt thì Ninh Thư bật cười, cô tỏ vẻ đoan trang: "Phu quân à, thiếp không hiểu chàng đang nói gì nữa, có gì mà thiếp không hài lòng đâu? Thiếp cũng chỉ mong có cuộc sống an yên, mong phủ tướng quân yên ổn, mong hai con bình an, mong một nơi bình yên thế thôi."


An Hữu hừ lạnh, im lặng xoay người rời đi, từ đó trở đi không còn ghé qua viện của Ninh Thư nữa.


Ninh Thư qua thăm An Linh Vân bị ốm. An Linh Vân vẫn đang rầu rĩ, thấy Ninh Thư thì gọi một tiếng mẹ buồn bã, Ninh Thư chỉ dặn cô ta nghỉ ngơi cho khoẻ.


Hôm sau, An Hữu bảo rằng mình phải xuất chinh, cụ bà chỉ thở dài chứ miễn cho ý kiến, tức là đồng ý.


Ninh Thư đây thì trợn trắng mắt, giờ này mà đi đánh trận, có mà đi trốn tránh chuyện tình cảm thì có. Chiến trường khốc liệt, không có một cái đầu lạnh, không tỉnh táo như An Hữu thì làm gì có tư cách mà đi đánh trận. Ông ta như vậy là vô trách nhiệm với các tướng sĩ, với nước nhà.


Ninh Thư đã từng đi đánh giặc, cô biết một tướng quân xuất sắc có ảnh hưởng to lớn đến mức nào với cục diện chiến trường, bảo sao mà sau rồi An Hữu bị bại trận.


An Hữu nói một tiếng với người nhà rồi hôm sau đã nhổ trại xuất chinh thần tốc. Ninh Thư đi tiễn An Hữu, nhìn ông ta mặc giáp cưỡi ngựa nom anh tuấn uy vũ phi phàm.


An Hữu ngầu đét như thế, bảo sao mà lúc nào Minh Châu Quận chúa cũng bảo ông ta là ánh sáng của đời mình, là chúa tể của đời mình. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.