Chương 26. Ta sẽ trói ngươi lại, cho đến ngày ngươi không còn muốn chạy trốn nữa.
"Ta chỉ muốn chạy thoát sớm một chút. Kỷ Ninh ngươi nghĩ như thế nào, ta căn bản không rảnh bận tâm."
"..."
"Ngươi tin cũng được, không tin cũng chẳng sao. Tóm lại là ta muốn đi... Kỷ Ninh, vì sao ngươi nhất định phải chấp mê bất ngộ*? Ngươi chẳng qua chỉ giam giữ nhục thân của ta, vậy thì có nghĩa lý gì?"
*Chấp mê bất ngộ: Giữ sự mê muội mà không tỉnh ngộ, ý nói cứ giữ sự sai quấy của mình, không chịu sửa đổi.
Kỷ Ninh mím chặt môi, cúi đầu nhìn về phía Bạch Thanh Nhan. Một tia sét bất chợt lóe lên, trong mắt hắn nhóm lên hai ánh sáng như lửa cháy, càng để lộ ra hốc mắt hãm sâu, khuôn mặt hao gầy:
"Ngươi là, Bạch Thanh Nhan của ta. Không nên nói những lời chấp mê bất ngộ gì đó nữa. Ngươi không phải là 'mê', ngươi là người của ta giữa chính đạo, ta chỉ có thể đi tiếp, vĩnh viễn không có khả năng quay đầu."
Lời còn chưa dứt, một tiếng sấm nổ vang phía chân trời. Mưa rào xối xả giáng xuống trên đầu bọn họ.
"Đi, ta đưa ngươi trở về."
Kỷ Ninh nói xong, ôm Bạch Thanh Nhan thật chặt vào trong ngực. Trên đường đi, hắn sợ mưa gió xối ướt Bạch Thanh Nhan, ôm lấy eo thay y che mưa. Chỉ là trận bão tố này quá mãnh liệt, hai người vẫn như cũ bị xối đến ướt sũng. Nếu không phải tay chân Bạch Thanh Nhan còn mang xiềng xích nặng nề, nhìn từ xa, thật sự chính là tương nhu dĩ mạt*, vô cùng ân ái.
*Tương nhu dĩ mạt: 相濡以 Nghĩa đen của thành ngữ miêu tả tình cảnh của hai chú cá sống trong một suối cạn nước, đã cùng phun nước để làm ướt cho nhau. Nghĩa bóng của thành ngữ là lúc hoạn nạn thì giúp đỡ, nương tựa lẫn nhau.
Rất nhanh, bọn họ trở lại bên trong gian phòng nhỏ. Trong lòng Bạch Thanh Nhan biết mình không có cách nào mang theo xích chân còng tay tranh chấp cùng Kỷ Ninh, một đường đều không phản kháng.
"Thanh Nhan, người ngươi ẩm ướt như vậy, sợ là sẽ cảm lạnh. Ta đã thay ngươi đun nước, giờ vẫn còn nóng, ngươi đi tắm một chút."
Nói xong, hắn liền trực tiếp xé mở quần áo Bạch Thanh Nhan. Bạch Thanh Nhan duỗi tay ra, y phục kia bị xé rách thành từng mảnh. Kỷ Ninh ôm Bạch Thanh Nhan không mảnh vải che thân đặt vào trong nước. Bồn tắm này là một thùng gỗ lớn, Kỷ Ninh vốn đã ướt sũng, cho nên không thoát y mà trực tiếp bước vào. Cũng may bồn tắm đủ lớn, hai người ở bên trong cũng không đến nỗi co quắp.
"Chân ngươi còn đang bị thương, đến, nâng cao chút, đặt lên trên vách bồn. Ta thay ngươi lau khô, thoa thuốc, tránh nhiễm trùng."
Chân Bạch Thanh Nhan chẳng qua chỉ bị vết thương ngoài da mài hỏng da thịt, y căn bản không thèm để tâm. Kỷ Ninh lại thay y cẩn thận nâng chân lên, dùng vải bông sạch sẽ lau rồi bôi bôi thuốc. Nhưng Kỷ Ninh ngâm mình trong nước, Bạch Thanh Nhan có thể nhìn thấy từng tia từng sợi tơ máu từ bên hông hắn chảy ra. Trong lòng y nhất thời ngũ vị tạp trần, nhìn hồi lâu, Kỷ Ninh vẫn ngoảnh mặt làm ngơ. Cuối cùng, Bạch Thanh Nhan nhịn không được nói.
"Vết thương bên hông của ngươi, cứ để ngâm nước như vậy?"
"Hửm?"
Kỷ Ninh ngẩng đầu nhìn Bạch Thanh Nhan. Đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, hắn đáp nhanh:
"Ta không sao, Thanh Nhan, thay ngươi xử trí vết thương quan trọng hơn."
"Ngươi không sợ nhiễm trùng?"
"..." Kỷ Ninh nhìn Bạch Thanh Nhan, đôi mắt chậm rãi cong lên, "Ngươi là đang quan tâm ta? Đừng sợ, ta không sao. Ngươi không cần lo lắng. Chỉ cần ngươi chịu ở bên cạnh ta, liền tốt rồi."
"..."
"Ngươi đáp ứng ta, có được hay không? Ngươi nhất định phải ở lại nơi này. Bằng không..."
"Bằng không cái gì?"
Kỷ Ninh lại không trả lời. Hắn rất nhanh giúp Bạch Thanh Nhan thanh tẩy, đem y thân trần ôm ra, lại mặc xong xuôi quần áo. Cũng may nội bào Ngọc Dao kiểu dáng rộng lớn, mang theo xiềng chân cũng miễn cưỡng tròng vào được. Nhưng vượt quá dự liệu của Bạch Thanh Nhan, cuối cùng, Kỷ Ninh đem xiềng xích trên chân y tháo xuống.
"Nếu ngươi có thể đáp ứng ta không bỏ chạy, ta sẽ không đeo lên ngươi thứ này."
Ngón cái của Kỷ Ninh vuốt ve miệng vết thương của Bạch Thanh Nhan:
"Thứ đồ chơi này quá tội lỗi, ta nhìn mà đau lòng."
"..."
"Đáp ứng ta."
"Ta không làm được."
Kỷ Ninh quan sát Bạch Thanh Nhan, đột nhiên thở dài một tiếng. Hắn từ gầm giường rút ra một sợi dây thừng:
"Như vậy, ta cũng chỉ đành trói ngươi lại. Bằng không..."
Đằng sau hai chữ "Bằng không", một lần nữa im bặt mà ngừng. Khi đó Bạch Thanh Nhan còn không biết, đằng sau "Bằng không" của Kỷ Ninh đến cùng là cái gì.
Nhưng y rất nhanh liền biết.
... Một loại phương thức mà cả đời này y đều không muốn nhớ lại, chứng kiến một mặt Kỷ Ninh chưa bao giờ biểu lộ trước mắt y.
Nhưng giờ phút này, Kỷ Ninh lại lộ ra thần sắc vô hại như thế, thậm chí mang theo chút chần chờ. Giống như là sợ sẽ hù dọa Bạch Thanh Nhan, hắn từ từ đi tới bên người Bạch Thanh Nhan, đem y trói chặt. Xem xét tường tận một phen, hắn lại cởi bỏ dây thừng, sau đó một lần nữa buộc lên.
Lần này, hắn thắt càng chặt hơn, cũng càng thêm chắc chắn. Như thế vẫn chưa đủ, hắn lại buộc thêm một sợi dây thừng khác lên tay chân Bạch Thanh Nhan. Bạch Thanh Nhan nhịn không được chất vấn:
"Nếu như ta thật sự muốn chạy, ngươi có thể trói ta lại bao lâu? Một ngày? Một tháng? Chẳng lẽ ngươi có thể dùng dây thừng trói buộc ta một đời cho đến chết sao?"
Tay Kỷ Ninh dừng lại.
"Ta sẽ trói ngươi, đến ngày ngươi không còn muốn chạy nữa mới thôi."
"Không có khả năng."
"Không có cái gì không có khả năng."
"Ngươi cho rằng ta là cái gì? Một con chó, một con ngựa, mặc cho ngươi bài bố?"
"Ngươi là ái nhân của ta. Bởi vì ta yêu ngươi, cho nên bất luận phải dùng thủ đoạn gì cũng phải giữ ngươi lại." Kỷ Ninh đáp, lại lộ ra loại thần sắc chần chờ kia, "Chỉ là ta không hy vọng, phải giữ ngươi lại theo cách đó."
"Có ý tứ gì?"
"Ta..."
Kỷ Ninh muốn nói lại thôi. Hắn đứng lên, tường tận xem xét nút thắt trên tay Bạch Thanh Nhan một phen, cuối cùng đem ánh mắt neo đậu lại trên gương mặt Bạch Thanh Nhan.
"Ngươi sẽ không muốn biết đâu, Thanh Nhan. Đừng ép ta."
"Là ta đang ép buộc ngươi? Kỷ Ninh, là ngươi đang cưỡng ép bắt ta ở đây..."
Nhưng Kỷ Ninh không nói gì thêm nữa.
Ba ngày sau, Bạch Thanh Nhan cùng Kỷ Ninh duy trì một loại hòa bình quỷ dị. Y cũng có ý đồ thuyết phục Kỷ Ninh thả y đi, nhưng thu hoạch lại chỉ là trầm mặc. Thời gian dần trôi, Bạch Thanh Nhan ý thức được, y không có khả năng trông cậy vào Kỷ Ninh lạc đường biết quay đầu lại.
Y chỉ có thể dựa vào chính mình đào tẩu.
Nhưng y không có cơ hội.
Kỷ Ninh ở bên y như hình với bóng. Hắn mỗi ngày trừ lúc ăn cơm ra đều an vị bên người Bạch Thanh Nhan, lẳng lặng quan sát y. Có đôi khi hắn sẽ cẩn trọng chạm vào Bạch Thanh Nhan, nhưng Bạch Thanh Nhan hơi né tránh, hắn liền rút tay về.
Chỉ là lần tiếp theo, hắn vẫn không nhịn nổi duỗi tay ra. Hắn quá cẩn thận, phảng phất Bạch Thanh Nhan là một thứ bình hoa đắt tiền dễ vỡ. Hắn quá tận lực, đem hòa bình giữa hai người đều nhiễm lên một tầng bóng đối mượn cớ che đậy. Ngay cả lúc Bạch Thanh Nhan ngủ, hắn cũng ở một bên nhìn chằm chằm. Ánh mắt kia quá nóng bỏng, thậm chí sẽ kéo Bạch Thanh Nhan từ trong mộng bừng tỉnh.
Trực giác nói cho Bạch Thanh Nhan, Kỷ Ninh giống như đang chờ một điều gì đó... Cũng có lẽ là, đang nhẫn nại với cái gì. Nhưng đến tột cùng là chuyện gì? Bạch Thanh Nhan không biết.
Chỉ là dự cảm không lành như bóng với hình, xoay quanh tâm trí Bạch Thanh Nhan, mang theo trận trận gió âm.
Bạch Thanh Nhan chỉ cảm thấy khó mà chịu đựng nổi. Y nghĩ, y đã muốn ngạt thở bên trong phần ngụy tạo điềm nhiên như không có việc gì này rồi.
May mắn thay, đến ngày thứ ba, Kỷ Ninh tiếp nhận một phong mật hàm. Hắn sầu lo nhìn Bạch Thanh Nhan một chút, giải thích:
"Bệ hạ tìm ta trở về. Sự tình giả chết trước đó của ta tựa hồ làm lớn chuyện."
Làm lớn chuyện, là có ý gì? Trong lòng Bạch Thanh Nhan đột nhiên có một tia lo lắng.
Bạch Thanh Nhan biết, cái cớ Kỷ Ninh dùng chính là thích khách ám sát khiến hắn mê man nhiều ngày mới tỉnh lại. Nhưng chuyện này có quá nhiều gượng ép, khó khiến kẻ dưới phục tùng. Hoàng đế Lang Nghiệp kia, chỉ sợ sẽ cho là hắn giả thần giả quỷ, vì muốn tụ lại dân tâm... Dù sao, sinh từ vẫn còn sáng loáng ở đó, trong mắt quân chủ, đều là một cái gai công cao chấn chủ.
Mà sự tồn tại của Bạch Thanh Nhan, lại tuyệt đối cần giữ bí mật. Kỷ Ninh nhất định phải tìm một cái cớ khác để giải thích chuyện hắn "khởi tử hoàn sinh".
Nhưng tâm tư Kỷ Ninh tựa hồ hoàn toàn không đặt lên việc sắp tới phải đối mặt diện thánh. Hắn nhìn Bạch Thanh Nhan, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn mở miệng.
"Sau khi ta đi, ngươi tuyệt đối không nên có ý nghĩ gì khác."
"..."
"Ta rất nhanh sẽ trở về. Ta để lại cho ngươi chút nước uống, lương khô, đề phòng ngươi muốn dùng... Nhưng ngươi không thể ra khỏi căn phòng này."
"..."
"Ngươi sẽ ngoan ngoãn chờ ta trở lại, phải không?"
Bạch Thanh Nhan rũ tầm mắt xuống. Kỷ Ninh không chờ được câu trả lời của y, thở dài một tiếng. Sau đó, hắn liền động thủ trói Bạch Thanh Nhan lại, so với ngày thường càng thêm phòng bị nghiêm ngặt. Chờ hắn hoàn thành, Bạch Thanh Nhan ngay cả từ trên giường di chuyển xuống dưới đất đều khó khăn.
"Dạng này, ta không thể bước đi. Thời điểm ngồi dậy, ngay cả hít thở cũng khó khăn."
"Không sao, ngươi nằm ngủ một lát. Ta buổi chiều sẽ trở về."
Thanh âm Kỷ Ninh êm dịu. Hắn phảng phất hạ quyết tâm, bên tai Bạch Thanh Nhan nói liền một mạch:
"Nếu hôm nay ngươi thật ngoan, ta trở về sẽ buông lỏng cho ngươi một chút. Nhưng nếu không ngoan, Thanh Nhan, ngươi chớ có trách ta tàn nhẫn với ngươi."
"Thanh Nhan, ngươi nhất định phải ngoan chút, tuyệt đối không nên có những suy nghĩ không nên, thế nào?"
Dứt lời, hắn hôn lên bên tai Bạch Thanh Nhan một cái. Ba ngày này, đây đã là hành động thân mật nhất của hắn cùng Bạch Thanh Nhan rồi. Sau đó, hắn quay người rời đi, khóa cửa răng rắc một tiếng, nặng nề khóa lại.
Lời nói của Kỷ Ninh khiến Bạch Thanh Nhan sinh ra dự cảm không tốt. Mặc kệ Kỷ Ninh nhẫn nại cái gì, sự kiên nhẫn của hắn, tựa như có lẽ đã đến cực hạn.
Nhưng giờ phút này, Bạch Thanh Nhan không có tâm tư mà nghĩ lại. Y chỉ muốn tránh thoát dây thừng, đoạt lại tự do.
Kỷ Ninh rất cản thận, hắn lấy đi tất cả những thứ sắc nhọn. Bạch Thanh Nhan quan sát bốn phía, ánh mắt rơi vào hai chiếc hũ Kỷ Ninh để lại cho y, dùng chân đá văng xuống đất. Dòng nước trong vắt chảy ra. Đó là nước Kỷ Ninh chuẩn bị cho y uống.
Hai cánh tay Bạch Thanh Nhan đều bị trói sau lưng, y chỉ có thể dùng hết sức di chuyển xuống, dùng cảm giác tìm tòi mảnh vỡ. Một trận nhói nhói từ đầu ngón tay truyền đến, Bạch Thanh Nhan vui mừng. Y lại bằng cảm giác nhặt mảnh vỡ kia lên, từng chút từng chút mài sợi dây thừng giữa hai cổ tay.
Phải nhanh hơn, nhanh hơn chút nữa, trước khi Kỷ Ninh trở về!
Nhưng mảnh sứ thì có thể có bao nhiêu sắc bén? Cũng chỉ là méo mó có còn hơn không. Chẳng biết qua bao lâu, Bạch Thanh Nhan mới cắt đứt sợi dây thừng thứ nhất. Lúc này, ngoài cửa sổ đã nhá nhem tối, gió lại nổi lên. Bạch Thanh Nhan càng thêm sốt ruột, y biết Kỷ Ninh nếu như cước trình nhanh, một ngày tất nhiên liền có thể vừa đi vừa về giữa Vương đô Lang Nghiệp và nơi này.
Hắn có thể đi suốt đêm không trở về hay không? Thời gian, rõ ràng là không đủ...
Nhưng giờ phút này suy nghĩ nhiều cũng vô dụng, Bạch Thanh Nhan chỉ có thể càng cố gắng mài đứt dây thừng. Mảnh sứ thô ráp, bên trên đầu ngón tay y đều rỉ máu, vẫn không chịu ngừng. Thời gian trôi qua, y biết Kỷ Ninh bất cứ lúc nào cũng có thể trở về, tâm tình cấp bách, hạ thủ cũng không biết nặng nhẹ, thỉnh thoảng còn cắt lên da thịt trên cổ tay mình.
Mặc kệ da tróc thịt bong cũng không tiếc, y chỉ nghĩ phải nhanh hơn chút nữa. Lúc này, ngoài cửa đột nhiên lại truyền đến một tiếng "phịch"!