(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 477: Nói láo thành việc quen tay



Editor: Đào Tử

_____________________________

Bùi Diệp trước trận liên trảm bảy đại tướng của quân địch, nguyên soái quý tài, đề bạt cô từ thiên tướng đến chính tướng quân, ít nhất có thể thống lĩnh vạn người.

Tốc độ thăng chức này trực tiếp khiến một bộ phận người chú ý.

Như Đoàn Can Khải.

Khi y nghe chuyện này, quả thực sửng sốt một hồi lâu.

Đại hán thô kệch Nghiêm Hoa cũng kính nể nói: "Thật không nhìn ra, vị nữ lang ấy có thực lực như thế, quả thực khiến người ta hổ thẹn. Nếu sau này có cơ hội, mạt tướng thật mong có thể so chiêu với cô ấy một phen. Tiên sinh, ngài nói vị nữ lang ấy còn nhớ chúng ta không?"

Đoàn Can Khải nhấc tay áo che nửa gương mặt, trầm trầm nói: "Ta không muốn cô ta nhớ kỹ chút nào."

Năm đó ở tiểu trúc Kết Duyên bị ép mặc nữ trang, chuyện xấu hổ hóa thân thô kỹ, y không muốn nghe Bùi Diệp nhắc lại tí nào.

Khi Đoàn Can Khải đi gặp chủ công, cũng từ chủ công nghe được cái tên Bùi Diệp.

Giọng chủ công khàn khàn trộn lẫn mấy phần hứng thú.

"Khải Minh, cậu cảm thấy Bùi Diệp là người thế nào?"

Đoàn Can Khải nói: "Là cô gái rất ưu tú có khí phách, không thể dùng ánh mắt thế nhân đối đãi nữ tính đi đánh giá cô ta."

Nhu Ý đế cơ nói: "Nghe Đình Trưởng từng nói, tướng mạo của cô gái này rất giống ta hồi trẻ."

Đình Trưởng bà nói chính là Cố Ương.




Đoàn Can Khải từng gặp Cố Ương, đã từng cảm khái thế giới này quá nhỏ hẹp.

"Tương tự nhường nào?"

Nhu Ý đế cơ cười nói: "Tương tự đến mức một ít người thấy mặt cô bé, đêm khuya vắng người sẽ liên tục gặp ác mộng."

Đoàn Can Khải rõ "Những người kia" Nhu Ý đế cơ nói là ai.

Phần lớn còn nhảy nhót trong triều đình.

Đoàn Can Khải không nhịn được cười trên nỗi đau của người khác: "Như thế coi như nguy rồi, tướng mạo cô ta và chủ công tương tự như vậy, bây giờ lại dựa vào vũ lực xuất sắc cấp tốc ra mặt trong quân doanh... Chỉ cần những người kia còn ở triều đình không ngã, Bùi Diệp đời này đừng nghĩ ra mặt... Một khi cô ta trưởng thành, tay cầm quyền cao, lại thêm vốn liếng mối quan hệ ở quân doanh, không chỉ những lão thần đó trong lòng lo sợ, ngay cả vị trên long ỷ cũng không dám ngủ."

Việc Diêm Hỏa La thảm bại cũng dùng tám trăm dặm khẩn cấp truyền đến đô thành Huyền An.

Hoàng đế cực kỳ vui mừng, vung khoản khen thưởng lớn cho ba người Bùi Diệp, Lăng Triều và Lang Hạo, còn khao thưởng tam quân.

Vinh vương ra khỏi hàng, tiếp chỉ giao phó.

Triều hội kết thúc, Nhu Tuệ trưởng đế cơ vẫn luôn làm phông nền tự mình tìm tới Vinh vương.

Sắc mặt Vinh vương không đổi nói: "Sao hoàng tỷ lại tới đây?"

Nhu Tuệ trưởng đế cơ nói ngay vào điểm chính: "Lần này đệ đi truyền chỉ, có thể giúp hoàng tỷ mang Thúc Dao về không?"

"Hoàng tỷ, Thúc Dao đã lớn, có chủ kiến của mình. Cậu nhóc nên đến thiên địa rộng lớn hơn rèn luyện, tỷ đừng lo lắng quá."

Nhu Tuệ trưởng đế cơ thầm cắn răng.

"Làm sao có thể không lo? Chiến trường đao kiếm không có mắt, nếu Thúc Dao có chuyện bất trắc, đệ bảo hoàng tỷ tuổi già làm sao bây giờ?"

Bà chỉ có một đứa con trai thế thôi!

Biểu lộ Vinh vương hơi trầm xuống nói: "Nhưng hoàng tỷ mù quáng che chở cậu bé, nuôi phế đi, cậu mới thật sự gặp chuyện bất trắc. Mấy năm nay phủng sát Thúc Dao, cũng không hoàn toàn do một tay hoàng huynh, chẳng phải hoàng tỷ cũng tiếp tay? Nhưng tỷ nên biết, cậu nhóc không nên làm cậu ấm cả đời."

Nét mặt Nhu Tuệ trưởng đế cơ cứng đờ, vẻ mặt hơi mất tự nhiên.

"Hoàng tỷ thừa nhận là khá yêu chiều nó, nhưng không yêu chiều thì có thể làm sao? Hoàng huynh đa nghi, vẫn luôn canh cánh việc hoàng tỷ trước kia được Thế Tông dạy dỗ. Hoàng tỷ lo lắng hắn giận chó đánh mèo lên Thúc Dao, thế là yêu cầu Thúc Dao đừng xuất chúng... Cái này cũng không được sao?"

"Dĩ nhiên là được, nhưng tiểu đệ có nỗi nghi hoặc -- Thúc Dao, cậu nhóc thật sự là hoàng tỷ sinh ra?"

Nhu Tuệ trưởng đế cơ híp híp mắt.



"Lời hoàng đệ thật rét lòng, lẫn lộn huyết mạch hoàng gia là tội chết! Thằng bé đương nhiên là hoàng tỷ sinh ra."

Vinh vương lại hỏi: "Là Nhu Tuệ hoàng tỷ, hay là Nhu Ý hoàng tỷ?"

Nhu Tuệ trưởng đế cơ: "..."

Vinh vương trấn an nói: "Hoàng tỷ chớ kinh hoảng, tiểu đệ không có ý gì khác. Nếu có ác ý với Thúc Dao thật, ở thư viện Thiên Môn có bó lớn cơ hội. Huống chi, dưới cái nhìn của tiểu đệ -- Thế hệ huynh đệ tỷ muội này của chúng ta, chỉ có Thúc Dao dưới gối Nhu Ý hoàng tỷ nhìn thuận mắt."

Ánh mắt Nhu Tuệ trưởng đế cơ phức tạp nhìn vị ấu đệ này.

Năm đó bà lừa Vinh vương ngu dại đến Thiên Điện, cũng nhờ trận lửa lớn ấy mới cứu Nhu Ý khỏi sự giám sát của Hoàng đế.

Hiện tại bà còn nhớ rõ tình hình khi đó.

Ấu đệ si ngốc vốn đã táng thân biển lửa không biết từ đâu xuất hiện, mất đi ngu dại, thông minh giống như là yêu nghiệt.

Mà ánh mắt nhìn mình --

Khiến Nhu Tuệ trưởng đế cơ không rét mà run.

"Thế còn đệ? Đệ có phải huyết mạch hoàng gia không? Hoàng đệ của Cô?"

Vấn đề Nhu Tuệ trưởng đế cơ nhẫn nhịn hơn mười năm rốt cuộc cũng hỏi được người trong cuộc.

Vinh vương nhẹ giọng cười cười: "Hoàng tỷ, cái này không quan trọng. Trọng yếu là -- Nhu Ý hoàng tỷ không chết, vậy tỷ ấy trở về là chuyện sớm muộn, hoàng huynh của chúng ta không phải đối thủ của Nhu Ý hoàng tỷ. Trước kia không phải, bây giờ càng không phải. Thúc Dao là đứa trẻ duy nhất dưới gối của tỷ ấy, tương lai thiên hạ này là của cậu ta. Nhưng tỷ cũng biết tính tình Nhu Ý hoàng tỷ, xem thiên hạ quan trọng vượt xa thân quyến, vì đại nghĩa không quản thân tình còn làm được. Nếu Thúc Dao trưởng thành không phù hợp với mong muốn, gánh trách nhiệm trên vai không nổi, tỷ cảm thấy tỷ ấy sẽ đối đãi với Thúc Dao có quan hệ máu mủ không có tình mẫu tử thế nào? Cho dù Thúc Dao không chết, kết cục cũng là sống không bằng chết."

Nhu Tuệ trưởng đế cơ: "..."

"Đệ nói đúng, cái này đích xác là tính cách Nhu Ý."

Người bản chất còn hung tàn hơn Thế Tông.

Vinh vương nói khẽ: "Cho nên, hoàng tỷ cứ yên tâm để Thúc Dao ở tiền tuyến tôi luyện đi.". Truyện Khoa Huyễn

Nhu Tuệ trưởng đế cơ: "..."

Bà hít sâu một hơi nói: "Cô có một vấn đề."

Vinh vương nói: "Hoàng tỷ cứ hỏi."

"Vì sao là Thúc Dao?"



Vinh vương rất quan tâm Lăng Triều, còn giống sinh mẫu hơn sinh mẫu trên danh nghĩa là bà.

Vinh vương nói: "Không vì gì khác, vì mình."

Đuôi mày Nhu Tuệ trưởng đế cơ giương lên: "Lời này ý gì?"

Vinh vương cười khổ.

"Hoàng tỷ không hiếu kỳ năm đó làm sao tiểu đệ năm đó may mắn sống sót khỏi trận hỏa hoạn sao? Hoàng huynh lấy thuật vu cổ hại Nhu Ý hoàng tỷ thảm hại. Cớ sao tiểu đệ không thể dùng thuật vu cổ kéo dài hơi tàn? Thật ra đây là bí thuật bảo mệnh phụ hoàng để lại cho tiểu đệ, nhưng loại bí thuật này cực kỳ âm tà. Một khi thi triển, người bị thi thuật chú định sống không quá hai mươi bốn tuổi, hồn phách vĩnh thế không được siêu sinh. Chỉ khi phụ tá người mang khí vận lớn, đẩy quỹ mệnh bị ngoại lực tà thuật làm sai lệch về chính đạo, tiểu đệ mới có ngày chân chính được giải thoát. Cho nên, tiểu đệ hi vọng Nhu Ý hoàng tỷ trở về hơn bất luận kẻ nào hết, cũng hi vọng Thúc Dao có thể duy trì thiên hạ thái bình. Hi vọng phần công đức này có thể giúp tiểu đệ thoát khỏi gông cùm xiềng xích cõi u minh..."

Nhu Tuệ trưởng đế cơ triệt để bị choáng váng.

Đêm hôm ấy, trước khi ngủ Bùi Diệp nhìn thoáng qua A Tể nhà mình.

A Tể ngồi trước bàn sách vui vẻ viết nhật ký.

【Ngày XX tháng OO, hôm nay lừa một đồng nghiệp... Hừm... Mặc dù gạt người không tốt lắm, nhưng cũng là lời nói dối thiện ý... 】

【... Ôi, công ty vẫn chưa có điện... Mò mẫm thật bất tiện, tiền lương còn không tăng, phần công tác này thua lỗ thua lỗ rồi... 】

【 A Tể rút ra một tờ giấy trắng, đoan chính viết đơn xin tăng lương 】

Bùi Diệp: "..."

U là trời, không ngờ bé cưng nhà mình cũng đến tuổi biết gạt người rồi.

__________________

Đào: Vẫn là chiếc chương ăn mừng nhưng lần này mừng đt nữ vô địch nè, mấy phút cuối làm đứng tim


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.