Editor: Đào Tử
____________________________
"Chẳng phải ngươi vừa nói kế hoạch chu toàn cũng chỉ có thể làm được chín phần, còn lại một phần là vận khí." Bùi Diệp chống cằm, lộ nụ cười ác, "Hiện tại rất rõ -- Một phần vận khí ấy không ở bên Diêm Hỏa La. Muốn trách cũng chỉ có thể trách vận khí quá tệ, quá không may."
Chiến tranh xưa nay không phải là cán cân, bên nào thẻ đánh bạc nặng là có thể triệt để nghiêng đến đầu bên đó.
Có đôi khi vận khí cũng rất trọng yếu.
"Ta xuất thân nước Nguyệt Lương, cho nên -- Diêm Hỏa La cũng tốt, Triều Hạ cũng được, hai cái đối ta mà nói bản chất không có gì khác nhau. Tính ra vẫn chưa xem là gian tế, bởi vì trước mắt ta không hiệu trung bất luận kẻ nào, còn đang quan sát." Đối mặt với sự chế nhạo trêu tức của Bùi Diệp, Đoàn Can Khải bất động như núi, "Trước khi vị nương tử ấy mời chào ta, trùng hợp có vị vương thất Diêm Hỏa La chiêu hiền đãi sĩ, rất được lòng ta."
Nói đơn giản Đoàn Can Khải chính là người cầm hai phần offer.
Y đang quan sát ông chủ trong thời gian thực tập, nhìn xem công ty nào càng có tiền đồ phát triển hơn.
Vốn là việc rất đơn giản, ai ngờ nửa đường biến đổi bất ngờ, nhảy ra người ngáng chân.
Bùi Diệp nghe vậy không nhịn được bĩu môi.
"Cái gì gọi là 'Rất được lòng ta', nói thẳng ra trong lòng ngươi lựa chọn Diêm Hỏa La có vẻ có tiền đồ hơn chẳng phải được rồi?"
Mục đích nhậm chức rõ ràng, phần việc "Công ty Diêm Hỏa La" nắm trong tay.
Vạn sự sẵn sàng, chỉ kém một thủ tục nhập chức chứ gì?
Đối mặt với lời Bùi Diệp trào phúng, Đoàn Can Khải cũng không phủ nhận.
"Với lại, ngươi là người Nguyệt Lương?"
Đoàn Can Khải gật đầu.
Vốn cho rằng có thể nghe được cao kiến, ai ngờ Bùi Diệp lại hỏi y.
"Ta nhớ Hợp Trọng cũng là người Nguyệt Lương... Ta thật thấy kỳ quái, vì sao hai người không ở quốc gia của mình, ngược lại muốn tới làm ở Triều Hạ và Diêm Hỏa La?"
Thế mà còn trước sau bị nữ chính Tiêu Phi Nhi mời chào, tham dự vào chuyện Lệ thành, đợi ở quốc gia mình không tốt?
Là đứa mù chữ, cô có quyền lợi hỏi chút vấn đề "Ngu xuẩn".
Đoàn Can Khải không mở miệng, ngược lại là Lê Thù trầm mê Tetris dành thời gian trả lời.
"Vài thập niên trước quốc lực Nguyệt Lương còn mạnh, thậm chí có thể giao thủ với Triều Hạ ở thời kỳ cường thịnh chỉ vì tranh đoạt một nước nhỏ giữa hai nước. Bây giờ lại là một nước nhỏ không ngừng bị từng bước xâm chiếm thu hẹp biên cảnh, bị mấy nước nhỏ khác chèn ép khinh bỉ. Cho tới nay vẫn chưa diệt quốc, vì quốc thổ nắm trong tay chẳng có bao nhiêu chất béo, dễ thủ khó công lại ép không ra giá trị, xuất binh tiến đánh không có lợi..."
Thân là đại lão chu du các quốc gia hai mươi bốn năm, Lê Thù rất quen thuộc bối cảnh mỗi quốc gia, chớ nói chi là Nguyệt Lương miễn cưỡng coi như quê nhà của hắn. Nhưng phụ mẫu Lê Thù là chạy nạn mới đến Nguyệt Lương, bản thân hắn mười hai tuổi đã bắt đầu đi khắp các nước...
Hắn không có quá nhiều tình cảm với Nguyệt Lương.
"... Tuy quốc gia này có tiếng thừa thãi nhân tài, nhưng nội chính Nguyệt Lương cũng nổi danh loạn..."
Cũng không biết ông trời nghĩ như thế nào, nhân tài thích tụ tập đầu thai ở quốc gia đó.
Nếu như Nguyệt Lương biết dùng những người này, có lẽ có thể dựa vào ưu điểm dễ thủ khó công từng bước xâm chiếm khuếch trương, dầu gì cũng có thể dốc lòng phát triển mình, đợi thời cơ phù hợp chiếm lợi.
Nhưng hoàng thất Nguyệt Lương hiển nhiên không có tầm nhìn này.
Nội đấu nghiêm trọng, hãm hại nhân tài.
Rất nhiều nhân tài có cảm tình với Nguyệt Lương đều bị buộc thoát đi, chạy tới quốc gia khác phát triển.
Lê Thù không biết Đoàn Can Khải là loại tình huống nào, nhưng ở lại Nguyệt Lương đúng là không có tiền đồ.
Đoàn Can Khải cũng nói: "Ngươi nói 'Một quốc gia chỉ cần người trẻ tuổi còn có dũng khí biến đổi, vậy thì còn chưa xong', trái lại -- Một khi người trẻ tuổi mất đi dũng khí biến đổi, chẳng phải xong đời? Thời đại các quốc gia phân liệt không kết thúc, sẽ có 'Nguyệt Lương' thứ hai thứ ba khiến người trẻ tuổi ôm một bầu nhiệt huyết phải lạnh tâm. Diêm Hỏa La, miễn cưỡng còn tính là sự tồn tại có thể khiến máu nóng trong lòng sôi trào."
Đoàn Can Khải thiên vị Diêm Hỏa La, nhưng nếu Nguyệt Lương có chí cầu tiến, y cũng không cần lang bạt chạy đến nước khác tìm kiếm cơ hội.
Từ bỏ Nguyệt Lương, tự nhiên cũng có nỗi khổ tâm.
"Nói đi phải nói lại... Ngươi họ Đoàn Can... Ngươi có quan hệ thế nào với đại tướng Nguyệt Lương Đoàn Can Phong?"
Là đại lão giao hữu khắp thiên hạ, vòng bằng hữu bao quát hầu khắp quốc gia, việc đời Lê Thù được chứng kiến nhiều không xuể.
Đoàn Can thị quá thưa thớt, tùy tiện chỉ ra đều có thể dính chút quan hệ.
Lê Thù mới đầu còn không nghĩ đến, bây giờ lại cảm thấy không thích hợp.
Đoàn Can Khải trầm mặc, lâu đến làm người ta hoài nghi y không định trả lời.
"Đoàn Can Phong là huynh trưởng của ta..."
Thân phận Đoàn Can Khải ngoài dự liệu.
"Ngươi thật sự là đệ đệ của Đoàn Can tướng quân?"
Vô số suy nghĩ lướt qua đầu Lê Thù một lần, cuối cùng đều chỉ hướng suy đoán rất không ổn.
Những người Nguyệt Lương khác chạy đi thì cũng thôi đi, nhưng Đoàn Can Khải là đệ đệ ruột của Đoàn Can tướng quân nước Nguyệt Lương, y trốn không thoát nha.
Y chạy, Đoàn Can Phong còn không đánh gãy chân đệ đệ?
Đoàn Can Khải gật đầu thừa nhận, hỏi lại Lê Thù.
"Ngươi... Rời Nguyệt Lương rất lâu à?"
"Đã lâu, hai ba năm rồi. Mấy tháng trước nghe bằng hữu bên kia nói thế cục Nguyệt Lương không tốt lắm, nhưng ta nghĩ có Đoàn Can tướng quân trấn thủ, tình thế vẫn chưa tới tình trạng ác liệt nhất... Nhưng nhìn ngươi, ta liền biết điều phỏng đoán này sai... Đoàn Can tướng quân xảy ra chuyện rồi?"
Con ngươi thanh lãnh vô tình của Đoàn Can Khải nổi lên một chút hơi nước.
Đây là lần đầu trong vòng mấy tháng nay y đề cập đến người nhà.
"Phủ Đoàn Can tướng quân đã không còn."
Lê Thù cả kinh suýt nữa tắt tiếng.
"Không còn?"
Đoàn Can Khải nói: "Hoàng thất... Dưới tình huống huynh trưởng tác chiến chiếm thượng phong, đáp ứng thỉnh cầu hòa thân của địch quốc. Lại có tiểu nhân quấy phá, đến mức mệnh lệnh ngưng chiến truyền đến tiền tuyến trễ ba ngày. Mà ba ngày này, huynh trưởng suất lĩnh thủ hạ công hãm đại quân địch quốc, chém đứt đầu thống soái. Tên thống soái kia là hoàng tử hoàng thất địch quốc, nghe nói còn là nhân tuyển hợp ý cho vị trí thái tử. Nghĩ đi, tình cảnh huynh trưởng..."
Đoàn Can Phong trong hoàn cảnh lương thảo khan hiếm, binh lực căng thẳng, quân doanh mỗi ngày đều nắm chắc trăm người chết đói đại phá quân địch.
Kết quả chờ đợi hắn không phải vinh quang mà là hỏi tội.
Đoàn Can Phong bị bí mật xử tử, thủ cấp đưa đến địch quốc, trấn an nỗi đau mất con của Hoàng đế nước địch.
Cái này còn chưa hết...
"... Hòa thân tiếp tục, nhưng lại yêu cầu Nguyệt Lương đế cơ tự mình đến lều trại quân địch nói chuyện cụ thể."
Ngón chân ngẫm cũng biết đề nghị này không có lòng tốt.
Hoàng đế Nguyệt Lương cũng rõ ràng, cho nên hắn liền lấy cớ đế cơ dưới gối tuổi nhỏ, không cách nào hòa thân được, hi vọng từ trong tông thất chọn một vương nữ thích hợp hoà thân. Tôn thất không đồng ý, thế là kẻ thù chính trị của Đoàn Can Phong liền đề nghị hoàng đế thu dưỡng muội muội nhỏ nhất của Đoàn Can Phong, phong làm Nguyệt Lương đế cơ, lấy lý do hoa mỹ "Trấn an thuộc hạ cũ và người nhà Đoàn Can Phong", Hoàng đế nghe đề nghị này cực kỳ vui mừng.
Đoàn Can Khải nhận được tin tức trở về gấp...
"Hết thảy đã trễ..."
Y nói xong bốn chữ này.
Mặc dù không nói "Trễ" cái gì, nhưng ngay cả người trẻ tuổi Tần Thiệu và Thân Tang cũng nhìn thấy đáy mắt Đoàn Can Khải cuồn cuộn tuyệt vọng.
Kia là màu sắc vô vọng tĩnh mịch hơn cả thế giới sụp đổ.
Đoàn Can Khải cười nhạo nói: "Ta thiên vị Diêm Hỏa La, đương nhiên là bởi vì tác phong hung hãn ấy ta thích."
Sớm muộn có một ngày, chiến hỏa cũng sẽ bị thiêu rụi, để kẻ cầm đầu tự mình cảm thụ loại cảm giác thống khổ còn tuyệt vọng hơn rơi vào mười tám tầng địa ngục!
____________________
Đào: Đang sửa sang lại bộ kia nên bộ này không đăng nhiều chương được, đủ vote vẫn đăng bình thường nhé