(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 402: Lung lạc quỷ



Editor: Đào Tử

__________________________

Nhìn bộ dáng run lẩy bẩy lã chã chực khóc của thiếu niên trước mặt, Bùi Diệp chỉ có thể thu liễm khí thế.

Ở phó bản thứ hai hơi lâu, cô suýt quên mình còn có nhân thiết "Quỷ gặp quỷ sợ" kỳ quái ở cái phó bản đầu.

"Cậu có thể nói cho ta tên của cậu chứ?"

Bùi Diệp ấm giọng hỏi thăm.

Thiếu niên quỷ còn đang run lẩy bẩy.

"Đừng sợ, ta không có ý thương tổn cậu, chỉ tới hỏi cậu một vài vấn đề."

Bùi Diệp biết thiếu niên là quỷ mới tang.

Âm khí yếu, nhát gan, rất có khả năng bị dọa đến hồn phi phách tán.

Đúng vậy, hồn phi phách tán, ý trên mặt chữ.

Bùi Diệp đành kiềm chế nôn nóng, dùng lời lẽ trấn an thiếu niên quỷ.

"Đừng sợ, ta sẽ không tổn thương cậu."

Cô không giỏi an ủi người, tới tới đi đi cứ đôi lời như vậy.

Nhưng hình tượng của cô trong mắt thiếu niên quỷ quá dọa người, hiệu quả dùng lời trấn an quá mức bé nhỏ.

Tuổi thiếu niên quỷ quá nhỏ, còn bị người bắn lén giế.t chết, thi thể cho dã thú rừng rậm ăn, Bùi Diệp mạnh mẽ gặng hỏi cũng không được.

Bùi Diệp bất đắc dĩ lục túi một hồi.

Đột nhiên nhớ tới mình còn mang theo một ít đồ ăn vặt.

"Nếu không ta mời cậu ăn chút vật bổ âm khí nhé?"

Lấy ra kẹo que hóa thành khói xanh, rồi xuất hiện trong lòng bàn tay thiếu niên quỷ, biểu lộ đối phương kinh ngạc.

"Mời cậu ăn."

Bùi Diệp căng cuống họng nói chuyện, cố gắng để giọng nói mình có thứ gọi là "Dịu dàng".

Mắt quỷ đen nhánh ám trầm của đối phương đối mặt với cô, do dự một hồi mới cẩn thận bỏ vào trong miệng.

Mùi hương xa lạ ngọt ngào tỏa khắp khoang miệng, thiếu niên quỷ lập tức thích loại mùi vị này, thân thể run rẩy cũng an tĩnh lại.

Cậu ta vẫn không dám tới gần Bùi Diệp quá, nhưng cũng ý thức được cô không có ý thương tổn mình, một người một quỷ ở khoảng cách nửa trượng.

Bùi Diệp chú ý tới cặp mắt thiếu niên quỷ chuyển động về sau, ánh mắt rơi vào mặt đất cách cô không xa.

Nơi đó nằm một bộ thi thể thiếu cánh tay thiếu chân, nhìn không ra bộ dáng ban đầu.

Bùi Diệp nói: "Cậu phát hiện rồi à, cậu đã chết."

Thân thể gầy gò của thiếu niên quỷ khẽ run, mắt quỷ đen nhánh dường như muốn khóc lên.

Đó cũng chỉ là "Dường như", mắt quỷ không có linh kiện hỗ trợ tên "Nước mắt".

Thiếu niên quỷ chậm rãi gật đầu một cái.

Cậu ta muốn dùng hai tay ôm mình, ngón tay lại đụng phải một thứ dài nhỏ lạnh lẽo, phía trên còn dính dị.ch nhờn lành lạnh.

Một mũi tên.

Mũi tên này từ phía sau lưng xuyên qua ngực trái, trên mũi tên sắc bén còn dính máu của cậu ta.

Thiếu niên quỷ nhìn mũi tên chỗ ngực trái rồi nhìn Bùi Diệp, biểu lộ như khóc mà không phải khóc, cuối cùng mờ mịt rủ hai tay.

Bùi Diệp giơ tay phải lên, phủ lên trên mũi tên kia.

Một cỗ khí lạnh buốt từ vết thương ngực trái lan ra toàn thân thể, như xoa dịu đi cơn đau nhức lồng ngực.

Cậu ta lại lần nữa cúi đầu xuống, phát hiện mũi tên đã biến mất, lỗ hổng trên quần áo cũng tiêu biến.

Bùi Diệp giải thích: "Cậu là quỷ mới tang, chấp niệm không đủ mãnh liệt cho nên âm khí rất yếu, tự nhiên không cách nào che lấp tử tướng của mình."

Mũi tên kia liền để người thiếu niên áo quần lam lũ tắt thở.

Nếu cậu ta còn sống bị con cọp ấy ăn sống, tử tướng sẽ không có sạch sẽ như hiện tại.

Thiếu niên quỷ đưa tay sờ lên ngực trái.

"Tạ ơn ân nhân."

Da mặt cậu ta tương đối sâu, sau khi tử vong nhiễm lên sắc trắng, tự dưng cho người ta một loại cảm giác âm trầm đáng sợ.

Chỉ là cậu ta vừa mở miệng, khóe môi treo nụ cười, loại tĩnh mịch ấy lập tức bị xua tan hơn phân nửa.

Bùi Diệp không khách khí nói: "Ta tìm cậu cũng không phải làm việc thiện, ta muốn hỏi cậu một vài vấn đề."

Đầu tiên thiếu niên quỷ lộ ra một tia mê mang, trong đầu nhanh chóng lướt qua cảnh tượng khi còn sống, chợt cảnh giác, lui về phía sau hai bước.

Bùi Diệp nói: "Ban ngày ta săn giết con cọp ăn thi thể cậu, từ trong bụng nó phát hiện một mảnh vải vóc."

Thiếu niên quỷ mím chặt môi, cả thân quỷ trông vô cùng khẩn trương, ngón tay cũng không khỏi tự chủ nắm chặt lại.

"Ta không biết gì cả!"

"Người giao vải vóc cho cậu, hắn có nói với cậu bảo cậu làm gì không?"

Thiếu niên quỷ bị hỏi đến toàn thân run lên.

Bùi Diệp thừa thắng xông lên.

"Phượng gia quân muốn điều binh lực đi Bản thành, đến lúc đó Lệ thành sẽ thành một tòa thành không có chút phòng giữ, bách tính trong thành làm sao chống cự gót sắt kẻ địch? Người viết tấm vải này chẳng phải hy vọng cậu mang tin tức ra, tận lực cứu vãn thảm kịch sắp phát sinh?"

Mắt quỷ hiện lên một tia mê mang.

"Vải vóc của cậu đã đưa tới tay bọn ta." Bùi Diệp dùng giọng nói êm hoặc nói, "Có lẽ trời cao cũng không đành lòng sinh linh đồ thán, để cho ta phát hiện con cọp ấy, để tâm huyết của cậu không uổng phí, để tấm vải ấy lại thấy ánh mặt trời, cậu nói có đúng không? Hiện tại nói cho ta, tên cậu là gì?"

Thiếu niên quỷ chần chờ nói: "Tiên sinh lấy tên cho tiểu nhân gọi là Lê Lộ."

"Tiên sinh cậu nói là người viết vải vóc?"

Thiếu niên quỷ gật đầu nhẹ.

Bùi Diệp cơ bản có thể xác định tiên sinh trong lời thiếu niên quỷ chính là "Khách hàng tiềm năng" nhiệm vụ chi nhánh muốn cứu.

Cô lại hỏi: "Vậy cậu có biết hiện tại tiên sinh nhà cậu nguy hiểm đến tính mạng?"

Thiếu niên quỷ bỗng dưng trợn tròn hai mắt, mắt quỷ tràn ngập sợ hãi và lo lắng, cánh môi mất khống chế run rẩy.

"Tiên sinh, tiên sinh... Tiên sinh sao lại thế..."

Hai tay cậu ta luống cuống nắm chặt ống quần hai bên.

Ống quần giật lên một chút, lộ ra hai cổ chân nhỏ gầy trơ như củi khô, trên chân mang một đôi giày cỏ rách rưới, ngón chân lộ bên ngoài hơi xanh đen, còn có chút dị dạng không nói rõ được, nhìn liền biết là đôi chân lao động lâu dài, nhìn thấy mà tâm tình nặng nề.

Bùi Diệp tiếp tục nói: "Tiên sinh của cậu chính là nhân chứng, chúng ta nhất định phải cứu hắn."

Thiếu niên quỷ nghe nói thế nét mặt dao động, nhưng không có phối hợp với Bùi Diệp nói ra vị trí và thân phận cụ thể của tiên sinh.

"Tiên sinh nhà cậu có phải từng nói mảnh vải này sẽ mang đến họa sát thân?"

Thiếu niên quỷ kinh ngạc, đề phòng vừa kéo căng mềm xuống.

"Đúng, tiên sinh... Tiên sinh từng nói... Chẳng lẽ..."

Bùi Diệp chỉ vào vị trí ngực thiếu niên: "Có người bắn lén giết cậu, nói rõ sự tồn tại của mảnh vải đã bại lộ. Cậu suy nghĩ chút đi, vải vóc đã bại lộ, người viết mảnh vải này -- Tiên sinh nhà cậu -- Tình cảnh hiện tại của hắn sẽ thế nào? Hắn sẽ bị diệt khẩu!"

Cô chắc chắn giống như là Diêm Vương gia tuyên án.

Phòng tuyến tâm lí của thiếu niên quỷ lập tức sụp đổ.

"Huhu... Tiên sinh là người tốt..."

Bùi Diệp thản nhiên nói: "Bởi vì hắn là người tốt, cho nên chúng ta phải đi cứu hắn, đúng không?"

Thiếu niên quỷ gật đầu như giã tỏi!

Nhìn phản ứng của cậu ta, Bùi Diệp thầm thở phào.

Quỷ và người sống khác biệt, chấp niệm bọn họ sâu, đồng thời cũng càng đơn thuần, những vật không quan hệ với chấp niệm rất dễ bị xem nhẹ.

Chấp niệm của thiếu niên quỷ chính là "Tiên sinh" của cậu ta.

Logic không liên quan đến "Tiên sinh" sẽ bị vô thức bỏ qua.

Lung lạc rất dễ dàng.

"Tiên sinh nhà cậu bây giờ ở nơi nào? Chúng ta đi đón hắn, bảo vệ hắn."

Thiếu niên quỷ trả lời vượt quá dự đoán của Bùi Diệp.

Cậu ta nói: "Tiên sinh ở quân doanh!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.