(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 456: Không tiêu đề



Editor: Đào Tử

_____________________________

【 Chào mừng Lăng Triều gia nhập tổ năm người gãi chân 】

【 Vung hoa ✿✿ヽ(°▽°) ノ✿】

Chưa đầy một lát, người tên tài khoản Lê Thù lên tiếng.

"Cô cũng để Lăng Triều tiến vào ư?"

Còn sửa lại tên nhóm.

Từ 【 Tổ hai người gãi chân 】 tiến hóa đến 【 Tổ bốn người gãi chân 】, hiện tại lại là 【 Tổ năm người gãi chân 】.

Mỗi lần nhìn thấy tên nhóm, Lê Thù đều có loại ảo giác nhột chân.

Bùi Diệp nói: "Đương nhiên là để giám sát cậu ta học tập cho giỏi, mỗi ngày hướng lên. Không thì để thiếu niên tốt đẹp mỗi ngày nằm ỳ, ngồi xổm trong chăn bắn pháo à?"

Lê Thù xuống núi mua sắm bút mực: "..."

Những người khác không biết "Pháo" Bùi Diệp nói là vật gì, nhưng Lê Thù tự học thành tài, vô sự tự thông mà.

"Cô có thể có chút dè dặt của thiếu nữ không?"

Há miệng ra liền đua xe, xăng không cần tiền sao?

Ba thiếu niên vô tri mặt ngơ ngác.

Lăng Triều cầm di động hỏi: "Tiên sinh, thứ này của cô là từ đâu ra, thần kỳ như thế? Những chữ này thật sự là Lê tiên sinh viết?"

"Đừng hỏi."

Bùi Diệp liếc mắt.

Cỗ thân thể này vốn liếng cực kỳ tốt, đặc biệt là cặp mắt to đen láy kia.



Dù cho mắt trợn trắng cũng nhìn không ra bao nhiêu khinh miệt, ngược lại cảm thấy hoạt bát đáng yêu.

Chỉ là...

Tư thế và động tác hiện tại của Bùi Diệp không đáng yêu.

Cô tùy tiện ngồi trên bàn nhỏ, nhàm chán gác chéo chân, hai đùi chống lớp váy thành chỗ để vỏ hạt hướng dương.

Vừa nói vừa gặm hạt hướng dương: "Là sản phẩm ngoại vực, công nghệ của âm phủ."

Lăng Triều: "..."

Kéo Lăng Triều vào nhóm là cô dùng chân ra quyết định.

Tần Thiệu và Thân Tang vào sớm hơn Lăng Triều mấy tháng.

Ba thiếu niên không chỉ một lần nhìn thấy Bùi Diệp và Lê Thù chơi điện thoại, đã từng ngầm hiếu kỳ hộp dẹp trong tay bọn họ cầm, lại thêm hoặc nhiều hoặc ít biết Bùi Diệp có thủ đoạn khác người, công năng hộp dẹp này có chấn vỡ tam quan bọn họ, bọn họ cũng có thể cấp tốc tiếp nhận sự vật mới.

Tần Thiệu và Thân Tang còn mượn nhờ ưu thế gần quan ban lộc, thỉnh giáo cách dùng điện thoại từ Lê Thù.

Bọn họ phát hiện chỉ cần cọ mạng, dù là cách xa cũng có thể thông qua "Điện thoại" liên lạc với mấy người khác.

Phản ứng đầu tiên của hai người Tần Thiệu là dùng vật này để truyền tin.

Không chỉ có thể cam đoan tốc độ, có tác dụng rút ngắn thời gian còn có thể cam đoan cơ mật!

Nếu có thể dùng cho chiến trận, tướng soái liền có thể đưa ra chỉ lệnh tác chiến nhanh chóng, đề cao hiệu suất cực lớn, cũng có thể đề phòng để lộ bí mật.

Mà phản ứng đầu tiên của Lăng Triều thì là --

Cái đồ chơi này lấy ra gian lận thi cử quả thực là thần khí!

Bùi Diệp nghe xong bĩu môi biểu thị Lăng Triều chỉ có tiền đồ ngần ấy, quả nhiên thao luyện chưa đủ nhiều.

Lăng Triều: "QWQ "

Lăng Triều xắn tay áo lên, xách theo thùng nước nặng nề, khom bước từng bước hướng phía trước, từ đầu này đi đến bên kia, nghỉ ngơi một hồi lại lặp lại. Trong khoảng thời gian huấn luyện, hai cánh tay đã có thể nhìn thấy cơ bắp, cơ bắp theo động tác phập phồng, giãn ra, chưa đầy một lát da thịt đã thấm đầy mồ hôi nóng hổi, cậu ta vẫn cắn răng, cố gắng mỗi lần gánh đều chuẩn tư thế.

Bùi Diệp nhìn một hồi, vững tin tên nhóc này không lười biếng, lúc này mới đi xem tin nhắn riêng của Lê Thù.

"Tần Thiệu và Thân Tang thì cũng thôi đi, vì sao ngay cả Lăng Triều cũng kéo vào? Cô có biết hậu quả?"

Tiết lộ điện thoại cho Tần Thiệu và Thân Tang, lần này lại thêm Lăng Triều.

Thân Tang xuất thân không cao, Lê Thù cũng không lo lắng cậu ta để lộ bí mật sẽ chọc phiền phức bao lớn, nhưng Tần Thiệu là cháu trai Tần lão, Lăng Triều là con trai Nhu Tuệ trưởng đế cơ, thế lực phía sau hai tên nhóc này tạo thành rắc rối phức tạp, gần như có thể bao quát ba phần mười thế lực Triều Hạ.

Bất kỳ người nào sinh ra tâm tư không nên có, xem điện thoại như thần khí tiết lộ cho thân quyến...

Lê Thù dùng chân ngẫm cũng biết Bùi Diệp gặp phải tai họa như thế nào.

Bùi Diệp cười trả lời.

"Đương nhiên ta biết, cho nên đã có chuẩn bị."

Ngoại trừ bộ điện thoại trong tay cô, điện thoại bán trong cửa hàng đều là bản đặc chế cấp thấp.

Cọ mạng liên lạc hay sử dụng điện thoại, tất cả thao tác đều cần Bùi Diệp cấp quyền.




Bùi Diệp chỉ cấp quyền cho mấy người Tần Thiệu, trừ bọn họ người ngoài không nhìn thấy giao diện cũng vô pháp thao tác sử dụng, cô cũng có thể tùy thời thu hồi tắt mạng.

Lê Thù nói: "Ài, cô cũng biết bí mật nhiều người, vậy thì còn gì là bí mật?"

Hôm nay là Lăng Triều, có lẽ ngày mai thêm Lang Hạo, ngày sau lại kéo thêm mấy bằng hữu Bùi Diệp quen ở thư viện.

Dù là có tay sau phòng ngừa để lộ bí mật, nhưng quy tắc là chết mà người là sống.

Bí mật điện thoại cũng không có khả năng che kín.

Người biết bí mật càng ít, bí mật mới càng an toàn.

Bùi Diệp cười nói: "Hợp Trọng, ngài nên biết nhiều năm sau nó sẽ là vật phẩm bình thường trăm họ ngàn nhà đều có, tầm thường như không khí."

"Lão phu không dám nghĩ sâu."

Mặc dù hắn thông qua mấy trò chơi công lược xuyên nhanh nhìn trộm tương lai, nhưng vẫn không dám mong cầu xa xỉ.

Mỗi người một bộ điện thoại có ý nghĩa thế nào?

Mang ý nghĩa có thể trao đổi tin tức, sự việc trời nam đất bắc phát sinh đều có thể biết nhanh chóng, mà cái này ở hiện tại thật quá sức tưởng tượng. Bách tính có thể biết nơi nào có chiến tranh, nơi nào rất hòa bình, biết hoàng đế, quan viên đã làm chuyện tốt chuyện xấu gì...

Loại tình huống này, bách tính còn kính sợ hoàng thất, mặc cho người ta khống chế quyền sinh sát bản thân?

Lê Thù cảm thấy không có khả năng lắm.

Có lẽ tương lai không có Hoàng đế, hoặc là Hoàng đế đã không thể có quyền độc quyết, sẽ có thứ càng quyền uy công chính áp đảo hoàng quyền.

Đó là sự tồn tại tiến thêm một bước mở ra dân trí.

Đồng thời, điện thoại phổ biến mang ý nghĩa hầu như người người đều có thể học chữ.

Cũng mang ý một số nhỏ người canh tác đã có thể thỏa mãn tất cả mọi người ăn mặc?

Hết thảy đều khiến Lê Thù tha thiết hướng tới.

"Dù là như thế, đó cũng là về sau. Bây giờ không đúng lúc, ngược lại sẽ hại cô."

Bùi Diệp cười nói: "Trên đời này còn chưa người có thể làm hại ta."

Có thực lực có sức mạnh, cho nên mới có thể tùy ý làm bậy.

"Hợp Trọng, chẳng lẽ ngài không muốn thể nghiệm thêm cuộc sống của người tương lai? Loại cơ hội này không nhiều đâu."

Là điện thoại khó dùng hay trò chơi vô vị?

Vui vẻ là được rồi, mấy chuyện quái khác không cần sầu.

Lê Thù: "..."

Nói thật, không cách nào cự tuyệt.

Điện thoại càng dùng thuận tay, hắn càng hận mình sinh sớm.

"Trong lòng cô rõ thì tốt rồi."




Lê Thù hít sau một hơi cũng không còn xoắn xuýt vấn đề này.

Tâm lý Bùi Diệp nắm chắc là được.

Điện thoại xuất hiện ảnh hưởng to lớn với ba thiếu niên, đặc biệt là Lăng Triều, đêm hôm khuya khoắt rốt cuộc không chạy loạn.

Liên tục ba ngày chưa bắt được cháu trai phạm quy đi lại ban đêm, người nào đó biểu thị cổ quái.

Cho vời Lang Hạo hỏi một chút mới biết Lăng Triều mỗi ngày cầm cái hộp đen cười ngây ngô.

"Thì ra là thế, vậy không cần quản."

Lang Hạo nghi ngờ hỏi: "Vương gia không lo lắng?"

Vinh vương nói: "Nếu vật này là Bùi tiên sinh cho, vậy thì không cần lo lắng."

Lang Hạo lại hỏi: "Vương gia biết kia là vật gì?"

Vinh vương dứt khoát nói: "Không biết."

Lang Hạo: "..."

Thường ngày hoài nghi Lăng Triều có thể nằm thắng hay không _(:з)∠)_

Mày Vinh vương nhíu chặt, mang một chút ưu sầu, "Hai ngày nữa, bản vương phải về đô thành một chuyến xử lý một số chuyện, có lẽ một hai năm cũng không thể tới, cậu ở đây có tình huống gì cáo tri mọi chuyện cho người liên lạc, hắn sẽ bẩm báo việc xảy ra lại cho bản vương."

Lang Hạo cúi đầu đáp vâng.

Vinh vương lại nói: "Bản vương đã an bài cả nhà dưỡng phụ cậu hồi hương, hết thảy đều an bài thỏa đáng, an tâm ở thư viện cầu học. Thân phận của cậu tạm thời còn giấu diếm, Diêm Hỏa La bên kia cũng không rõ. Về sau -- Có lẽ cậu phải ở trên chiến trường đối địch với bọn họ, đã chuẩn bị chưa?"

Lang Hạo nói: "Tuy đại vương Diêm Hỏa La có ân sinh thành với ta, nhưng người nuôi ta, dưỡng dục ta chính là phụ thân, tiểu tử từ nhỏ lớn lên ở Triều Hạ. Ngày sau nếu phải chính diện giao đấu với Diêm Hỏa La, đương nhiên sẽ không nương tay -- Chỉ là, bây giờ thế cục Triều Hạ bất lợi..."

Cậu ta thật hoài nghi Triều Hạ không đỡ nổi đến hôm mình trưởng thành đã diệt.

Vinh vương cười nói: "Chớ có xem thường Triều Hạ, chỉ bằng người ta biết kia, đã đủ khiến Diêm Hỏa La đụng phải mắt nổ đom đóm."

Giả chết nhiều năm trở về, không mang theo một chút công tích, làm sao kéo Hoàng đế xuống ngựa?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.