(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 463: Chi tiết kịch bản cường đại



Editor: Đào Tử

_____________________________

"Chẳng lẽ là gặp sơn tặc?"

Trong lòng Lang Hạo lo lắng, rút bội kiếm giắt bên hông lập tức chạy tới.

Bóng đêm còn chưa triệt để buông hẳn, cậu ta loáng thoáng nhìn thấy hạ du đầm nước có mấy bóng người đang dây dưa.

Thời điểm cậu ta chạy đến, Lăng Triều một tay bắt đầu kẻ xấu quẳng nện trên hòn đá, thuận tay tránh thoát đại đao trong tay người này, trở tay chọc kẻ đánh lén phía sau một kiếm lạnh thấu tim. Một cú đá về phía sau đạp trúng chỗ hiểm của kẻ xấu đá văng ra, lượng lớn máu tươi phun tung toé.

"Chỉ bằng bọn xấu xa các ngươi cũng dám ở trước mặt ta làm càn, có biết Mã vương gia mấy mắt không?"

_Mã vương gia-Mã thần: Vị thần của Đạo giáo, tương truyền có ba mắt.

Tay Lăng Triều nắm chuôi đại đao, thân đao vào thịt, một đao liền để lại vết tích to bằng cái bát trên cổ kẻ xấu.

"Thúc Dao!"

Lang Hạo tới trợ trận.

Nói là trợ trận cũng không hẳn vậy, Lăng Triều đã gần như xử hết kẻ địch, hơn hai mươi thi thể ngổn ngang nằm trên đất.

Vết thương bọn họ sâu, hầu như từng người đều là một đao mất mạng, máu nhuộm đỏ nước hạ du.

"Sao Quý Thương và Bùi tiên sinh cũng tới?"

Nói rồi, cậu ta ném đại đao đi, thân đao cắm sâu vào đất.

Lăng Triều thân đầy máu tanh đưa tay thắt dây vạt áo lại.

"Mấy tên này trông không giống sơn tặc." Lang Hạo kiểm tra thi thể, sắc mặt nghiêm túc nói: "Giống như là tử sĩ sát thủ nhà ai nuôi."

Thứ như sơn tặc, trên đường đi ba người bọn họ giết không ít.

Thế đạo hiện tại không ổn định, nhiều thanh niên trai tráng vào rừng làm cướp, giết hại bách tính phổ thông, bắt gặp thuận tay xử hết.

Nhưng những sơn tặc này sống không tốt, điều kiện ăn mặc nghèo nàn, ỷ vào tuổi trẻ mới có thể ức hiếp nhỏ yếu.

Những sơn tặc bị giết này, mặc dù cũng là quần áo tả tơi, nhưng trên thân phần lớn là vết đao vết sẹo, tay chân cường kiện, cơ bắp căng phồng, cổ tay tráng kiện, rõ ràng là từng có chịu cường độ huấn luyện cao. Lại thêm đốt ngón tay bọn họ có nhiều vết chai dày, góp phần tăng thêm bằng chứng chứng minh suy đoán của Lang Hạo.

Hai tay Bùi Diệp vòng trước ngực nói: "Những người này không phải đến giết cậu."

Nếu là bám theo bọn họ một đoạn, tìm cơ hội lén ra tay với Lăng Triều, tuyệt đối Bùi Diệp là người đầu tiên phát hiện.

Lăng Triều nói: "Đúng là không phải hướng về phía ta."

Dường như cậu ta nhớ tới cái gì, vội vàng nắm áo choàng ngoài đỏ tươi khoác lên đầu vai, vừa chạy vừa buộc dây lưng lại.

Hai người Bùi Diệp theo sau nhìn thấy một cô gái quần áo rách rưới trốn ở bụi cỏ.

Khóe miệng cô gái bị bàn tay người dùng lực lớn đập vào, rách da không nói, nửa gương mặt còn bầm tím sưng lên, hai mắt liên tục rơi lệ, hốc mắt đỏ hoe.

Nghe có người tới gần, sợ hãi như chim sợ cành cong.

Cho đến khi Lăng Triều lên tiếng cô ta mới nới lỏng thần kinh đề phòng, vịn thân cây, nhấc hai chân bởi hoảng sợ mà vô lực ra khỏi bụi cỏ.

Lăng Triều nói: "Chính là cô ấy, vừa rồi lúc ta tắm rửa nghe có người kêu cứu nên tới xem một chút, kết quả phát hiện những sơn tặc kia túm lấy nương tử nảy sinh ý đồ bất chính. Thấy bọn họ sắp đạt được ý đồ, ta liền hô to nhảy ra cứu được nương tử này, để cô ấy trốn ở đây."

Kết quả đánh lấy đánh để mới phát hiện nhóm sơn tặc này có vốn liếng nha.

Thân thủ so với sơn tặc trước đó từng giết hoàn toàn không cùng một cấp bậc, giống như là người từng luyện võ được huấn luyện bài bản, tới vũ khí trong tay cũng là dùng thép tốt rèn đúc. Cậu ta biết có vẻ mình bị cuốn vào chuyện phiền toái, nhưng Lăng Triều mình đầy nhiệt huyết và chính khí không để ý nhiều như vậy. Hai mươi mấy người luyện võ ngụy trang thành sơn tặc, ở rừng sâu núi thẳm muốn ức hiếp một cô gái yếu đuối, tuyệt đối không phải người tốt!

Đúng lúc những sơn tặc kia cũng muốn giết cậu ta, cậu liền thuận tay phản sát toàn bộ bọn họ.

À --

Không đúng, Lang Hạo và Bùi Diệp còn đoạt ba đầu người.

Vành mắt cô gái đỏ hoe, tay run vụng về sửa sang quần áo rách vụn, hành lễ với Lăng Triều.

Cô ta nói với giọng nghẹn ngào xen lẫn sợ hãi: "Tiểu nô đa tạ ba vị nghĩa sĩ cứu giúp."

Bùi Diệp tiến lên đề ra nghi vấn: "Cô là ai? Bọn họ là người nào?"

Cô gái nói: "Tiểu nô chính là nữ tỳ bên người Đức Thuần tông cơ, những người này... Tiểu nô cũng không biết thân phận của bọn họ."

Đức Thuần... Tông cơ?

Ú à, còn là người quen.

Lăng Triều nói: "Tiêu Phi Nhi thành tông cơ hồi nào?"

Ban đầu Tiêu Phi Nhi chỉ là tộc cơ, cũng chính là huyện chủ, bây giờ lại là tông cơ, tương đương quận chúa.

Khác một chữ, địa vị khác biệt như ngày với đêm.

Lang Hạo nói: "Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là ai to gan dám đối phó tông cơ."

Sẽ không có người gióng trống khua chiêng, phái ra nhiều tử sĩ tốt như vậy đối phó với nha hoàn nhỏ bên người tông cơ, quá nửa là hướng về phía Tiêu Phi Nhi.

Bùi Diệp: "..."

Dường như cô nhớ mang máng.

« Hoàng phi thế thân lãnh huyết: Bạo quân tàn độc đừng sủng ta! » có một tình tiết tương đối ngược nữ chính, còn khiến độc giả buồn nôn.

Nữ chính người gặp người thích oán trời oán đất, thăng cấp đánh quái xử lý hết kẻ địch này đến kẻ thù khác, địch nhân dựng nên cũng càng ngày càng mạnh hơn. Đấu ở Triều Hạ, đấu đến Triều Hạ diệt quốc. Rồi đi Diêm Hỏa La đấu, rồng khỏe mạnh mẽ áp rắn địa phương, đấu đường nào địch nhân đường đó chết sạch.

Nữ chính vênh vang như thế, kẻ thù ngầm có thể lập thành quân đoàn.

Các kẻ thù đối chiến với nữ chính không chiếm được lợi lộc, còn không thể ra tay với người bên cạnh?

Gặp nạn trước nhất chính là tỳ nữ nữ chính tin tưởng nhất.

Người nào đó cực độ ghen ghét nữ chính phái hơn hai mươi tử sĩ ngụy trang thành sơn tặc công kích nữ chính đang đi bái Phật, nữ chính mang người không nhiều, dù là từng người thân thủ tốt cũng chỉ có thể miễn cưỡng ngăn chặn bước chân địch nhân. Tỳ nữ từ sau khi nữ chính sống lại vẫn trung thành tuyệt đối cùng nữ chính chạy trốn, trên đường thấy thực sự trốn không thoát, chủ động đề nghị đổi quần áo với nữ chính, dẫn dụ kẻ địch truy sát.

Mục đích của sơn tặc giả đúng là làm nhục nữ chính đến chết, để thế nhân thấy tử tướng, làm hỏng thanh danh của cô ta.

Kết quả là tỳ nữ mặc quần áo nữ chính bị đuổi kịp, thay nữ chính chịu nỗi khổ bị làm nhục.

Thời điểm nữ chính mang người đuổi về cứu tỳ nữ, tỳ nữ chỉ còn một hơi.

Mặc dù tỳ nữ được cứu về, sơn tặc giả làm nhục cô ta cũng bị giết sạch tại chỗ, nhưng tỳ nữ cũng bởi tinh thần chịu đả kích quá lớn mà điên.

Nhìn thảm trạng của tỳ nữ, nỗi hận của nữ chính với kẻ thù tăng vọt.

Vốn đã hắc hóa càng sâu thêm, cuối cùng khiến kẻ thù bày ra trận tai họa này cửa nát nhà tan, phụ thân bị giết, mẫu thân bị làm nhục, huynh đệ tỷ muội không có một ai thoát, bản thân người kia cũng bị xóa tính danh thân phận ném đến doanh kỹ, mỗi ngày dùng thân thể tiếp đãi trăm binh sĩ thô bạo dưới tầng chót, toàn thân nhiễm bệnh, cuối cùng bị cái kia mà chết.

Chỉ xem từ chi tiết này, báo thù vả mặt thật thoải mái.

Về sau tỳ nữ cũng gặp một người dịu dàng ấm áp giúp cô ấy vượt qua bóng ma, sau khi hai người HE còn mở một khách điếm.

Chỉ là không ngờ tới trên đường bọn họ liều mạng đến tiền tuyến, chuẩn bị gây sự, lại trời xui đất khiến cứu được tỳ nữ trong truyện.

"Ba vị nghĩa sĩ biết nương tử nhà ta?"

Mắt tỳ nữ sáng lên, mặc dù bị đánh rất chật vật, nhưng nửa khuôn mặt còn nguyên vẹn lại mang nét đáng yêu trẻ con.

Trông là một cô nhóc ngây thơ lãng mạn.

Bùi Diệp gật đầu: "Biết, đồng môn thư viện Thiên Môn."

Tiêu Phi Nhi ở thư viện Thiên Môn học hai năm, mạ một vòng vầng sáng danh giáo liền rời đi.

Bùi Diệp cũng không biết vị nữ chính này ở bên ngoài nhấc lên sóng gió bao lớn, cũng không biết cô ta thăng chức tăng lương thành tông cơ khi nào.

Nữ chính cũng không phải khách hàng tiềm năng, liên quan gì đến cô!

"Thật quá tốt rồi, ba vị nghĩa sĩ có thể nể tình tĩnh nghĩa đồng môn... Mau cứu nương tử nhà ta?"

Tỳ nữ từ từ hồi phục sau kinh hãi, điều lo lắng nhất vẫn là Tiêu Phi Nhi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.