[Quyển 2] Tru Tâm Chi Tội

Chương 48: Kỷ Tướng Quân, Trẫm Cho Phép Ngươi Hồi Phủ.



Chương 48. Kỷ Tướng quân, trẫm cho phép ngươi hồi phủ.

Phía đối diện, Cơ Hà nâng chén rượu, nở nụ cười càn rỡ:

"Vậy cũng coi như không tệ. Tới tới tới, mượn rượu ngon của Bệ hạ, ta kính Bệ hạ một chén!"

Thị vệ đứng một bên quăng tới ánh mắt không tán thành, nhưng Cơ Hà lại giả vờ như không thấy, chuyên tâm rót từng chén rượu một... Làm thế quả thật có phần mạo hiểm. Nhưng hắn chẳng quan tâm. Không như vậy, sao có thể bức Hoàng đế Lang Nghiệp thả Kỷ Ninh ra? Trước mặt Bạch Thanh Nhan, mình tất sẽ mất sạch mặt mũi.

Huống chi, nghe nói tiểu tử kia vụиɠ ŧяộʍ chạy lâu như vậy, cuối cùng lại theo Bạch Thanh Nhan đến Lang Nghiệp? Phải làm cho Bạch Thanh Nhan thiếu mình chút nhân tình mới dễ mở miệng đòi người...

Vừa nghĩ tới người này, Cơ Hà cười gian xảo. Từ biệt mấy năm không gặp, cũng chẳng biết tiểu tử vừa mới trêu chọc một chút đã tức giận năm đó bây giờ đã tiến bộ hơn chút nào hay chưa?


Kỷ Ninh ngồi trong phòng giam, ngây người nhìn qua ô cửa nhỏ. Một sợi ánh trăng lọt qua kẽ hở, xuyên thẳng đến khoảng đất phía trước mặt hắn... Vốn chỉ là một tia sáng nhỏ nhoi chẳng đủ chiếu sáng cả gian phòng, lại đem tâm tư của Kỷ Ninh từ nơi ngục tù nặng nề này phiêu lãng đến một xứ sở xa xôi trong hồi ức.

Khi ấy cả hắn và Bạch Thanh Nhan đều mới chỉ mười mấy tuổi, nụ cười trên mặt một tia âu lo cũng chẳng có. Cũng dưới ánh trăng này, hai người lần đầu tiên hợp lại làm một. Một thân ngang tàng của Bạch Thanh Nhan, sống lưng cho đến bây giờ vẫn luôn thẳng tắp. Ngày đó, dưới thân thể của hắn, lại mềm mại như một sợi ánh trăng.

Kỷ Ninh vẫn nhớ như in, đêm đó, mái tóc đen của Bạch Thanh Nhan, bên trên đệm rơm trong sơn động, chảy xuôi trên mặt đất. Trán người kia lấm tấm mồ hôi, có lẽ là bởi vì quá đau... Tay người kia gắt gao nắm lấy lưng Kỷ Ninh, móng tay bấm sâu vào trong da thịt. Nếu không phải đau đớn đến dữ dội, cũng sẽ chẳng như vậy.


"Nếu đau thì hôm nay chúng ta dừng lại."

Kỷ Ninh thật sự không đành lòng nhìn y đau. Đó là người trong lòng hắn... Ánh trăng từ trên trời cao chiếu xuống trần gian, phải nâng niu trong tay mà thương yêu. Sao có thể để y chịu khổ?

Song Bạch Thanh Nhan mở to đôi mắt tím mơ màng, thở hổn hển. Mồ hôi trên trán y dính ướt từng sợi tóc mai. Kỷ Ninh đưa tay giúp y lau chúng đi, Bạch Thanh Nhan hơi khép mắt lại, tựa như đang cảm thụ nhiệt độ lòng bàn tay hắn.

Hàng lông mi khe khẽ cọ vào cõi lòng Kỷ Ninh, một chút, lại một chút.

"Không có việc gì. Ta thích..."

Thích gì? Thích đau?

Dĩ nhiên không phải.

Thứ người kia thích, chính là mình.

... Cho dù thứ mình đem lại cho y là đau đớn khó chịu. Y vẫn mỉm cười tiếp nhận, thậm chí vui vẻ chịu đựng.

"Kỷ Ninh, mau ra đây, Bệ hạ muốn gặp ngươi!"

Một thanh âm thô kệch đột nhiên đánh gãy hồi ức của Kỷ Ninh. Kỷ Ninh toàn thân chấn động, cúi đầu nhìn lại mới phát hiện trên lớp bụi nơi mặt đất đã sớm bị hắn dùng ngón tay viết ra vô số nét chữ nhỏ xíu, thẳng tắp, hết dòng này đến dòng khác.


Đều là danh tự của người nọ.

Bạch Thanh Nhan.

Hắn thuận tay vuốt mặt một cái, ướt sũng. Chẳng biết là mồ hôi hay vẫn là thứ gì khác. Hắn bây giờ chỉ biết một điều, chính là hắn thật sự rất nhớ y.

Nhưng đời này, mình còn có thể gặp lại y sao? Hoàng đế triệu kiến, ngoại trừ tuyên bố tử kỳ* của mình, còn có mục đích nào khác ư?

*Tử kỳ: Thời điểm chết, hạn chết.

"Nhanh cái chân lên, ở đây lề mề cái gì! Ngươi cho rằng ngươi vẫn còn là Đại Tướng quân chắc?"

Ngục tốt lại thúc giục. Kỷ Ninh đứng lên, dùng chân xóa đi những hàng chữ trên mặt đất, theo gã rời đi.

... Lại không biết người kia đã gặp được Cơ Hà hay chưa, có thể an toàn rời đi không...

Kỷ Ninh một đường suy nghĩ miên man. Nhưng hắn không nghĩ tới, câu nói đầu tiên sau khi nhìn thấy Nhiễm Dật lại là:
"Ta nghĩ, Kỷ ái khanh là nhân tài rường cột của Lang Nghiệp ta, không thể mai một trong thiên lao."

"Vừa lúc sứ đoàn Đại Tiếp đến, điểm danh* muốn Kỷ Tướng quân cùng đi tìm hiểu phong mạo của Lang Nghiệp ta với bọn họ. Chẳng bằng ngươi suy nghĩ lại một chút, hồi phủ đi thôi."

*Điểm danh: Chỉ điểm một người.

Kỷ Ninh quả thực không thể tin vào tai mình. Đây là muốn thả mình sao?

Làm sao có thể?!

Trên người mình, rõ ràng còn liên lụy đến Hoàng tộc Ngọc Dao, đại sự mà vị Hoàng đế này tâm tâm niệm niệm! Nhiễm Trần đã sớm nói, Hoàng đế đối với Hoàng tộc Ngọc Dao nhất định phải có được, tuyệt không có khả năng bỏ qua dễ dàng như vậy!

Mà bây giờ gã lại nói, chuẩn* mình trở về? Hoàng đế gã nhất định còn có quỷ kế!

*Chuẩn: Đồng ý, phê chuẩn.
Chương này ngắn mà dịch tốn thời gian quá trời do phải cân nhắc từng từ từng chữ một. Với mình thì đây là cảnh H (tạm coi là vậy đi các bồ ơi =)))) đẹp đẽ nhất mình từng đọc luôn ớ, dịch đã gì đâu.

Nhân tiện thì mình cũng xin lỗi vì không rep comment của mọi người được do mạng nhà mình không cho phép bất cứ thiết bị nào vào truyenwk.com á, mà số lượng thông báo lại quá nhiều, mình không check hết được. Nhưng mình vô cùng biết ơn những sự ủng hộ và quan tâm của các bạn dành cho mình. Đó là động lực to bự để mình ngồi ngố người trước màn hình laptop mỗi ngày nè. Yêu các bạn quá nhiều luôn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.