Editor: Đào Tử
_________________________
Kẹo que cho hai người thiếu niên trải nghiệm mới lạ.
Tần Thiệu ngậm kẹo đường trong miệng, tay vươn cầm lấy hai túi hạt.
Không thuần thục lắm cẩn thận xé mở vỏ ngoài, bên trong đổ ra một đống vật đen trắng hoặc đen xám đan xen, trông giống như là hạt dưa thon dài. Không giống hạt dưa trước kia từng nếm thử, thứ này tản ra một mùi thơm, không biết nấu thế nào.
Thân Tang hiếu kỳ nói: "Đây lại là vật gì?"
Nghe ý Bùi Diệp chắc cũng là đồ ăn vặt, có thể ăn.
Tần Thiệu không xác định nói: "Chắc là cùng loại với hạt dưa, hình dáng không giống lắm, hương vị cũng khác biệt."
"Chắc là?"
Tần Thiệu nói: "Trước kia chưa từng thấy."
Thời đại này hạt dưa chính là hạt dưa hấu, một số quý tộc nhỏ mới ăn được hạt dưa hấu, hạt hướng dương chưa từng thấy.
Gia cảnh Tần Thiệu tốt, trưởng bối trong nhà lại từng là trọng thần triều đình, ngày lễ tết có thể thu được không ít khen thưởng trân quý.
Những ban thưởng này quá nửa đều đưa đến tay Tần Thiệu.
Nếu có đồ vật ngay cả cậu ta cũng không nhận ra, món đồ kia thật sự là hàng hiếm.
Thân Tang âm thầm líu lưỡi, đối với chuyện thân phận Bùi Diệp lại cẩn thận ba phần.
Tần Thiệu nói: "Ngửi rất thơm, không biết hương vị thế nào."
Cậu bóc một hạt hướng dương, thịt hạt đầy, hương vị đúng là tốt hơn nhiều so với hạt dưa cậu từng nếm, nhưng không có kinh diễm như trong tưởng tượng.
→_→
Thật tình không biết dùng miệng cắn mở vỏ hạt mới là phương thức ăn hạt chính xác.
Dùng tay bóc hạt không có linh hồn.
Hai thiếu niên ngồi ở bàn tiệm y phục tiếp đãi khách nhân đợi một hồi, đường trong miệng tan sạch, hạt dưa cũng bóc xong một túi, Bùi Diệp lúc này mới thiên hô vạn hoán bắt đầu ra. Nguyên chủ Tiểu Lục không biết bao lâu chưa tắm rửa, Bùi Diệp kỳ cọ tắm rửa tới lui ba bốn lượt, thay một thùng nước tắm phát xám, rồi dùng sữa tắm tắm rửa sạch sẽ thơm ngát.
Tóc thắt nút cũng được chải chuốt gọn gàng, rồi dùng khăn lông khô lau lại một lần rồi một lần.
Cuối cùng mới thay bộ quần áo mới mua hôm nay.
Lập tức có loại cảm giác tinh thần sảng khoái, giành lấy cuộc sống mới.
Cảm tạ phim truyền hình ngôn tình cổ trang hai phó bản trước, Bùi Diệp tới lui tìm tòi mấy lần mới học được làm sao mặc.
"Xuyên qua thế giới cổ đại không chút hiểu biết, năng lực thực tế hay chuẩn bị tâm lý đúng là một trận tai nạn."
Không có máy nước nóng, không có nước máy, không có dầu gội đầu, không có sữa tắm, không có giấy vệ sinh, không có nhà vệ sinh... Cơ sở sinh hoạt lạc hậu đến không đành lòng nhìn thẳng. Bách tính phổ thông đi nhà xí không phải tìm nơi hẻo lánh tùy chỗ xử lý thì ngồi xổm hầm xí hôi hám,nhà giàu sang tốt hơn một chút, cái bô có kẻ dưới giúp đỡ xử lý, còn biết dùng hương liệu khử trừ mùi vị khác thường bên trong... Người bình thường? Ha ha, bị hầm cầu thối chết có khối người.
Bùi Diệp mới ở phó bản này một ngày, chỉ số ghét bỏ tăng vọt soán ngôi phó bản tận thế.
Nguyên chủ "Tiểu Lục" không đủ dinh dưỡng, tóc hơi thưa thớt, sợi tóc khô chẻ ngọn.
Vốn cho rằng chỉ là vịt con xấu xí, nhưng Bùi Diệp móc ra cái gương nhỏ vừa nhìn lại phát hiện là gen mỹ nhân.
Nói lại chứ ——
Áσ ɭóŧ ba phó bản trò chơi, có vẻ không có một cái xấu.
Người phụ nữ ngồi đợi bên ngoài gian nhỏ thấy Bùi Diệp ra, đáy mắt hiện lên một tia kinh diễm, hai tay linh xảo giúp Bùi Diệp chải búi tóc gọn nhẹ.
"Cô nương trông thật xinh đẹp."
Mỹ nhân ở xương không tại da, vị quý khách này tỉ lệ ngũ quan cân xứng, bất luận là khuôn mặt ngũ quan đều vô cùng sắc sảo.
Chỉ là nước da kém, màu da hơi tối, khóe mắt cũng nặng nề, thân hình gầy giống như là cây gậy trúc, gió thổi qua liền có thể bay.
Dáng dấp nở nang một chút thì hoàn mỹ.
Lúc Bùi Diệp đi ra, Tần Thiệu và Thân Tang đã gặm một đống vỏ hạt hướng dương.
"Để các cậu đợi lâu."
Tần Thiệu nghe được thanh âm quen thuộc, ngẩng đầu nhìn lên suýt nữa hoa cả mắt.
"Bùi, Bùi nghĩa sĩ?"
Trong giọng nói mang theo vài phần không thể tin.
Bùi Diệp cười nói: "Kinh ngạc như vậy? Chắc cho ta là thân nam nhi?"
Đây chính là phân cảnh tiêu biểu mọi phim tình cảm cổ trang.
Nữ chính nữ giả nam trang cùng nam chính dạo, bị nam chính phát hiện khôi phục thân nữ nhi, biểu lộ nam chính và Tần Thiệu không khác mấy.
Nói chứ ——
Nghe nói tập tục xã hội phong kiến cổ đại bảo thủ, yêu cầu đối với nữ tính là cửa lớn không ra cửa sau không bước.
Hai thiếu niên tùy tiện để cô đi theo đồng hành như vậy, chẳng lẽ thật sự cho rằng cô là nam chứ?
Bùi Diệp khuyết thiếu tri thức không xác định lắm.
Tần Thiệu im lặng nói: "Với bộ dáng và giọng nói Bùi nghĩa sĩ, có hoa mắt cũng sẽ không nhận lầm thành nam nhi."
Tuy rằng tuổi này ngũ quan nam nữ chưa nảy nở toàn diện, chợt nhìn dễ lẫn lộn, nhưng cẩn thận phân biệt không khó.
Tướng mạo Bùi Diệp cũng không phải loại trung tính khó phân biệt.
"Ta chỉ có chút kinh ngạc —— Bùi nghĩa sĩ thiên sinh lệ chất, làm ăn mày không khỏi quá chà đạp chính mình."
Rõ ràng dáng dấp nhìn rất đẹp, tại sao muốn giả xấu đóng vai ăn mày?
Quả nhiên, mạch não kín năng nhân dị sĩ không giống người bình thường.
Bùi Diệp: "..."
Cô lặng lẽ nuốt lời giải thích trở vào.
Thân Tang không nói chuyện, nhưng ánh mắt cảm xúc để lộ ra nhất trí với đồng bọn nhỏ.
"Sau này sẽ không..."
Đợi Bùi Diệp đến gần, Tần Thiệu lại nhạy cảm ngửi được trên người cô tản mát một mùi thơm, không biết nghĩ tới điều gì, gương mặt hơi đỏ lên.
"Chúng ta đêm nay ở đâu?"
Nhìn Tần Thiệu trả tiền, Bùi Diệp hỏi một vấn đề lửa sém lông mày.
"Trước kia chuẩn bị tìm dân túc đặt chân, có điều chưởng quỹ để ta đổi chủ ý."
"Chưởng quỹ nói cái gì?"
Tần Thiệu nói: "Danh sĩ Lệ thành Cố Ương từng dạy học ở thư viện Thiên Môn, ngài ấy cũng là môn sinh gia gia ta."
Hai thiếu niên chạy đến du học, tất nhiên là vì du lịch kiến thức khắp nơi, bái phỏng danh sĩ các nơi.
Cố Ương là mục tiêu thứ nhất bọn họ đến Lệ thành.
Trước khi đến nghe nói Cố Ương đi ra ngoài thăm bằng hữu, động một tí dăm ba tháng mới trở về.
Vừa rồi chưởng quỹ lại nói đưa một nhóm y phục đến phủ Cố Ương, điều này nói rõ Cố Ương chắc sáu phần đã về nhà.
Bởi vậy ——
Tới cửa bái phỏng, tá túc ở lại mấy đêm thôi.
Bùi Diệp đào đào tri thức nông cạn về cổ đại của mình —— Những kiến thức này phần lớn bắt nguồn từ phim tình cảm cổ trang cũng không đáng tin cậy.
"Chúng ta giờ này đến nhà bái phỏng... Có vẻ không tốt lắm đâu?"
Dựa theo lễ tiết, có lẽ nên đưa bái thiếp?
Tần Thiệu nói: "Giao tình giữa ta và ngài ấy khá đặc biệt, ngài ấy lại thích giao hữu khắp nơi, dù cho nửa đêm tới cũng sẽ không bị đuổi ra khỏi cửa."
Bùi Diệp: "..."
Thân là mặt tiền Lệ thành, một trong đại lão danh sĩ, nơi ở Cố Ương mỗi bách tính bản địa đều biết.
Hỏi mấy du khách chợ đêm, một nhóm ba người rốt cuộc mò tới trước phủ Cố Ương.
Tần Thiệu tiến lên gõ cửa, người gác cổng mệt mỏi ngáp một cái, nhưng không có ngạo mạn vô lễ như trong phim truyền hình, cũng không phát sinh kịch mắt chó coi thường người khác. Chờ người gác cổng nghe được Tần Thiệu tự giới thiệu, buồn ngủ dở lập tức bay sạch sành sanh, liên tục cúi người muốn đi bẩm báo chủ nhà.
Tần Thiệu cười nói: "Thật sự là chủ nhà dạng gì liền có hạ nhân dạng ấy."
Ba người được hạ nhân dẫn tới chính đường Cố phủ.
Bùi Diệp cũng là lần đầu nhìn thấy gian phòng gia đình quyền quý cổ đại.
Tổng thể mà nói không kinh diễm giống trong tưởng tượng nhưng lại lộ ra một loại ý vị thoáng đãng cởi mở.