[Quyển 2] Tru Tâm Chi Tội

Chương 105: Người Của Ngươi, Ngươi Tự Đi Mà Cứu!



Chương 105. Người của ngươi, ngươi tự đi mà cứu!

Kỷ Ninh nói lời này, chẳng qua là vì chấn nhϊếp Cơ Hà.

Theo như hắn nghĩ, kẻ dựa vào quyền thế mà hoành hành bá đạo như Cơ Hà, lúc này nhất định sẽ triệt để hiểu rõ hiện tại mình đã thâm hãm lao ngục, chẳng còn ô dù gì có thể dựa vào... Hắn hẳn là sẽ ngoan ngoãn hợp tác, không còn nghĩ cách quấy rối kế hoạch cứu viện của Kỷ Ninh nữa.

Nếu như hắn không phải con hổ giấy*, giờ phút này cũng nên hiểu rõ thế cục... Hiển nhiên, chỉ cần nhìn hắn bị trói chặt cứng không thể động đậy, Kỷ Ninh tuyệt đối chiếm thế thượng phong. Tiếp tục đối nghịch với Kỷ Ninh, đối với hắn căn bản chẳng có chỗ nào tốt.

*Hổ giấy: Nguyên bản là "bao cỏ", ý chỉ người vô dụng, bất lực.

Bất luận thế nào, đều có thể tạm thời giải trừ nhân tố không xác định này, cho Kỷ Ninh thêm không gian hoạt động. Nếu thuận lợi, nói không chừng Cơ Hà còn có thể nghĩ ra cách cứu viện, phát huy chút tác dụng.


Bởi vậy, sau khi Kỷ Ninh đập nát chén trà, không có lập tức rời đi. Hắn lạnh lùng nhìn Cơ Hà, muốn nhìn xem Cơ Hà đến cùng sẽ phản ứng thế nào.

Nhưng hắn không dự liệu tới, Cơ Hà căn bản không có bất kỳ phản ứng nào.

Cơ Hà tựa như đột nhiên biến thành một pho tượng sáp, cứng ngắc, không hề nhúc nhích. Hắn chỉ kinh ngạc mở lớn hai mắt, ánh mắt lại phảng phất như dán vào hư không vô định. Thần tình trên mặt hắn vừa như muốn khóc, lại giống như muốn cười.

"Sao thế, Duệ Thân Vương. Điên rồi à?"

Kỷ Ninh phát giác hắn có chút không ổn, trào phúng hỏi một câu. Cơ Hà nghe tiếng ngẩng đầu lên, ánh mắt hắn vẫn y nguyên có chút kinh ngạc, thanh âm cũng rất mờ mịt:

"... Ngươi vừa mới nói, nơi đó chỉ có một thi thể người Lang Nghiệp."

"Đúng thì thế nào?"

"Cho nên hắn không xảy ra chuyện gì..."


"Y đương nhiên không có chuyện gì! Bạch Thanh Nhan là chiến thần Ngọc Dao, lăn lộn trên chiến trường nhiều năm như vậy, y đều không xảy ra chuyện, làm sao lại..."

... Làm sao lại chết trong trận hỏa hoạn này?

Dù cho phản bác Cơ Hà, Kỷ Ninh căn bản cũng chẳng nguyện ý đem danh tự Bạch Thanh Nhan cùng một chữ "chết" liên hệ với nhau. Nhưng hắn vẫn hầm hừ mà nhìn chằm chằm Cơ Hà. Song chính vì vậy, hắn liền phát hiện có mấy phần kỳ quặc.

Cảm xúc của Cơ Hà vô cùng quái đản. Tựa như kẻ lâm vào đại nạn, đột nhiên biết mình đã may mắn thoát khỏi hiểm cảnh. Chính là loại trạng thái không còn nửa phần khí lực sau khi được cứu.

... Lại nói, khi nãy hắn kích động vô lý như thế, kỳ thật cũng có chút kỳ quái. Thường ngày Cơ Hà mặc dù vẫn thập phần ngạo mạn, nhưng cũng được coi là thông minh cơ trí. Bằng không, cũng không có khả năng đảm đương chức Nguyên soái một nước.


Hắn bị thứ gì kíƈɦ ŧɦíƈɦ sao?

Kỷ Ninh suy tư trong lòng, nhưng không hỏi ra miệng, chỉ chờ đợi Cơ Hà tự mình nói ra.

"Ta không nói A Nhan..."

"Vậy ngươi nói ai?"

Trong mắt Cơ Hà đột nhiên dâng lên một tầng hơi nước. Hắn dùng sức chớp mắt, nhưng thời điểm hắn mở miệng, thanh âm vẫn như cũ mang theo nghẹn ngào:

"Ta còn tưởng rằng hắn thật sự... Kỷ Ninh, ngươi thả ta ra đi."

"Cái gì?"

"Kỷ Ninh, thả ta ra. Ta phải đi cứu người..."

"Cứu người? Cứu ai?"

Kỷ Ninh khinh miệt trừng mắt liếc hắn một cái:

"Nếu ngươi nói Bạch Thanh Nhan, không cần đến ngươi... Người của lão tử, lão tử tự đi cứu!"

Kỷ Ninh nói xong, thật sự xoay người rời đi. Hắn biết Cơ Hà luôn xem thường hắn, càng không tín nhiệm hắn. Lúc đầu dùng dằng hồi lâu cùng Cơ Hà, ép hỏi sự tình Bạch Thanh Nhan hạ lạc, cũng chẳng qua là nghĩ Cơ Hà sẽ có chút manh mối... Nhưng bây giờ xem ra những thứ Cơ Hà biết cũng chẳng nhiều nhặn gì hơn so với hắn.
Đã vậy, ở lại nơi này căn bản không cần thiết nữa, hắn tuyệt không có ý định lại lãng phí thời gian trên người vị Thân Vương Đại Tiếp này.

"Quay lại! Kỷ Ninh... Thả ta ra!"

Cơ Hà phía sau lưng không ngừng la hét, nhưng Kỷ Ninh bất vi sở động*. Mãi cho đến khi sắp đi tới cửa, hắn đột nhiên nghe Cơ Hà giãy giụa hô một câu:

*Bất vi sở động: Không có động tĩnh, không bị thuyết phục.

"... Cầu xin ngươi! Kỷ Ninh!"

... Cầu xin ta?

Kỷ Ninh dừng bước.

Mặc dù chán ghét Cơ Hà, nhưng hắn làm sao lại không biết người này có bao nhiêu kiêu ngạo, lại có bao nhiêu coi trọng mặt mũi? Ngày thường, Cơ Hà gần như không thể chịu đựng nổi việc phải đơn độc ở chung một chỗ cùng hắn, nhất định phải mở mồm trào phúng. Giờ phút này, vậy mà lại chịu ăn nói khép nép cầu xin hắn?
Kỷ Ninh xoay người, lạnh giọng hỏi:

"Ngươi cầu xin ta? Vì cái gì?"

"Cầu xin ngươi thả ta ra... Ta phải đi cứu người."

"Nếu là A Nhan, ngươi không cần. Ta đã nói, người của ta, tự ta đi cứu."

"... Ta cũng có, người ta không thể không cứu."

Cơ Hà ngẩng đầu, vành mắt vậy mà đỏ lên. Gò má hắn cứng lại... Kỷ Ninh biết, đó là vết tích cơ hồ cắn muốn nát hàm răng mới tạo ra.

"Là ai, vậy mà có thể khiến ngươi cầu xin ta?"

Kỷ Ninh quay lại, cúi đầu quan sát hắn:

"Không phải vị huynh trưởng Hoàng đế kia của ngươi chứ?"

"Hoàng huynh hắn thường phục xuất hành, quần nhau với Nhiễm Dật vẫn không rơi vào thế hạ phong, sao có thể cần ta đi cứu?"

"Kể cả cần, một Thân Vương như ngươi, quyền thế ngày trước cũng chính là dựa vào quốc lực Đại Tiếp. A, vị Hoàng đế này đã không thể tự vệ, ngươi thì còn có thể dựa vào cái gì?"
"Ngươi!"

Lời này cơ hồ chính là đang coi Cơ Hà như một tên phế vật. Cơ Hà đột ngột ngẩng đầu, hiển nhiên tự tôn bị thương tổn. Nhưng hắn nhịn xuống, dùng sức hít một hơi.

"Không phải Hoàng huynh, mà là... Thanh Vũ."

"Lộc thần y?" Kỷ Ninh hơi kinh ngạc, "Hắn đi theo đại đội giam giữ ngoài cung, có thể nguy hiểm gì? Hắn là thần y, hoàn toàn có thể nói là từ bên ngoài được mời đến chữa bệnh... Cũng chẳng phải người Đại Tiếp, hắn càng sẽ không bị liên lụy."

"Nhưng hắn là Hoàng tộc Ngọc Dao. Mặc dù chỉ là chi phụ, nhưng dung mạo hắn vẫn có nét đặc thù... Nếu như bị binh sĩ trông coi phát hiện, hắn sẽ gặp nguy hiểm! Huống chi ta không hề nhìn thấy hắn trong đội ngũ người Đại Tiếp... Ta còn tưởng rằng..."

Kỷ Ninh đột nhiên kịp phản ứng, hắn cũng không hề nhìn thấy Lộc Minh Sơn tại nơi tập trung giam giữ người Đại Tiếp.
"Cho nên Lộc thần y cũng bị bắt vào trong cung?... Nói không chừng hắn cũng dịch dung, ngươi không nhìn thấy hắn, lo hắn đã chết trong trận hỏa hoạn?"

... Cho nên ngươi mới kích động đến thế, lại dễ dàng mất khống chế như vậy?

... Cho nên sau khi nghe được tin tức, ngươi cơ hồ không kìm nén được mà rơi lệ, còn đuổi theo khép nép cầu xin ta thả ngươi, sau đó đi cứu người?

Cơ Hà khẽ gật đầu. Kỷ Ninh nhất thời không nói gì. Nhìn thần tình thống khổ của Cơ Hà, Kỷ Ninh minh bạch... Người trong lòng sinh tử không biết, chẳng rõ lưu lạc phương nào, trong lòng Cơ Hà đại khái cũng phải chịu giày vò đi.

Bọn hắn cũng coi là đồng bệnh tương liên.

Thâm tâm Kỷ Ninh đột nhiên sinh ra một nỗi niềm đồng cảm sâu sắc, nhưng ngoài miệng hắn không chịu bộc lộ, ngược lại châm chọc:
"Ngươi chẳng phải đối với Lộc thần y chỉ là gặp dịp thì chơi, sau này còn muốn cưới người khác sao? Loại quý tộc như các ngươi, thân phận cao quý như vậy, sao có thể cùng người như Lộc thần y trường tương tư thủ."

"Kỷ Ninh, có phải ngươi ghi hận ta mười năm trước từng uy hϊếp ngươi, bắt ngươi rời khỏi A Nhan?"

"Ngươi không chủ động nhắc đến, ta suýt nữa thì quên đấy. Nhưng ngươi lại nhắc nhở ta... Đúng rồi, ta quả thực ghi hận ngươi. Đám quý tộc các ngươi, tự cho mình là cao nhân, thực tế lại thay lòng đổi dạ, càng cực kỳ bạc tình bạc nghĩa. Ta thấy, so với thả ngươi ra để ngươi gây họa cho Lộc thần y, chẳng bằng cứ tiếp tục trói ngươi ở nơi này."

"... Vậy cũng có thể."

"Cái gì?"

Kỷ Ninh không ngờ tới câu trả lời này của Cơ Hà, lấy làm kinh hãi. Cơ Hà buông tầm mắt, thấp giọng nói:
"Nếu ngươi thực sự không chịu thả ta, thậm chí ngươi muốn báo thù ta... Ngươi cứ trói ta ở đây. Nếu còn chưa hết giận, ngươi cũng có thể một đao đâm chết ta. Ta không chống cự, càng sẽ không kêu la."

"Vậy sao? Khi nãy còn cầu xin ta thả ngươi, bây giờ lại một lòng muốn chết. Cơ Hà, ngươi thật đúng là lật mặt như bánh tráng."

"Tùy ngươi nói thế nào cũng được, dù sao hiện tại ta đã rơi vào trong tay ngươi. Ta chỉ cầu xin ngươi một chuyện... Ta đắc tội với ngươi, không liên quan gì đến Thanh Vũ, ngươi cứ việc xả hận trên người ta tại đây, đừng giận chó đánh mèo lên Thanh Vũ. Thời điểm cứu A Nhan, ngươi cũng cứu cả Thanh Vũ nữa, có được không?"

Kỷ Ninh lần này thật sự có chút câm nín. Thấy hắn chậm chạp không nói lời nào, Cơ Hà có chút gấp. Ngữ tốc của hắn càng lúc càng nhanh:
"Dù sao hắn là đường đệ của A Nhan, cũng đã từng cứu mạng ngươi mấy lần! Ngươi... Ngươi cũng không thể thấy chết không cứu chứ! Hắn cũng có huyết thống Hoàng thất Ngọc Dao, lại không giống A Nhan có công pháp hộ thể, nếu thật sự bị phát hiện, nhất định phải chết không còn gì nghi ngờ, căn bản chạy không thoát!"

"Ta đã biết. Muốn chết phải không? Ta thành toàn cho ngươi."

Sắc mặt Kỷ Ninh hoàn toàn trầm tĩnh lại. Hắn nhìn chằm chằm Cơ Hà, thật sự từ trong ống giày rút ra một thanh đao nhỏ, chuyển động cực nhanh giữa các ngón tay.

"Không phải muốn chết, là dùng mạng ta giao dịch cùng ngươi. Ngươi hạ đao xong, nhất định phải cứu Thanh Vũ!"

Khóe môi Kỷ Ninh nhếch ra một nụ cười, đao nhỏ tại đầu ngón tay xoay không một kẽ hở. Hắn từng chút lại gần Cơ Hà. Cơ Hà dứt khoát nhắm mắt lại, ngẩng cổ chờ chết.
"Đẫm máu quá ha, nhắm mắt làm cái gì?" Kỷ Ninh đùa cợt một tiếng, "Xem ra đường đường Duệ Thân Vương Đại Tiếp, vẫn rất sợ chết."

Cơ Hà chịu không nổi đả kích, mở mắt ra cãi:

"Ngươi muốn gϊếŧ cứ gϊếŧ, sao nhiều lời quá vậy? Nếu không phải biết ngươi thật sự cũng có mấy phần bản lĩnh, có thể cứu mệnh hắn, ta thèm vào cầu xin ngươi, càng sẽ không chịu hạ mình thế này!"

"Sao nào, không phải ngươi cầu xin ta một đao làm thịt ngươi à? Nếu không phải nể mặt Bạch Thanh Nhan, ta cũng thèm vào phí nhiều khí lực như vậy. Ngươi cũng biết, trên thị trường làm thịt heo gϊếŧ dê gì đó, đều phải trả tiền công cho đồ tể đó nha."

"Ngươi! Kỷ Ninh, ngươi đừng có được một tấc lại tiến một thước!"

Bị so sánh với heo với dê, Cơ Hà tức giận đến môi cũng trắng bệch. Nhưng hắn khó nhọc nuốt xuống khẩu khí này:
"Ta cầu xin ngươi, cũng chẳng qua là tình thế còn mạnh hơn người, hiện tại không tìm thấy người nào khác thôi. Nếu không phải ta bị ngươi trói, ta lại cần cầu xin ngươi quá cơ! Thôi, đừng lảm nhảm nữa, ngươi muốn gϊếŧ thì cứ gϊếŧ, gϊếŧ nhanh nhanh lên còn đi cứu người!"

Nói xong, Cơ Hà ngậm chặt miệng. Nhưng hắn rõ ràng tức giận đến bờ môi phát run, cơ mặt cũng méo mó.

Kỷ Ninh cười khẩy một tiếng:

"Sắp chết đến nơi còn mạnh miệng như vậy. Khẩu khí cuồng vọng như thế, ta còn thật sự muốn nhìn một chút, ngươi có mấy phần bản lĩnh thật sự?"

Nói xong, đao trên tay hắn hạ xuống, lưỡi đao vọt thẳng đến yết hầu Cơ Hà... Cơ Hà chỉ cảm thấy một trận đao phong phả vào mặt, vô thức nhắm mắt lại. Hắn cảm thấy yết hầu mát lạnh, nhưng không có đau đớn như dự đoán.
Nửa đường, đao nhỏ kia liền thay đổi phương hướng, chuẩn xác quét qua giữa sợi dây thừng đang trói chặt hai cổ tay Cơ Hà. Đao nhỏ chém sắt như chém bùn, huống chi là dây thừng? Cơ Hà cảm thấy giữa hai cổ tay mát lạnh, dây thừng quấn chặt lập tức rơi xuống.

Cơ Hà mang theo vài phần nghi hoặc, cau mày nhìn về phía Kỷ Ninh. Kỷ Ninh chẳng thèm nhìn hắn, phối hợp thu đao lại.

"Người của ngươi, ngươi tự đi mà cứu. Ta không có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy thay ngươi cứu người."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.