Chương 82. Chính là nhìn Kỷ Ninh không vừa mắt!
"Thanh Vũ, đệ nói đúng, chúng ta ở đây xác thực sẽ quấy nhiễu đệ. Cơ Hà, chúng ta ra ngoài đi."
Bạch Thanh Nhan lên tiếng giảng hòa, kéo Cơ Hà rời khỏi phòng. Cơ Hà trên đường đi còn quay đầu nháy mắt ra hiệu, cũng không biết là đưa tình với Lộc Minh Sơn hay vẫn là khiêu khích Kỷ Ninh.
Lộc Minh Sơn một tay ấn Kỷ Ninh ngồi xuống ghế. Cậu xé mở phần áo trên vai Kỷ Ninh, nhận lấy thanh đao nhỏ kia, hơ qua trên lửa, nhanh nhẹn cắt xuống vị trí trúng tên của Kỷ Ninh.
"A..."
"Làm sao, đường huynh ta không ở đây, Kỷ Đại Tướng quân lại không dám nói mình 'không sợ đau' nữa à?"
"Khi nãy uy phong là thế, ta còn thật sự cho rằng Kỷ Tướng quân tuyệt không sợ đau. Chế thuốc gây tê cũng chẳng tốn bao nhiêu công phu, khí thế của Kỷ Đại Tướng quân lại cứng rắn đến vậy, bây giờ xem ra chỉ là cậy mạnh."
"... Lộc thần y, sao phải giễu cợt ta như thế."
"Ta cũng đâu phải giễu cợt ngươi... Ta ngược lại cảm thấy ngươi chơi chiêu này cực kỳ có tác dụng à nha. Thần sắc đường huynh ta khi nãy ngoại trừ lo lắng cũng rất đau lòng."
"Thật sao?" Kỷ Ninh truy vấn, "Ta không nhận ra cái gì đặc biệt... Á!"
Lộc Minh Sơn không chút khách khí một đao cắt xuống. Kỷ Ninh không khỏi ăn đau. Trong lòng hắn biết đây là Lộc Minh Sơn muốn cho hắn chút "giáo huấn", cũng không dám lớn tiếng. Quả nhiên, Lộc Minh Sơn hầm hừ:
"Không nhìn ra? Ngươi không có mắt, hay là không có lương tâm vậy?"
"Ta..."
"Hay là nói, nhìn đường huynh ta bên kia có chút hòa hoãn, ngươi lại tỏ vẻ gượng ép, muốn đùa bỡn y sao?"
"Ta làm sao dám! Ta chỉ là không thể tin nổi... Trước đó ta có lỗi với y cỡ nào, sao dám hy vọng xa vời y còn có thể quan tâm ta? Dù cho mơ hồ cảm nhận được y đối xử với ta tốt hơn một xíu xiu, cũng chỉ dám cho rằng đó là thương hại tội nghiệp ta. Ta cũng không phải không ôm mộng y có thể trở lại bên cạnh ta lần nữa, chỉ là..."
... Chỉ là sợ hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều.
"Nếu là như vậy, coi như ngươi cũng có chút biết điều." Lộc Minh Sơn cuối cùng cũng buông tha cho hắn, động tác xuống tay nhẹ hơn nhiều, "Có điều, lần này ta thấy biểu tình của hai người các ngươi khác biệt hơn hẳn so với lúc trước. Có lẽ nếu ngươi biểu hiện tốt, ngày sau thật sự còn có hy vọng. Nhưng mà không phải ngươi vẫn khăng khăng muốn truyền công cho y, luôn khẳng định mệnh mình sống không lâu sao? Nếu thế, những chuyện kia cùng với ngươi chẳng còn quan hệ."
"Thật ra..." Kỷ Ninh do dự một chút, vẫn là nói ra sự thật, "Chúng ta định đem sự tình truyền công kéo dài về sau một chút, chờ ra khỏi Vương đô Lang Nghiệp rồi tính tiếp."
"Chúng ta?!"
Lộc Minh Sơn thập phần nhạy cảm, tóm được từ mấu chốt.
"Ngươi đã thương lượng cùng đường huynh ta?"
"Phải... Y tới tìm ta, nói với ta y còn có biện pháp khác có thể giải độc, hy vọng ta bảo trọng tính mạng của mình."
"Là y chủ động đi tìm ngươi?!"
Nghe câu này, Lộc Minh Sơn run tay một cái, suýt chút nữa chọc ra một lỗ hổng trên tay Kỷ Ninh. Cũng may cậu cuối cùng cũng ổn định lại dao của mình, coi như bảo toàn được danh xưng thần y.
Nhưng sóng to gió lớn trong lòng cậu lại căn bản không đè nén được.
"Y nói với ngươi cái gì? Ngươi có biết biện pháp của y là gì, lại nên làm như thế nào không?"
"Cái này chúng ta còn chưa kịp nói tỉ mỉ."
"Ra vậy..."
Lộc Minh Sơn nghĩ thầm, bảo sao bây giờ nhìn ngươi vẫn còn một bộ dáng vẻ khí định thần nhàn. Nếu biết biện pháp cứu mạng kia lại phải cùng người khác giao hoan... Chỉ sợ Kỷ Ninh Tướng quân hiện tại đã nổi điên lên rồi.
Thế nhưng... Đường huynh y đến cùng là muốn làm gì? Chân tướng khiến người ta kinh sợ đến thế, y có thể kéo dài tới bao lâu? Chuyện lớn như vậy, Kỷ Ninh sớm muộn cũng sẽ biết.
Lộc Minh Sơn cúi đầu không nói. Kỷ Ninh nhạy bén phát giác, ánh mắt ngữ khí của cậu đều rất kỳ quái. Hắn truy vấn:
"Sao vậy, có chỗ nào không ổn?"
"... Không có gì."
Lộc Minh Sơn cúi đầu, giả bộ như đang chuyên tâm xử lý vết thương. Kỳ thật cậu đã sớm đoán được khả năng không cao Bạch Thanh Nhan sẽ đem chân tướng nói cho Kỷ Ninh.
Có lẽ đây cũng chỉ là kế hoãn binh? Hẳn là đường huynh chỉ vì muốn Kỷ Ninh không chết, những chuyện khác sau khi ra khỏi Lang Nghiệp rồi nói sau?
Lộc Minh Sơn nhíu mày, làm thế nào cũng nghĩ không thông. Chỉ là cậu lập tức bình thường trở lại... Mà thôi, sự tình của bọn họ, vậy cứ để hai người bọn họ giải quyết đi.
Một bên khác, Cơ Hà một đường đưa Bạch Thanh Nhan đến thiên sảnh*. Hắn tùy tiện ngồi ở chủ vị, vung tay lên, hạ nhân lập tức dâng lên trà cùng điểm tâm. Trà thang thanh liệt, trà điểm điềm nhu**, từng thứ một đều đặt lên trước mặt Bạch Thanh Nhan.
*Thiên sảnh: Sảnh bên.
**Trà thang thanh liệt, trà điểm điềm nhu: Từ chung chỉ các loại trà bánh điểm tâm.
"Nhiều năm không gặp, cũng không biết khẩu vị của A Nhan có thay đổi gì hay không. Ta đành theo khẩu vị khi còn nhỏ của ngươi chuẩn bị một chút, đến nếm thử xem... Thế nào, có ngon không?"
"Rất ngon. Cơ Hà huynh, huynh bỏ nhiều tâm tư rồi."
"Ta biết ngươi là kiểu người hoài niệm."
Cơ Hà dựa vào ghế, bắt chéo chân:
"Điểm tâm thích ăn thuở bé, người ái mộ ngày xưa... Nhiều năm như vậy, vẫn là khẩu vị đó. A Nhan, ngươi không muốn thay đổi sao?"
Bạch Thanh Nhan vốn đang cầm điểm tâm chuẩn bị đưa vào trong miệng, nghe lời này, động tác tay dừng lại.
"Cơ Hà huynh, chúng ta quen biết đã lâu, ngươi có chuyện gì cứ việc nói thẳng đi."
"Lời này hẳn phải để ta nói... A Nhan, niệm tình huynh đệ giữa chúng ta. Ngươi có chuyện gì, có thể đừng giấu diếm ta hay không?"
"Cơ Hà huynh cớ gì lại nói ra những lời ấy?"
"Ngươi cùng cái tên họ Kỷ kia, nối lại tình xưa khi nào?"
"Ta không có..."
"Ngươi khi nãy nhìn hắn bị thương, gấp đến vậy cơ mà. Ba người chúng ta đều dẫn binh đánh giặc, chút vết thương nhỏ này mà cũng có thể gọi là thương tích sao? Đáng phải ngóng ngóng trông trông gọi Thanh Vũ đến?"
"Cơ Hà huynh, tình huống hiện tại không phải như bình thường. Hoàng đế Lang Nghiệp Nhiễm Dật có thể hành động bất cứ lúc nào. Kỷ Ninh nguyên bản cũng là một thành viên chiến lực, nếu bị thương, đến thời điểm đột phá vòng vây có thể thành chuyện lớn."
"Ai nói ta muốn dẫn hắn phá vòng vây?" Cơ Hà hừ lạnh một tiếng, "Lão tử tới đây đầu tiên là tiếp ứng A Nhan ngươi, thứ hai là muốn dẫn đại phu nhỏ nhà chúng ta về Đại Tiếp. Ta cũng không có nhàm chán đến mức phải xen vào nhàn sự của người ngoài."
"..." Bạch Thanh Nhan cúi đầu không đáp. Y nghĩ nghĩ, gật đầu nói, "Cơ Hà huynh nói phải. Vấn đề này quả thực không có quan hệ gì với các ngươi. Đến lúc đó ta tự tiếp ứng hắn."
"... Ngươi? Ngươi ốc còn không mang nổi mình ốc, sao có thể phân tâm ra tới tiếp ứng hắn? Huống chi hắn với ngươi quan hệ như thế nào? Ngươi sao phải quản hắn chết hay sống?"
"Khi nãy chính ngươi cũng nói, hiện tại hai người các ngươi chưa có hòa hợp lại. Vốn đã không có quan hệ gì, chi bằng chấm dứt hết mọi chuyện. Những năm này hắn hại ngươi cũng đủ thảm rồi."
"... Hắn cũng có nỗi khổ tâm của riêng mình."
"Khổ cái nỗi gì? Nực cười! Mặc kệ hắn có nỗi khổ gì, hắn hại ngươi gia phá nhân vong, hại ngươi lang bạt kỳ hồ, hại ngươi thân thụ trọng thương! Những thứ này thì không tính sao!"
"Những chuyện này, ta đoán hắn cũng sẽ không chống chế. Nhưng hắn cũng có điểm bị ta liên lụy... Huống chi, Cơ Hà huynh, người sống một đời, không thể cứ lấy công mà chuộc tội. Hắn đối xử không tốt với ta, ta đương nhiên nhớ kỹ. Nhưng hắn đối xử tốt với ta, ta cũng không thể che giấu lương tâm không ghi tạc."
Cơ Hà khinh miệt xì một tiếng, liếc mắt dò xét Bạch Thanh Nhan.
"Vậy ngươi dự định lúc nào đem cái của nợ này vứt bỏ?"
"Hiện tại chính là thời điểm gian nan. Chúng ta trước tiên phá vây, những chuyện khác... Chờ thoát khỏi hiểm cảnh rồi nói sau."
... Chờ thoát khỏi hiểm cảnh? Chỉ sợ đến khi đó, ngươi lại có trăm ngàn lý do hết níu lại kéo.
Cơ Hà nguýt dài một cái, hắn xem như đã nhìn thấu. Căn bệnh mềm lòng này của Bạch Thanh Nhan, nhiều năm như vậy vẫn không sửa đổi. Chỉ tiện nghi cho cái tên tiểu tử họ Kỷ kia mà thôi!
... Không được, chờ đến khi rời khỏi Lang Nghiệp, hắn nhất định phải dạy dỗ tên tiểu tử kia. A Nhan tâm địa mềm yếu, hắn thì không dễ nói chuyện như vậy. Bằng không, làm ra nhiều sự tình tội lỗi đến thế lại cứ như vậy mà cho qua, chẳng phải tiểu tử kia quá hời rồi?
Đang nghĩ ngợi, hắn đã thấy Lộc Minh Sơn cùng Kỷ Ninh từ trong chính sảnh đi tới.
Bạch Thanh Nhan còn chưa kịp nói chuyện, Cơ Hà liền lập tức nhảy từ trên ghế xuống, hai ba bước phi tới, ân cần nắm chặt tay Lộc Minh Sơn, bắt đầu hư hàn vấn noãn*:
*Hư hàn vấn noãn: 嘘寒 问暖 Thổi nhiệt để sưởi ấm người bị cảm lạnh, đại ý vồn vã hỏi thăm.
"Xong rồi? Cổ tay có mỏi không?"
Vừa nói, Cơ Hà vừa trừng Kỷ Ninh:
"Tất cả là tại ngươi không đủ tỉnh táo. Một mình bị thương thì thôi đi, còn muốn mệt nhọc Thanh Vũ của chúng ta."
Kỷ Ninh căn bản không để ý tới hắn, Lộc Minh Sơn lại rất không chịu nổi trừng mắt lườm hắn một cái, dùng sức giật tay mình ra. Ai ngờ, Cơ Hà phảng phất như không nhìn ra cậu đang kháng cự, ngược lại còn lần nữa đặt tay cậu vào lòng bàn tay, nâng lên trước mặt thổi thổi.
"Cổ tay có đau không? Nào, ca ca giúp ngươi thổi thổi."
"Cút ra xa chút đi!"
Lộc Minh Sơn nổi giận gầm lên một tiếng, lập tức kéo Bạch Thanh Nhan hầm hừ đi ra.
Cậu lại không nhìn thấy, Cơ Hà phía sau lưng đã thu hồi điệu cười du côn kia, tựa như có điều suy nghĩ mà nhìn chằm chằm bóng lưng cậu. Kỷ Ninh thì như ngộ ra điều gì, ánh mắt di chuyển qua lại giữa Cơ Hà và Lộc Minh Sơn.
"Hóa ra, ngày đó trong phủ của ta... Người trong phòng Lộc thần y, chính là ngươi?"
"Ngày nào?"
"Một đêm khuya, ta tới tìm hắn. Hắn nói có việc, bảo ta ngày hôm sau lại đến."
"Đêm hôm khuya khoắt ngươi tới tìm hắn làm cái gì?" Cơ Hà hừ một tiếng, "Làm sao, lừa A Nhan chưa đủ, còn muốn đánh chủ ý thêm Thanh Vũ của chúng ta? Ta thấy ngươi thật sự chán sống rồi!"
"Xem ra đêm đó không phải ngươi?... Ta hiểu rồi, là ta nhận lầm người. Đã như vậy, ta đi hỏi bọn họ một chút."
"Đợi đã!" Cơ Hà một tay nắm chặt cổ tay Kỷ Ninh, "'Bọn họ'? Ai là 'bọn họ'? Còn có người khác? Kẻ nào? Thằng ngu nào ăn gan hùm mật gấu! Không cần mạng nữa dám ra tay với người của ta?"
"Không phải ngươi nói đêm đó không phải là ngươi sao?"
"Có phải ta hay không thì liên quan gì tới ngươi!"
"... Thì ra đúng là ngươi. Ta nhìn ánh mắt của ngươi, ngươi đối với Lộc thần y, cũng là mười phút chung tình*, đúng không?"
*Mười phút chung tình: Tên một bộ phim của Hong Kong ?? :D ??
"Ta đã nói rồi, chuyện không liên quan đến ngươi."
"Ngươi đã có người chung tình, vậy vì sao nhất định phải đủ kiểu ngăn cản ta? Ngươi phải biết, ta thật tâm ái mộ Bạch Thanh Nhan, y cũng thực tình đối với ta."
"Chớ có tự mình đa tình. Bạch Thanh Nhan với người nào cũng thực tình đối đãi, nhưng không có nghĩa bất kỳ con chó con mèo gì cũng xứng với y à nha! Mười năm trước ta đã nói qua với ngươi rồi... Chúng ta so với ngươi, cực kỳ khác biệt! Ngươi năm đó khư khư cố chấp, kéo A Nhan xuống vực sâu không đáy, hại y thảm đến dạng này! Bây giờ ngươi còn muốn khiến y dẫm lên vết xe đổ? Ta không cho phép!"
"Huống chi, ngươi thì biết cái gì gọi là người chung tình?" Cơ Hà cười nhạo, "Xem ra một trận đánh mười năm trước kia vẫn chẳng dạy ngươi ngoan hơn chút nào! Những người như chúng ta, gặp dịp thì chơi cũng thôi đi, nói gì đến chuyện chung tình? Nói gì đến thực tình? Chẳng lẽ còn trông cậy có thể thiên trường địa cửu?"
Kỷ Ninh nghe xong, lặng im một lát.
Hắn biết, thành kiến của Cơ Hà đối với hắn là thâm căn cố đế, lại quyết tâm muốn cản trở bọn hắn. Xem ra, muốn lôi kéo được ủng hộ từ chỗ Cơ Hà là chuyện tuyệt không thể nào.
Hắn mỉm cười:
"Ta không đồng ý với ngươi. Có lẽ ngươi là như vậy, 'Duệ Thân Vương'. Thân phận của ngươi tôn quý, coi trọng những vật ngoài thân. Nhưng chẳng phải ai cũng giống như ngươi đâu."
Nói đoạn, Kỷ Ninh ngẩng đầu nhìn bóng lưng Lộc Minh Sơn đang ngày một xa.
"Chỉ là... Ta coi như đã hiểu, vì sao Lộc thần y lại chẳng nể mặt mũi gì với ngươi. Ta cũng không nghĩ tới, ngươi lại đúng là loại người bạc tình như vậy."