(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 410: Thẩm vấn



Editor: Đào Tử

_________________________

Cố Ương hơi đau đầu ninh mày.

Dưới ánh nhìn chăm chú của mấy người Tần Thiệu, hắn suy nghĩ sâu xa gõ nhẹ lên tay vịn mấy cái, đôi mắt dưới ánh nến lộ ra tĩnh mịch không rõ.

"... Phiền Lê tiên sinh nói rõ chi tiết, một năm một mười, một chữ cũng đừng bỏ sót."

Thái độ Cố Ương đối với Lê Thù là "Ba phần tin bảy phần nghi".

Lê Thù không cảm thấy mình bị mạo phạm, đối phương cẩn thận mới cho thấy Cố Ương đáng tin cậy.

Triều đình Triều Hạ cũng không phải trên dưới một lòng.

Đương kim hoàng đế tư chất bình thường, miễn cưỡng có thể chống đỡ làm hoàng đế bình bình, hết lần này tới lần khác chẳng may gặp một đám triều thần siêu cấp thích gây sự.

Những thế hệ lớn tuổi còn chưa chịu về hưu, lớp người cũ lông cánh đầy đủ, chưởng khống đại quyền, lớp người mới lục tục bộc lộ tài năng.

Nghe nói mỗi lần lên triều có thể đấu đá chèn ép nhau mấy trận, thế lực khắp nơi cười khẽ đâm tâm lẫn nhau.

Vị Cố Ương trước mắt chính là rễ chính miêu hồng liên quan một mạch Tần thị.

Thầy của hắn là người đứng đầu Tần thị, người dẫn đầu phái thanh lưu, cũng là người đại biểu phe phái lập trường trung lập nhất.

Lại thêm thanh danh Cố Ương trong giới danh sĩ rất tốt, Lê Thù mới mạo hiểm thử một lần, để Lê Lộ đi giao vải vóc cho Cố Ương.

Nếu Cố Ương tuỳ tiện tin mình, hắn mới bồn chồn trong lòng đấy.

"... Việc này, tại hạ cũng không biết nên bắt đầu nói từ đâu..."



Muốn trách thì trách trải nghiệm đêm nay quá kíc.h thích, sợ sẽ để lại cho hắn bóng ma tâm lý cả đời khó quên.

"Không biết bắt đầu nói từ đâu?" Cố Ương thầm nhíu mày, giọng điệu bình tĩnh nói, "Vậy... Thì nói từ tiên sinh vì sao từ Nguyệt Lương ngàn dặm xa xôi tới Triều Hạ, rồi làm thế nào tự tiến cử vào Phượng gia quân."

Nguyệt Lương là một nước nhỏ biên thuỳ, vài thập niên trước quốc lực có thể sống mái một trận với Triều Hạ.

Hai nước từng phát sinh chiến tranh nhiều lần, bởi vì đủ loại nguyên nhân không có một trận chiến đến cùng, giao tranh một phen liền song phương rút lui.

Tầm quan trọng của Phượng gia quân với Triều Hạ rõ mồn một, trong quân có thiếu người mới cũng không cần đưa người Nguyệt Lương không rõ lai lịch vào.

Lê Thù sao lại vào Phượng gia quân được?

Rồi làm sao tiếp xúc được tin tức cơ mật Phượng gia quân muốn lui binh?

Nếu câu trả lời của Lê Thù hợp tình hợp lý, lời hắn nói mới có độ tin cậy mấy phần.

Lê Thù hơi ngẩn ra, cười khổ nói: "Vấn đề này... Tại hạ cũng không hiểu ra sao."

Không chỉ Cố Ương, mấy người thiếu niên dự thính cũng nghi ngờ.

Làm sao tìm được phần công tác này, trong lòng không rõ chút nào sao?

"Tuy tại hạ là người gốc Nguyệt Lương, nhưng mười hai tuổi đã đi theo thương đội chu du các nước, một năm cũng chỉ có một tháng ở lại cố hương Nguyệt Lương, cho tới nay đã hơn hai mươi bốn năm." Lê Thù trông có vẻ còn trẻ tuổi, trên thực tế đã ở tuổi trung niên ba mươi sáu, tuổi thật không kém Cố Ương mấy tuổi, "... Dựa vào kinh nghiệm từng trải mấy năm, cũng nhờ bằng hữu coi trọng, góp nhặt một chút danh mỏng trong vòng giao thiệp... Lần này là lần đầu đặt chân đến Triều Hạ... Tại hạ đến Triều Hạ không bao lâu, liền có một nhóm quý nhân đến nhà bái phỏng..."

Cố Ương kiên nhẫn nghe Lê Thù kể.

Nhân tài tán loạn khắp các nước không ít, nhưng không có người tên "Lê Thù".

Nhưng không thể chỉ dựa vào đây mà kết luận Lê Thù nói láo, bởi vì rất nhiều văn sĩ thích đặt biệt hiệu cho mình, dựa vào biệt hiệu chu du thiên hạ.

Cũng có thể là danh tiếng Lê Thù thực sự quá nhỏ, tra không ra người này, Cố Ương chưa từng nghe.

"Dựa theo lý do của tiên sinh, trước đây tiên sinh chưa từng đặt chân đến Triều Hạ, sao vừa vào Triều Hạ liền bị người để mắt tới?"

Lê Thù nói: "Đây mới là chỗ tại hạ nghi ngờ."

Chỗ càng khiến người ta nghi ngờ là một nhóm người mời Lê Thù rời núi còn cam đoan tiến cử hắn đến Phượng gia quân. Truyện Thám Hiểm

Việc tiến cử vào Phượng gia quân đâu phải ai cũng có thể làm được?

"Bọn họ có nói thân phận của mình?"

Lê Thù lắc đầu: "Không nói."

Lúc ấy hắn cũng kinh hãi.

Vốn cho rằng một nhóm người này là lừa đảo, ôm tâm tư trêu người đi thử một lần.




Kết quả --

Lại là thật!

Trên thực tế, lần này Lê Thù tới Triều Hạ cũng là vì tìm việc làm.

Từ mười hai tuổi hắn đã du lịch các quốc gia, hai mươi bốn năm đều dành để học tập áp dụng, tự giác tích lũy đủ.

Hỏi hắn vì sao không tìm việc ở Nguyệt Lương?

Thời đại này nhân tài đều có sự thận trọng riêng, không giới hạn ở quốc gia, quốc gia nào cho lương bổng tốt thì tới đó.

Lê Thù để mắt tới Triều Hạ.

Căn cứ phân tích của hắn, hắn cảm thấy Triều Hạ coi như có tiềm lực, đúng lúc đi đến phụ cận, quyết định tới thử thời vận.

Đầu tiên là phần việc ở Phượng gia quân từ trên trời giáng xuống, còn chưa chờ hắn xoa tay biểu hiện một phen, hắn phát hiện Phượng gia quân bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa, bệnh vặt quá nhiều.

Trông có vẻ là một trái táo lớn đỏ rực, ai ngờ quả táo này là từ giữa thối ra ngoài?

Sau này lại phát hiện thao tác bán đồng đội của Phượng gia quân.

Những người chạy ngược xuôi các nước như Lê Thù không có nhiều tình cảm với gia quốc, nhưng bách tính trên đời đều giống nhau.

Nếu có thể cứu bách tính Lệ thành vô tội, cũng coi như một việc công đức.

Cố Ương nghe vậy nghi hoặc không giảm trái lại còn tăng.

Lê Thù nói tiếp: "Nhắc tới cũng kỳ quái, một nhóm người ấy..."

Bùi Diệp thấy Cố Ương đang trầm tư, chủ động tiếp lời.

"Nhóm người kia thế nào?"

Lê Thù nói: "Vị quý nữ dẫn đầu kia, vô cùng hiểu rõ tại hạ, biểu hiện cũng càng quái dị."

Cụ thể kỳ quái ra sao khó nói rõ.

"... Giống như là chắc chắn tương lai tại hạ tất có thành tựu cực cao... Không phải không có Bá Nhạc, nhưng không có Bá Nhạc nào làm người ta cảm thấy khó chịu như cô ta..."

Lê Thù là một người vô hình, ở quốc gia khác có chút danh mỏng, nhưng ở Triều Hạ thì là tra không ra người này.

Vị quý nữ ấy đối mặt với Lê Thù lại có vẻ rất cung kính, quá khẳng định năng lực của hắn, có mấy lời nói đến mức bản thân Lê Thù còn cảm thấy đỏ mặt.

Nhưng trong cung kính lại mang chút tư thái cao cao tại thượng.



Tính tình Lê Thù nhạy cảm, rất không thích tư thái cao ngạo phảng phất biết hết thảy của vị quý nữ ấy nhìn hắn.

Khiến hắn có loại cảm giác bị người tùy ý lường gạt.

Cố Ương vuốt cằm: "Đúng là hiếm lạ."

Tần Thiệu không nhịn được xen vào một câu.

"Vị quý nữ ấy trông thế nào? Có thể vẽ lại hay không? Có lẽ ta đã từng được gặp."

Quý nữ nhà ai lợi hại như vậy, tùy tiện xếp người vào Phượng gia quân?

Lê Thù nói: "Đường nét khuôn mặt sắc sảo, vẽ lại không khó, nhưng..."

Hiện tại tập tục không thịnh hành trang điểm nhẹ, người hơi có chút thân phận địa vị đi ra ngoài đều thích trang điểm đậm.

Trước và sau trang điểm như hai người.

Dù là vẽ ra cũng là "Ảnh mạng" phiên bản cổ đại.

Lê Thù lại nói: "Địa vị người này ở Phượng gia quân không thấp, tại hạ không có bất kỳ thực tích gì, mới vào liền được trọng dụng. Rước lấy lòng đố kỵ đỏ mắt của khá nhiều người, cũng bởi đó gặp tai họa. Nếu không phải như thế, thư đồng truyền vải vóc cũng sẽ không bại lộ nhanh như vậy..."

Bởi vì ghen ghét, cho nên tiểu nhân âm thầm nhìn chằm chằm hắn, từng giây từng phút chờ bắt bím tóc của hắn.

"Nếu như..." Cố Ương chợt nói, "Nếu như mệnh lệnh triệt binh Bản thành là thật, ngươi để thư đồng truyền thư chẳng phải là tìm phiền toái cho mình?"

Hai tay Lê Thù khép trong tay áo, chắc chắn nói: "Không thể nào là thật."

"Vì sao?"

Lê Thù nói: "Bởi vì hổ phù kia là giả."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.