(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 214: Bỏ lỡ ngàn vàng



Editor: Đào Tử

________________________________

"Muốn ăn chút gì trước không?"

Liễu Diệp Tiên nghe bụng người phụ nữ kêu ùng ục, chủ động lấy bánh mì và một chai nước khoáng từ balo ra.

Người phụ nữ đúng là cực đói, không cự tuyệt thiện ý của Liễu Diệp Tiên.

"Cảm ơn!"

Cô muốn ăn chút gì, nhưng con gái còn trong ngực, không dư thừa tay nhận lấy.

Liễu Diệp Tiên nói, "Để tôi ôm đứa bé giúp cho."

Người phụ nữ nhẹ giọng ngập ngừng nói, "Cảm ơn, nhưng đứa nhỏ này sợ người lạ, tôi sợ con bé sẽ khóc..."

Lúc bọn họ trốn ra, cũng có người cường tráng trẻ tuổi hảo tâm chủ động nói giúp cô ôm đứa bé.

Ai ngờ con gái vừa trao tay đã khóc, không sao dỗ được.

Tất cả mọi người đều chịu áp lực sinh tử đè nặng, tâm trạng ai cũng rất tồi tệ.

Thời điểm cảm xúc bực bội còn nghe tiếng đứa bé oa oa khóc nỉ non, loại cảm giác này khiến người ta hận không nổi khùng lên.

Thậm chí có người bị phiền bảo muốn bóp chết cô và đứa bé.

Hết cách, cô đành cắn răng buộc đứa bé trên người cùng mình trốn.

Hướng Thụy Quân liếc chị gái hờ một cái.

"Nếu đứa bé khóc toáng lên, dễ dẫn Zombie tới."

Liễu Diệp Tiên cười nói, "Chị rất có duyên với trẻ con, để chị ôm thử một tí xem."

Hướng Thụy Quân lạnh lùng chế giễu nhếch môi.

Thánh mẫu!

Theo tận thế về sau, đồ ăn nước uống càng lúc càng khan hiếm.

Có bao nhiêu kẻ yếu vì một hai khối bánh mì hoặc nửa bình nước, cam tâm tình nguyện bán thân thể, chà đạp tôn nghiêm?

Liễu Diệp Tiên chỉ cho một ổ bánh túi, một bình nước khoáng thôi?

Không!

Ở tận thế năm năm, giá trị của bọn nó sánh hơn ngàn lượng vàng ròng!

Liễu Diệp Tiên đón lấy bé gái từ tay người phụ nữ, bé gái không thích ứng vòng tay lạ lẫm lắm, nhưng cũng không thút thít.

"Không khóc nha, còn rất ngoan nè."

Liễu Diệp Tiên là dị năng giả, tuy dị năng hệ trị liệu không tăng cường thân thể mạnh như dị năng khác, nhưng ôm đứa bé vẫn rất dễ dàng.

Người phụ nữ đói gần chết.

Từ hôm qua đến xế chiều nay chưa ăn gì, chỉ có chút đồ ăn cũng cho con gái ăn.

Vừa lo lắng hốt hoảng, vừa phi nước đại giữa lằn ranh sinh tử tránh bầy zombie, thể lực tiêu hao rất nhiều, bụng đói quặn đau râm rỉ.

Ăn như hổ đói đủ hình dung tướng ăn lúc này của cô ta, nếu không có nước khoáng sợ là đã mắc nghẹn.

Liễu Diệp Tiên nhìn than nhẹ.

Ánh mắt cô vô tình liếc thấy vẻ mặt không vui của Hướng Thụy Quân, cũng lấy ổ bánh trong túi cho cô ấy.

Hướng Thụy Quân: "..."

Chị gái hời ngu xuẩn ơi, chị mà có chết, tuyệt đối bị ngu chết!

"Chị hào phóng ghê nhỉ, đồ ăn nước uống ở tận thế còn đắt hơn vàng ròng bạc trắng."

"Chỗ chị còn rất nhiều mà."

Liễu Diệp Tiên tồn mấy triệu vật tư, những vật tư này đủ cho cả nhà không lo ăn uống đến chết.

Hướng Thụy Quân cười lạnh.

Nhìn tư thế tổ hai người thánh mẫu chúa cứu thế, bọn họ căn bản không vừa lòng chỉ cứu một người, chắc là chuẩn bị thấy ai đi cứu người đó.

Cứu người dễ, nhưng người cứu về cần cung ăn cấp uống!

Vật tư Liễu Diệp Tiên trữ có thể chống đỡ bao lâu?

Dù cố gắng tích góp vật tư, chỉ cần tận thế không thiết lập trật tự thế giới mới, sớm muộn sẽ miệng ăn núi lở.

"Những đồ kia đủ vài ba người ăn cả một đời, nhưng đủ vài ngàn người, vài chục ngàn người thậm chí mấy trăm ngàn người ăn cả một đời?"

Tuy Hướng Thụy Quân công nhận Liễu Diệp Tiên "lương thiện", nhưng vẫn không đồng ý "ngây thơ" của cô.

"Nơi đó của chị có thể trồng trọt, chúng ta sẽ không đói chết, nhưng những người khác không giống." Liễu Diệp Tiên nghiêm túc nói, "Còn nữa —— Bọn họ có tay có chân, chỉ cần hoàn cảnh sống an định lại, có thể tự mình trồng lương thực, vốn không cần chúng ta nuôi họ cả đời."

Liễu Diệp Tiên chưa trải qua tận thế năm năm, nên cô không hiểu được tâm lý những người tận thế hận không thể gom hết tài nguyên khắp thiên hạ trữ trong kho chính mình. Dù những thức ăn ấy hỏng thối, cũng phải hỏng thối trong kho nhà mình. Đem tài nguyên chia cho người khác, đồng nghĩa cắt thịt bọn họ!

Ý nghĩ của cô rất đơn giản, đất đai không gian linh tuyền có thể trồng, tốc độ sinh trưởng nhanh hơn bên ngoài, rau quả cũng chất lượng hơn.

Đây là vốn liếng và át chủ bài lớn nhất của bọn họ.

Đã có nguồn cung thực phẩm ổn định, không lo tài nguyên ăn uống, đem tài nguyên đầy dư đi cứu nhiều người hơn, có gì không thể?

Hướng Thụy Quân lấy tay đỡ trán, rồi dùng hai tay che lỗ tai, nghiến răng nghiến lợi, "Chị bớt tẩy não tôi đi!"

Miệng lưỡi Liễu Diệp Tiên thật quá đáng sợ.

"Ha ha, Thụy Quân đáng yêu ghê."

Lúc này, bé gái trong ngực cũng cười khanh khách nói, "Đáng yêu!"

Người phụ nữ nghe tiếng con gái cười, tâm trạng cũng thả lỏng ra, chua xót trào lên chóp mũi, nước mắt nóng ấm chực chờ nơi vành mắt suýt tuôn ra mãnh liệt.

Khách sạn S cách khu thương mại không bao xa, bọn người Bùi Diệp phải vượt qua khu thương mại mới đến khách sạn S.

Hướng Thụy Quân biết chị gái hời không đáng tin cậy, trực tiếp tìm thương lượng Bùi Diệp.

"Chúng ta đón cha mẹ xong lúc trở về quét thêm chút vật tư."

Khu thương mại thành phố này kiến thiết rất khá, có chuỗi siêu thị cỡ lớn và vài trung tâm mua sắm giải trí.

Loại thịt mỡ này không cắn một cái, Hướng Thụy Quân không cam tâm.

Bùi Diệp nói, "Được."

Vừa dịp đi văn phòng phẩm Wal-Mart lấy ít sổ tay với bút bi.

Bút ký của cô đã sử dụng hết.

Ba ngày trước tận thế chuẩn bị vật tư, Bùi Diệp mượn Liễu Diệp Tiên mười ngàn, phần lớn dùng để vui chơi giải trí, còn lại mua thuốc đồ ăn, sổ tay chẳng mua mấy quyển. Trật tự tận thế sụp đổ, người sống sót lo tranh đoạt đồ ăn nước uống, văn phòng phẩm đoán chừng chả ai động.

Phù chú dự trữ dùng hết, Bùi Diệp đành phải lấy tay vẽ phù phối hợp lôi chú.

"Tôi nói ——Cậu có dùng plug-in cũng không thể lớn nhường này chứ?"

Một đoàn người dựa vào bắp đùi Bùi Diệp, không coi ai ra gì xuyên thẳng qua đám Zombie dày đặc.

Đi một đường nổ một đường.

Nhìn hài cốt Zombie gãy tay chân đầy đất kèm máu bùn, Hướng Thụy Quân tự dưng nhớ tới minh tinh đi thảm đỏ.

Minh tinh người ta chân đạp thảm đỏ, bọn họ chân đạp máu thịt Zombie lót thành "Thảm máu" .

Từ xông ra ký túc xá xông khỏi trường đại học rồi đi qua khu thương mại, Bùi Diệp là chủ lực tuyệt đối, không thấy chút nao núng.

Sức chịu đựng này...

Hướng Thụy Quân cũng muốn vẩy nước.

Bùi Diệp lãnh đạm nói, "Plug-in không lớn một chút, sao mang các cậu bay?"

Cỗ thân thể Tiểu Tú vừa bước vào cánh cửa tu luyện, trữ lượng nguyên khí khá ít, vẽ bùa chẳng được mấy tấm.

Nhưng trách sao được hồn phách Bùi Diệp quá mạnh mẽ, cô trực tiếp dùng Tinh thần lĩnh vực kết nối linh khí thiên địa.

Cô vẽ phù chú không cần hao phí nguyên khí tự thân.

Nói đơn giản, chỉ cần linh khí thiên địa không ngừng sinh sôi, cô có thể hoạt động như động cơ vĩnh cửu.

Xung quanh cũng có người sống sót, đôi người tránh trên lầu hoặc trốn ở xó xỉnh nào đó.

Bùi Diệp nhạy cảm phát hiện có nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm bọn họ, thậm chí còn có người cả gan mở cửa sổ kêu cứu.

"Không cứu bọn họ?"

Bùi Diệp nói, "Ngay cả bản thân xuống đây còn không có can đảm, mắc mớ gì mình phải lên cứu bọn họ?"

Hướng Thụy Quân: "..."

Cô nghĩ tam quan Liễu Diệp Tiên khó hiểu nhất, bây giờ xem lại tam quan Tiểu Tú càng khó hiểu mười.

Bùi Diệp một chân quét bay Zombie chặn đường, óc văng ra, thi thể Zombie không đầu trượt dài trên mặt đất mười mấy mét.

"Khách sạn này... Hơi khó giải quyết à..."

Tinh thần lực Bùi Diệp quét một vòng, căn dặn ba người Hướng Thụy Quân trông giữ đôi mẹ con kia.

Người phụ nữ từ ban đầu khiếp sợ càng về sau quen thuộc mất cảm giác.

Cô ta ý thức mình may mắn ôm được cái đùi thô, đồng thời cũng lo lắng thay những người sống sót kia.

Bỏ lỡ ngàn vàng!

_________________________

Đào: Hố mới "Lui ra, để trẫm đến" ,  bộ này vẫn ra chương đều đặn yên tâm (♡°▽°♡)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.