Chương 21. Nhiễm Quận vương mất tích!
Bạch Thanh Nhan ngồi trước người Phó Diễm, lại cúi thấp đầu, không nói một lời. Đoàn người lúc đầu trực tiếp hướng Vương đô mà đi, song ngay tại nơi có thể trông thấy tường thành phía xa xa đột ngột chuyển hướng, rẽ sang đường khác.
"Tại sao không hỏi xem ta muốn đưa ngươi đi nơi nào?"
"Theo hứng thú của Phó Đại nhân đi." Bạch Thanh Nhan nhẹ giọng đáp, "Tùy ý ngươi, đưa ta đi đâu thì ta đi nơi đó."
"Nghe ý tứ của ngươi, ta có thể cho rằng... Ngươi là để mặc ta muốn gì cứ lấy? Nếu ta muốn đưa ngươi vào biệt uyển của ta, ngươi cũng chịu ở lại sao?"
Trên mặt Bạch Thanh Nhan miễn cưỡng lộ ra một nụ cười.
"Ta biết, ngươi sẽ không nhân lúc cháy nhà đi hôi của như vậy."
"Ngươi cũng quá mức xem ta là quân tử rồi. Người mình thầm ngưỡng mộ ở ngay trước ngực, ta đến bây giờ còn có thể nho nhã lễ độ, cũng chẳng qua là sợ..."
Phó Diễm nghiêng người về phía trước, cánh tay vẫn nắm cương ngựa, tựa như đem Bạch Thanh Nhan ôm vào trong ngực. Bạch Thanh Nhan có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người hắn, song hắn không có đụng chạm Bạch Thanh Nhan, chỉ ghé bên tai y nói khẽ:
"Sợ ngươi dưới cơn nóng giận, xoay người rời đi. Như thế, ta đến nhìn cũng không thể nhìn thấy ngươi."
"..."
Bạch Thanh Nhan cười khổ lắc đầu.
"Thật xin lỗi, Phó Đại nhân, ta đã đem ngươi làm tấm khiên. Ta biết ngươi nói những lời kia chẳng qua là vì giải vây cho ta. Nếu không phải ngươi, Kỷ Ninh cũng sẽ không dễ dàng thả ta đi."
"Không cần nói xin lỗi với ta. Nếu như ngươi không phải người trọng tình trọng nghĩa như vậy, ta có lẽ cũng không thích ngươi đến thế. Ngươi đến nhìn hắn một lần cuối cũng có thể thông cảm được. Lợi dụng chuyện này hạ bẫy rập, lúc đầu cũng là hắn hèn hạ. Chỉ là lời ta nói, lại hơn phân nửa là thật, chỉ có hai câu là giả..."
Thanh âm Phó Diễm thấp hơn, nhưng từng chữ từng chữ rõ ràng...
"Ta nói ngươi bởi vì muốn ta cao hứng mới đi gϊếŧ hắn, nói ngươi vì giận dỗi ta mới chạy đến Đại Tiếp, đều là giả. Ta tất nhiên biết trong lòng ngươi, chưa từng có vị trí của ta? Nhưng trừ chuyện đó ra, câu nào cũng đều là thật. Ta chỉ sợ về sau không tìm được ngươi nữa, ngươi trở về ta thật sự hết sức cao hứng. Ta cũng xác thực, chỉ một ngày không gặp, đã thập phần tưởng niệm ngươi."
"..."
"Ngươi yên tâm, ta sẽ không bức bách ngươi. Nhưng đôi khi chợt biểu lộ, chỉ hy vọng ngươi có thể thông cảm. Đừng cự tuyệt ta ở ngoài ngàn dặm, càng không được chẳng từ mà biệt. Có được không?"
Đương khi nói chuyện, một điền viên đã xuất hiện trước mặt, thiên mạch* giao nhau như gặp gỡ, trang xá chỉnh tề. Hộ viện bên cạnh vừa định lên tiếng gọi cửa, một quản sự bộ dáng như nông dân đi đến, nhìn thấy Phó Diễm thì giật nảy mình.
*Thiên mạch: Bờ ruộng. Bờ ruộng về phía đông tây gọi là "mạch" 陌, về phía nam bắc gọi là "thiên" 阡.
"Đại thiếu gia! Sao ngài lại tới lúc này?"
"Đưa một người đến đây ở tạm."
Phó Diễm nhìn qua Bạch Thanh Nhan một chút, dặn dò quản sự kia:
"Người này là khách quý của ta. Các ngươi có lãnh đạm với ta cũng không thể lãnh đạm với y. Y có chuyện gì, các ngươi nếu có thể làm được thì phải làm ngay lập tức, không làm được thì ngay lập tức đến tìm ta. Biết chưa?"
Quản sự kia không ngừng gật đầu, đón Bạch Thanh Nhan vào. Bạch Thanh Nhan trước khi vào cửa, hướng Phó Diễm nói:
"Phó Đại nhân, cũng không cần phiền toái như vậy. Ta biết tối nay ngươi là sợ ta cô thân trên đường, gặp lại Kỷ Tướng quân. Nhưng trước đó, ta đã viết thư cho bằng hữu ở Đại Tiếp, dặn đoàn xe của đệ đệ ta đưa tới. Lúc đầu, ta là muốn nhờ hắn chiếu cố đệ đệ ta một ngày, sau đó ta lập tức sẽ đến. Nhưng hắn thấy tin lại không thấy bóng dáng ta, nhất định sẽ phái người tới đón. Ngẫm nghĩ, cũng chẳng qua là mấy ngày nữa, cũng sẽ nên đến."
Phó Diễm gật đầu nói:
"Như vậy thì không còn gì tốt hơn. Vô luận như thế nào, ngươi trước tiên nghỉ ngơi thật tốt đi đã."
Hai người đều không nói rõ, Kỷ Ninh đại khái sẽ không đến đây rồi dừng tay. Đối với Bạch Thanh Nhan, hắn chấp nhất đến cực điểm, nhất định phải nghĩ biện pháp lại đến gặp y.
Cho nên khi Bạch Thanh Nhan nghe nói thiết kỵ Lang Nghiệp trong vòng một đêm bắt đầu phong tỏa toàn bộ Vương đô Lang Nghiệp phạm vi năm dặm, không cho phép bất luận kẻ nào ra vào, lại không quá kinh ngạc.
Chỉ là y không nghĩ tới, hạ mệnh lệnh này cũng không phải trọng binh của Kỷ Ninh.
Mà là Hoàng đế Lang Nghiệp - Nhiễm Dật.
Sáng sớm ngày thứ hai, lấy Vương đô Lang Nghiệp làm trung tâm, trong vòng năm dặm kia bị bao trùm bởi một biên giới vô hình, các trạm gác phá không mà lên. Tiểu đội binh sĩ qua lại như mắc cửi bên trong, từ xa nhìn lại, muốn lẻn ra ngoài là tuyệt đối không thể.
Điền trang này của Phó gia nằm ngay trên một đầu tuyến biên giới vô hình kia, cũng mọc lên một trạm gác. Bạch Thanh Nhan đứng bên trong điền trang, ngay cả sợi dây dài trên mũ binh sĩ vãng lai đều thấy hết sức rõ ràng.
Trạm gác này chỉ sợ nhất thời sẽ không dỡ bỏ. Điều đó cũng có nghĩa là y muốn lén rời đi, thời điểm này không làm được.
"Công tử, ngài đang nhìn gì vậy? Có muốn dùng chút điểm tâm hay không?"
Hôm qua được Phó Diễm dặn dò, quản sự đối với vị khách quý xa lạ này cực kỳ để tâm. Ân cần hầu hạ không nói, còn muốn đến lôi kéo làm quen. Nhìn thấy Bạch Thanh Nhan ngừng bước quan sát trạm gác chăm chú, gã tranh thủ thời gian đến thuyết minh một hồi:
"Quý khách có chỗ không biết, mấy ngày trước đây trong cung xảy ra đại sự! Bên trong toàn thành đều dán đầy bố cáo, ghi là có người lẻn vào trong cung ý đồ hành thích Bệ hạ. Ngài nói, đây không phải là ăn nhầm tim hùm gan gấu chứ?"
"Hành thích?" Bạch Thanh Nhan cau mày, "Hoàng cung nhất định canh phòng nghiêm mật, thích khách này cũng thật là gan to bằng trời. Chỉ sợ là tầng thứ nhất cung cấm cũng không vào được đi."
"Cái này ai biết được? Ta đoán hắn không thành công. Hoàng đế mà băng há, hẳn là toàn thành phải lo việc tang ma rồi. Chỉ là, nghe nói thế mà còn để thích khách kia trốn thoát, chẳng phải thủ vệ Hoàng cung đều là phế vật sao? Thích khách chỉ có một người, thế mà bị phát hiện còn để chạy?!"
"Người này chắc hẳn võ công cao cường."
Bạch Thanh Nhan thuận miệng đáp, nhưng trong lòng càng lúc càng nghi hoặc. Dù sao, chính y cũng là cao thủ số một số hai, nhưng nếu như bảo y một thân một mình lẻn vào cung điện đi ám sát, ngay cả thời kỳ cường thịnh cũng không dám nói có thể toàn thân trở ra. Huống chi, muốn hành thích Hoàng đế có rất nhiều phương pháp, đợi khi gã đi tuần, tế thiên, thậm chí thời điểm khao quân, đều sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Không nói những cái khác, chẳng phải trước đó Hoàng đế Lang nghiệp cũng đã từng đến quân doanh của Kỷ Ninh khao quân sao?
Thích khách kia lại vẫn cứ chọn lúc này. Nếu không phải tự tin đến điên dại, thì chính là sự tình quá gấp, không đợi nổi đến lần xuất cung tiếp theo của Hoàng đế.
Thích khách này sẽ là ai?
Chẳng qua chỉ là một chút tò mò, Bạch Thanh Nhan lập tức gác lại ý niệm này. Là ai, thì có liên quan gì đến y? Y chỉ hy vọng sớm ngày có thể rời khỏi nơi thương tâm này mà thôi.
"Quản sự, biệt trang này của các ngươi có cái gì gọi là mật đạo, ám đạo hay biệt môn, có thể để ta đi vòng qua trạm gác, rời khỏi đây không?"
"Ai nha, ta ở chỗ này mười mấy năm, thật đúng là chưa từng nghe nói qua loại vật này." Quản sự nhếch miệng cười giễu, "Huống chi đây là Bệ hạ tự mình hạ lệnh, toàn thành đều phải giới nghiêm. Xuất động lại là Kỷ Đại Tướng quân lừng lẫy nổi danh, nếu bị hắn bắt được, chỉ sợ lập tức bị đánh chết tươi trước trạm gác. Ai dám lỗ mãng?"
Bên trong phủ Tướng quân.
Tiếp nhận ý chỉ phong tỏa Vương đô truyền đến từ Hoàng cung, Kỷ Ninh ngay lập tức phái một vài thuộc hạ truyền nhiệm vụ xuống dưới. Sau đó, hắn đuổi số còn lại đi, chỉ để lại một mình Long Dã.
Đến khi chỉ còn hai người bọn họ, thần sắc Kỷ Ninh lập tức trở nên khó coi. Hắn cũng chỉ hỏi một câu:
"Ngươi không để lại sơ hở nào chứ?"
Long Dã nhìn hắn một cái, tháo mặt nạ sắt xuống, ánh mắt bình tĩnh không lay động. Ngược lại Kỷ Ninh thập phần nôn nóng, đi tới đi lui trong phòng:
"Ta đoán là ngươi cẩn thận, bằng không cũng sẽ chẳng toàn thân trở ra, cho tới hôm nay cũng không có người tới cửa bắt ngươi. Nhưng Long Dã, ngươi có thể toàn thân trở ra, bản thân chính là sơ hở... Toàn bộ Lang Nghiệp, có thể một mình xông vào Hoàng cung, lại toàn thân trở ra, có thể có mấy người? Huống chi, cơ thể và võ công của ngươi đều đặc biệt, trên mặt bị thương, nửa tháng gần đây lại đột nhiên không gặp. Nếu muốn kiểm tra, khó đảm bảo bọn chúng không truy xét đến ngươi."
"Nếu là như vậy, ta sẽ sớm rời đi, không thể liên lụy đến đại ca cùng các huynh đệ."
"Ai mẹ nó sợ ngươi liên lụy!"
Kỷ Ninh thở hắt ra, nhấc chân đá một cước. Long Dã không tránh không né, đứng tại chỗ chịu đựng. Kỷ Ninh đá một cước này vẫn chưa hả giận, nhưng lại không thể tiếp tục đánh tên huynh đệ quá phận này của mình, đành ầm một tiếng nện lên bàn, khiến mặt bàn nứt ra một vết.
"Ta chẳng qua là cảm thấy sự tình có chút không ổn... Không lệch không nghiêng, hết lần này tới lần khác lại phải vào hôm nay. Hôm qua ta đi theo bọn họ, biết họ Phó kia an trí y tại nơi nào; Hôm nay liền có chuyện này, khiến chúng ta bị động như vậy! Trạm gác ngay bên cạnh trang tử kia, vạn chúng nhìn chằm chằm, ta không có cách nào đưa y ra, thậm chí ngay cả nói nhiều một câu cũng không thể. Chuyện này lại vừa lúc liên lụy đến ngươi, càng không thể hành động thiếu suy nghĩ. Trùng hợp thời gian như thế, tựa như là cố ý gây nên..."
"..."
Long Dã vẫn như cũ không nói lời nào. Nhưng Kỷ Ninh minh bạch, Long Dã đương nhiên biết y không nên lộ diện, lại càng không nên trở lại thiết kỵ Lang Nghiệp, nhất là bên người Kỷ Ninh. Bằng không, y liền sẽ không đột nhiên mất tích, ngay cả tin tức cũng không lưu lại. Nhưng y lại lần nữa xuất hiện trước mặt mọi người, cũng chẳng qua là vì nghe nói mình thương nặng không qua khỏi, muốn tới lăng mộ nhìn mình một lần cuối cùng.
Về phần phán đoán ra ngọn nguồn thì tạm gác lại nói sau. Nhưng ít nhất thời điểm y quay trở về, là đã ôm suy nghĩ hy sinh tính mệnh, toàn bộ vì tình nghĩa huynh đệ giữa hai người. Cho tới thời khắc này ở lại, cũng là bởi vì biết mình thụ trọng thương tại chỗ Bạch Thanh Nhan bên kia, không yên lòng.
"Hiện tại lại nói những lời này cũng vô dụng." Kỷ Ninh thở dài, "Long Dã, ngươi vì ta nói kỹ càng một chút, tại sao lại đột nhiên nổi lên tâm tư ấy? Ngươi cùng Bệ hạ cũng chẳng qua là gặp qua vài lần, sao lại đến mức này?"
"Đại ca, gần đây ngươi kết hôn, lo việc tang ma, mình lại bị trọng thương, chắc hẳn không để ý tới Nhiễm Quận vương bên kia."
Kỷ Ninh sững sờ. Sau ngày hắn thành thân, quả thật chưa từng thấy qua Nhiễm Trần. Nhưng ban đầu hai người mặc dù có tự mình qua lại, nhưng để tránh tai mắt của người khác, về sau cũng không thường xuyên nữa. Long Dã vì sao đột nhiên lại nhắc đến Nhiễm Trần?
"Nhiễm Quận vương làm sao?"
"Hắn mất tích. Từ ngày đó bị Bệ hạ triệu tiến vào cung, lâu như vậy, lại không có ai thấy hắn nữa."
"Bệ hạ và hắn lúc nào chẳng huynh đệ tình thâm, thỉnh thoảng lại muốn triệu hắn tiến cung..." Kỷ Ninh mới nói phân nửa, đột nhiên ngừng miệng, hít phải một ngụm khí lạnh, kinh nghi không định mà nhìn Long Dã. Hắn đột nhiên nhớ tới, Nhiễm Trần chính miệng từng nói với hắn, mình cùng Bệ hạ căn bản không phải tay chân thâm tình như ngoại giới đồn đại, chịu không biết bao nhiêu hành hạ trong cung! Thỉnh thoảng triệu tiến vào cung cũng không sai, nhưng đó cũng là đi chịu tội!
Vả lại, lúc trước coi như vào cung, cũng nhiều nhất một hai ngày liền trở về. Lần này...
"Nhiễm Quận vương, hắn xảy ra chuyện?! Ngươi nhận được tin tức khi nào!"
"Ta không có nhận được tin tức..." Thanh âm Long Dã mang chút thống khổ, "Ta cho đến bây giờ, đều không có tin tức gì."
... Người kia, cứ như vậy vô thanh vô tức biến mất tại Hoàng cung, tựa như một giọt nước tan biến trong vực sâu.
... Cứ như vậy lại không có tin tức.