(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 453: Kịch bản bắt đầu



Editor: Đào Tử

_____________________________

Trong đầu Lăng Triều kéo vang cảnh báo, để cậu ta kịp thời kết thúc cuộc nói chuyện.

Cái gì gọi là "Dùng người mình mới yên tâm"?

Người của tiểu cữu Vinh vương, không phải tâm phúc tiên đế để lại cho thì là Hoàng đế hiện tại ban cho ấu đệ giúp đỡ.

Nếu ngay cả những người này y còn dùng không yên lòng...

Lăng Triều không dám nghĩ sâu.

Lúc này, Vinh vương thình lình hỏi cậu ta một câu: "... Con và vị nương tử ấy quen biết thế nào?"

"Vị nương tử ấy?"

Giọng nói lạnh muốn rớt vụn băng làm Lăng Triều cóng đến giật mình, nháy mắt lấy lại tinh thần.

"Tiểu cữu nói Bùi Diệp? Cô ấy à, con và cô ấy xem như không đánh không quen biết... Mặc dù người hơi kỳ quái, nhưng rất có bản lĩnh..."

Trọng yếu nhất chính là có bản lĩnh!!!

Hai ngày nay còn làm bàn cát, mô phỏng chi tiết từng trận chiến dịch phân tích chiến thuật cho cậu ta.

Toàn bộ quá trình cực kỳ hấp dẫn, Lăng Triều nghe say sưa.

Dưới sự dạy dỗ của cô, trong thời gian ngắn ngủi đã tiến bộ phi tốc.

Triều đình tranh đấu là giết người không thấy máu, mà trên chiến trường giao chiến thì mang tính bạo lực khác hẳn.

Trước mặt bản lĩnh thực thụ, Lăng Triều có thể chịu đựng mấy lời gợi đòn, thô lỗ, bạo lực, tính tình kém của cô.

"... Tiểu cữu không cần lo lắng, cô ấy không phải người xấu, trong khoảng thời gian con và cô ấy quen biết học được rất nhiều thứ, rất có tiến bộ."

Lăng Triều không khỏi cảm khái quả nhiên tiểu cữu là người tốt hiếm có trong hoàng thất.




Đối với cháu trai bình thường không gặp nhau nhiều cũng có thể quan tâm như vậy, cái này khiến trong lòng Lăng Triều được an ủi cực kỳ.

"Học được nhiều thứ?"

Lăng Triều nói: "Đúng vậy, thả một vạn trái tim cho tiểu cữu!"

Thiếu niên thấp hơn tiểu cữu nhà mình khá nhiều, ánh sáng quanh mình yếu ớt, tự nhiên cũng bỏ lỡ biểu lộ lãnh đạm không chút gợn sóng của tiểu cữu.

Cậu đưa Vinh vương đến chỗ ở, căn dặn tôi tớ chăm sóc thật tốt, bấy giờ mới mang đèn lồng về phòng của mình.

Đuôi ngựa cao dùng dây gấm đỏ buộc của thiếu niên theo bước chân khẽ lay trái phải, dường như ngay cả sợi tóc cũng tỏ sự vui vẻ.

"Vương gia, Tam lang quân đã đi xa."

Tôi tớ bên người Vinh vương nhỏ giọng nhắc nhở, hắn biết sau khi Vinh vương mù đã có khả năng nghe âm thanh xác định vị trí, chuyện Lăng Triều đi xa không cần nhắc nhở, nhưng sợ đứng ngoài cửa hứng gió lạnh sinh bệnh. Đồng thời lại không nhịn được muốn nói thầm, vương gia nhà mình từ nhỏ đã không để tâm đến thứ gì, quan hệ tốt với con trai Nhu Tuệ trưởng đế cơ như vậy hồi nào? Thế mà còn đứng trước cửa đưa mắt nhìn vị tiểu lang quân ấy rời đi?

Thật sự kỳ quái...

Tôi tớ hai tay xuôi bên người, cúi đầu tư thế cung kính.

Bởi vậy nên không nhìn thấy vẻ nghiền ngẫm trên mặt vương gia nhà mình.

Dường như y đang hỏi tôi tớ, lại có vẻ như chỉ đang nói một mình...

"Lăng Triều này thế nào?"

Tôi tớ ngơ ngác, cười nói: "Tam lang quân xuất thân cao quý, đối với vương gia còn cung kính, trông rất tốt."

Mi tâm Vinh vương khẽ chau lại, hai mắt vô thần rơi vào tôi tớ.

"Ngươi cảm thấy cậu ta có thể gánh chức trách lớn?"

Tôi tớ bị hỏi cho ngơ ngác, ấp úng nửa ngày.

"Cái này, cái này Tam Lang quân xuất thân tốt như vậy, dĩ nhiên có thể gánh... Chức trách lớn?"

Hỏi thừa!

Xuất thân tốt làm gì mà không thể.

Vinh vương nghe vậy lắc đầu bật cười.

Y cũng biết không nghe được đáp án hữu dụng từ tôi tớ.

"... Thôi... Về phòng trước đi... Vấn đề này ta suy nghĩ lại một chút..."

Tôi tớ vẫn khuôn mặt ngơ ngác.

Vương gia tới thư viện Thiên Môn sao lại trở nên khác thường vậy nhỉ?

Lăng Triều căn bản không biết rõ tình hình trở về cư xá.

Vừa kéo cửa giấy đã nhìn thấy Lang Hạo ngồi ngay ngắn ở sảnh trà cúi thấp đầu, nửa gương mặt bị ánh nến chiếu rọi sâu hút mà lạnh lẽo, khiến cậu ta nhìn mà run sợ.



Cậu ta thận trọng nói: "Lang Hạo... Hôm nay có người đến kiểm tra?"

Đừng mà trời QWQ

Phạm quy đi lại ban đêm bị tiểu cữu bắt được phạt gấp đôi, lại gặp người kiểm tra phòng sẽ bị trừ điểm rồi phạt tiếp, thật quá thê thảm.

Lang Hạo lại giống như đắm chìm trong thế giới của mình, cau mày, biểu lộ càng ngày càng nặng nề đáng sợ.

Lăng Triều không khỏi nắm chặt roi nâu treo bên hông, nhờ vào đó hấp thu một chút cảm giác an toàn.

Lang Hạo nghe động tĩnh quay đầu, hơi hoảng hốt sau mới phát hiện bạn cùng phòng trở về.

Nhìn bộ dáng thận trọng như gặp đại địch của Lăng Triều, cậu ta không nhịn được giật giật khóe miệng cứng ngắc.

Lần đầu thấy đấy, cậu ấm ngang ngược càn rỡ, không sợ trời không sợ đất kia đi đâu rồi?

Sau khi quen thân mới hiểu người này là bên ngoài cường bên trong sợ.

"Không ai kiểm tra phòng."

Lăng Triều thở dài nhẹ nhõm, vỗ ngực một cái.

"Như vậy thì tốt... Không đúng!" Lăng Triều lấy lại tinh thần, đuôi mày giương lên, đưa tay chỉ bạn cùng phòng, khí thế hung hăng, một thân áo đỏ càng nổi bật khí thế phách lối, phảng phất như một cỗ lửa, "Không có kiểm tra phòng, vậy cậu bày dáng vẻ ám trầm dọa người làm gì?"

Lang Hạo nhìn Lăng Triều, không nhịn được câu lên nụ cười mỉa mai.

Đối với cậu ấm như Lăng Triều mà nói, chuyện lớn như trời sập --

Xem chừng chỉ là bị phu tử phạt, bị Bùi Diệp đè đánh?

Ở trong đầu cậu ta, sợ là không có dạng lo lắng như "Đại họa giáng đầu", "Cả nhà diệt tộc".

"... Không có gì... Chỉ là thất thần nghĩ một số chuyện..."

Lang Hạo nghiêng đầu sang chỗ khác, không muốn quá thân thiết với người bạn cùng phòng này, cũng không muốn thổ lộ hết áp lực của mình.

Lăng Triều không nhịn được nói: "Nhìn dáng vẻ vừa rồi của cậu, ta còn tưởng rằng kẻ thù của cậu đánh đến tận cửa..."

Được tôi tớ phục thị tắm rửa thay quần áo, xoa cánh tay bủn rủn bò vào ổ chăn, rồi kéo chăn kín đầu -- Từ khi biết trên đời có quỷ, cậu ta chỉ còn cách cuộn thành kén tằm mới ngủ được -- Còn chưa cảm thấy buồn ngủ, thính tai nghe tiếng bạn cùng phòng gọi mình.

"Sao? Có chuyện thì mau nói, ngày mai ta phải dậy sớm đấy -- ". Cập 𝓃hậ𝒕 𝒕𝘳𝘂𝗒ệ𝓃 𝓃ha𝓃h 𝒕ại == 𝙏𝘙Ù𝗠𝙏𝘙𝗨YỆN.VN ==

Lang Hạo khẽ giật mình, có vẻ không ngờ Lăng Triều sẽ đáp lại.

"... Buổi trưa ta... Nhận được một phong thư nhà..."

Cậu ta thổ lộ lời này một cách khó khăn, nội tâm còn có hai phe giao chiến.

"Thư nhà?" Lăng Triều lăn vài vòng tới cửa giấy, đưa tay đẩy ra, nhô cái đầu, "Thư nhà viết gì?"

"... Có người hãm hại bảo phụ thân ta cấu kết với quân địch Diêm Hỏa La..."

Thư nhà là tỷ tỷ gả ra ngoài gửi tới, bảo Lang Hạo mau chóng chạy khỏi Triều Hạ.



Xem ý trong thư của tỷ tỷ, hình như có người muốn đẩy toàn bộ trách nhiệm chiến sự bất lợi lên đầu dưỡng phụ của Lang Hạo, nhưng một mình ông có làm được gì?

Dưỡng phụ chỉ là quan nhỏ hỗ trợ vận lương, làm gì có bản lĩnh làm toàn bộ chiến cuộc thất bại?

Đây là vu hãm!

Theo lời kể trong thư nhà, lần này phụ thân rất khó thoát thân, một khi ngồi vững tội danh sẽ liên lụy toàn tộc.

Đồng liêu bình thường quan hệ tốt khoanh tay đứng nhìn, sợ dính họa.

"... Nhưng phụ thân ta cả đời thanh liêm trung trinh, làm sao làm loại chuyện này?"

Vì người nhà, Lang Hạo chuẩn bị tâm lý rất lâu mới cầu xin Lăng Triều -- Mặc dù cậu ta cảm thấy con đường ra này chỉ là hy vọng xa vời.

Lăng Triều vừa nghe câu trước lập tức tỉnh táo, không còn chút buồn ngủ nào.

"... Sao cậu không nói sớm?"

Cậu ta như cá chép nhảy ngồi bật dậy, vội vã cầm y phục mặc vào.

"... Mau, thay y phục đi gặp tiểu cữu của ta!"

Lăng Triều ngay cả tư cách tham chính cũng không có, dù cậu ta có thể đả động được Hoàng đế cũng không có cách đưa phong thư qua trong thời gian nhanh nhất.

Mà thư viện Thiên Môn trùng hợp có người thích hợp ra mặt hơn cậu ta.

"Cậu tính giúp ta?"

Lang Hạo sững sờ.

"Tu ngàn năm mới cùng một phòng, Lăng Triều ta là loại người thấy chết không cứu?"

__________________________

Đào: Ờm giờ mới nhớ vụ Yêu và nuôi trẻ tên hao hao Tình yêu và nhà sản xuất ó

Chúc mấy bạn nữ 8/3 vui vẻ ~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.