(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 232: Điểm cống hiến căn cứ



Editor: Đào Tử

_________________________

"Mày là ai?"

Người bà kia cũng là kẻ lấn yếu sợ mạnh.

Bùi Diệp xuất hiện khiến trong bụng bà e dè, nhưng trên mặt vẫn ráng chống đỡ, mạnh miệng không chịu nhận sợ.

Ai cũng biết người sống sót đợi trong đại sảnh này đều là người bình thường, vẫn giữ quan niệm cố hữu, vụ tĩnh điện khi nãy có khi là loại vật như dùi cui điện làm ra.

Những dị năng giả phóng hỏa phun nước kia không thể trêu vào, một con nhóc ranh bình thường tướng hơi to con thì sợ cái gì?

Tận thế mới hai ngày, quan niệm "Ai náo người đó có lý", "Ai ngang ngược người đó có lý", "Ai già người đó có lý" lại ăn sâu bén rễ mấy chục năm.

Bởi vì cái gọi là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, người bà này nhìn thấy Bùi Diệp lông tơ còn non đương nhiên sẽ càng không thu liễm tính tình.

"Mày muốn làm gì? Mày muốn gϊếŧ người à!"

Dùng ngón trỏ tay phải chỉ vào Bùi Diệp, biên độ động tác lớn, đầu ngón tay mấy lần chọt vào chóp mũi Bùi Diệp.

"Nhỏ mà không muốn mặt!"

Nước miếng văng tung tóe, mỗi giọt nước bọt đều mang mùi hôi khiến người ta buồn nôn.

"Cháu tao sắp chết, tao dùng tiền gấp đôi mua đồ thì sao? Giao dịch đàng hoàng, có phải đoạt của mấy người đâu! Bày ra bộ mặt thối thế làm gì? Con trai tao chết rồi, tao cũng không muốn sống! Mày có bản lĩnh gϊếŧ người đi, mày gϊếŧ một cái đi!"

Lời nói bà ta bén nhọn chói tai.

Càng nói càng lẽ thẳng khí hùng.

Không chỉ Bùi Diệp, người trong thiên hạ đều đáng để bà mắng, cứ như mỗi câu bà ta nói đều có lý có cứ.

Bùi Diệp sống hơn ba trăm năm, người giao thiệp với cô không là kẻ địch, cấp trên thì là thuộc hạ, chiến hữu.

Thậm chí cô còn cho rằng loại người tố chất thấp thế này sớm bị nền văn minh xóa sổ từ lâu.

"Bà bảo gϊếŧ là tôi gϊếŧ? Bà cũng không nhìn xem mình là cọng rễ hành nào!"

Trên tay Bùi Diệp gϊếŧ nghiệp vô số, nhưng mỗi một cái mạng đều có lý do phải chết.

Trong này cũng không thiếu kẻ địch mà cô tôn kính.

Gϊếŧ một bà già bình thường chỉ biết khóc lóc om sòm vô lại?

Cô khinh thường làm.

Sinh hoạt tận thế sẽ dạy loại người này cách làm người, gϊếŧ bà ta ngược lại quá hời.

"Mày nói cái gì?"

Bùi Diệp không động thủ đánh người, ngược lại cổ vũ khí thế đối phương.

"Hết lời nói chứ gì? Không biết xấu hổ, tưởng ai cũng hiếm lạ chút thức ăn này của mày, ai đoạt của mày?"

Ánh mắt bà ta mơ hồ mang vài phần tư thái kiêu ngạo của người thắng.

Bùi Diệp không làm gì bà già như bà, một là không dám, hai là đầu gỗ chỉ biết đọc sách.

Loại đồ đần này luôn có ý động khẩu không động thủ, người ngoài ngang ngược một chút có thể dễ dàng chiếm tiện nghi.

Một chiêu ăn tươi cả trời.

Bà sống mấy chục năm, một chiêu la lối chơi ngang này dùng từ hồi trẻ đến bây giờ, đánh nhiều thắng nhiều.

"Đi thôi, chúng ta đi chờ xe, không cần để ý bọn họ."

Bùi Diệp không thèm quan tâm, một tấm giấy định thân dán trên trán giải quyết xong.

Hai vợ chồng một mặt xấu hổ, im lìm không một tiếng đuổi theo.

Cha mẹ phiền con gái không cảm thấy có sao, nhưng không thể hùng hồn gây rắc rối cho bạn con gái.

Đầu tiên là ở khách sạn S mở cửa, sau đó lại mềm lòng cho người bình thường sữa bò bị đàn bà đanh đá quấn lấy.

Nếu không có Bùi Diệp hay Bùi Diệp chỉ là cô gái trẻ tuổi bình thường, lỡ người sống sót quanh mình thừa dịp hỗn loạn xông tới giành đồ ăn...

Nhị lão dâng lên một cỗ hoảng sợ.

Mất đồ ăn việc nhỏ, sợ là thương cân động cốt ném nửa cái mạng già.

Đồ ăn khó kiếm, thuốc men càng khó kiếm, tuyệt đối liên lụy hai cô con gái.

Bùi Diệp không nhiều lời thêm.

"Chuyến xe tiếp theo xe còn nửa giờ, nếu cô chú đói bụng ăn chút gì lót dạ trước đi, không cần lo những người khác."

【 Liễu Diệp Tiên 】: Tiểu Tú, chúng mình đến căn cứ XX rồi.

【 Tiểu Tú 】: Ừ, mình đã biết, chỗ này mình sắp lên xe, nhanh chóng hội hợp thôi.

【 Liễu Diệp Tiên 】: Tụi mình xem phúc lợi căn cứ XX một chút, ưu đãi rất lớn cho dị năng giả, dị năng giả thông thường có thể xin căn hộ hai người ở, cũng có thể miễn phí mang người bình thường đến ở cùng, nếu dị năng giả cùng thuê còn đổi được căn hộ rộng rãi hơn.

【 Tiểu Tú 】: Có thể thuê căn hộ lớn thì thuê, không thể thì ở phòng đơn liền kề.

Xe tải vận chuyển ổn định lái vào căn cứ XX, ba người Liễu Diệp Tiên xuống xe hội hợp, dựa theo chỉ dẫn làm thủ tục nhập cư.

"Ba người chúng tôi ở cùng nhau, còn có ba vị thân nhân người bình thường đang trên đường, chúng tôi có thể thuê căn hộ bốn gian một phòng khách diện tích tương đối rộng hay không?"

Liễu Diệp Tiên nhìn kỹ giới thiệu, cô và Thụy Quân Nhất một gian, cha mẹ một gian, Thiên Thạc một gian, Tiểu Tú một gian, nếu sáu người cùng thuê một chỗ ít nhất cũng phải bốn gian phòng, bằng không căn bản không đủ chỗ, chẳng biết các cô có thuê được căn hộ lớn như vậy không nữa.

Nhân viên công tác tiếp đãi dị năng giả thái độ rất tốt, sau khi kiểm tra cho câu trả lời khẳng định ngay.

"Bốn gian một phòng khách có, nhưng tiền thuê mỗi tháng rất đắt đỏ, đề nghị thuê phòng đơn hai người khá có lời."

Liễu Diệp Tiên lắc đầu từ chối nhã nhặn.

"Tiền thuê bao nhiêu?"

"Mỗi tháng 5000 điểm cống hiến, vào ở, mỗi người một tháng còn có điện nước miễn phí hạn định."

"Điểm cống hiến?"

Liễu Diệp Tiên lộ vẻ mờ mịt.

"Chúng tôi vừa mới tới, không biết điểm cống hiến là gì."

Nhân viên công tác nhiệt tình giải thích.

"Điểm cống hiến là tiền tệ định ra tạm thời, loại tiền tệ này có thể lưu thông sử dụng tại căn cứ người sống sót quốc gia."

Tận thế giáng lâm, toàn bộ tiền tệ giấy biến thành đống giấy lộn, tiền cứng như vàng bạc châu báu cũng khó dùng, ngược lại các loại tài nguyên thức ăn nước lên thuyền lên, nhưng không ai có thể xem chúng như tiền tệ lưu thông sử dụng được, điểm cống hiến theo thời thế sinh ra.

Gần giống với tận thế trong tiểu thuyết.

"Vậy... Chúng tôi phải đi đâu kiếm điểm cống hiến?"

Nhân viên công tác trả lời.

"Dùng tài nguyên hối đoái điểm cống hiến, cũng có thể tìm việc trong căn cứ làm đổi lấy... Cụ thể đường tắt Thái Hạo sẽ thông báo cho tất cả người sống sót."

Tài nguyên bên trong mấy túi bọn người Liễu Diệp Tiên đeo trên lưng căn bản không đủ 5000 điểm cống hiến.

Nhân viên công tác đề nghị bọn họ có thể tạm trú ở trụ sở mấy ngày, bọn họ là dị năng giả, có rất nhiều phương thức kiếm điểm cống hiến.

"Không được, chúng tôi suy nghĩ một chút —— "

Liễu Diệp Tiên đang định nói, đã thấy một bóng người cao lớn trực tiếp đi về phía bọn họ.

"Thì ra là các cô cậu, vừa rồi binh sĩ đứng gác nói cho tôi, tôi còn tưởng bọn họ nhìn lầm."

Giọng nói ấy trầm thấp mà nặng nề.

Lần theo giọng nói nhìn lại, lúc này mới phát hiện chủ nhân giọng nói là người đàn ông cao lớn ngũ quan đoan chính, làn da màu đồng cổ.

Người này thân cao cỡ hơn một mét chín, tay vượn eo ong*, bờ vai rộng lớn, thân thể rắn rỏi... Hừm... Không quen.

_Tay vượn eo ong: Chỉ người đàn ông có vóc dáng đẹp, tay dài vai rộng, eo săn chắc.

Người tới phát hiện Liễu Diệp Tiên và Tề Thiên Thạc biểu lộ mê mang, kiểu "Anh là ai", lúc này mới nhớ mình chưa giới thiệu.

"Tôi tên Tuân Minh Viễn, ban ngày ở siêu thị cảm ơn các cô cậu đã cứu tôi và đồng đội."

Hắn chính là đội trưởng Hôi Lang của tiểu đội lục soát vật tư "Sói xám" .

Trên thực tế, cơ thể của hắn thường bị gọi đùa là "Gấu xám" càng chuẩn xác hơn.

Liễu Diệp Tiên nào dám ôm công.

"Ban ngày chúng tôi không ra sức, tất cả đều là công lao một mình Tiểu Tú."

Hôi Lang nhìn quanh hai bên, phát hiện trừ Liễu Diệp Tiên, Tề Thiên Thạc và Hướng Thụy Quân từ đầu đến cuối cúi thấp đầu, không nhìn thấy Bùi Diệp.

"Kia... Đồng bạn các người đâu?"

Chẳng lẽ giữa chừng đường ai nấy đi rồi?

"Tiểu Tú là người bình thường, cần phải xếp hàng đến căn cứ, hiện tại cậu ấy chắc còn ở điểm cứu viện."

Hôi Lang: "? ? ?"

Người bình thường? ? ? 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.