(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 498: Mặt khác của Vinh vương



Editor: Đào Tử

Cmt ủng hộ nào mấy chế ♡

_____________________________

Nhu Ý trưởng đế cơ tự tin từng quen biết bao người, cực ít có thời điểm khó đỡ.

Nhưng tự tin của bà ngã nhào trước mặt hai người.

Một là Bùi Diệp, một là Vinh vương.

Người trước còn dễ nói, người mang thuật pháp thế ngoại, vốn không thể dùng lẽ thường của phàm nhân ước đoán.

Vinh vương lại là chuyện gì?

"Hoàng đệ muốn đầu đại vương Diêm Hỏa La? Vì sao?"

Nhu Ý trưởng đế cơ không khỏi nhìn kỹ phản ứng của Vinh vương, muốn từ trên gương mặt lãnh đạm của y phát hiện dấu vết.

Kết quả làm người uể oải, bởi vì Vinh vương căn bản không cho bà chút phản ứng.

Nhu Ý trưởng đế cơ lại thử dò xét nói: "Dựa theo bố trí của Cô, Diêm Hỏa La sớm muộn là vật trong bàn tay, hoàng đệ muốn đầu người khi nào cũng được."

Rốt cuộc Vinh vương chịu keo kiệt biểu lộ, bật ra một câu làm Nhu Ý lại lần nữa sửng sốt trong chớp mắt.

"Cô muốn đầu của hắn, càng nhanh càng tốt -- nhất định phải là trước khi hòa thân, bằng không, hoàng tỷ đừng trách tiểu đệ không niệm tình."

Một khi hành tung của Nhu Ý trưởng đế cơ bại lộ trước mặt Hoàng đế, tất cả sắp xếp của bà đều sẽ đổ sông đổ biển.

Không chỉ khó giữ được tính mạng, quốc vận Triều Hạ cũng sẽ bị thao tác ngu ngốc của Hoàng đế làm biến mất sạch.

Nhu Ý trưởng đế cơ lộ một tia tàn khốc.

"Hoàng đệ đang uy hiếp Cô?"

Vinh vương nói: "Trong lòng hoàng tỷ rõ thì tốt."

Nhu Ý trưởng đế cơ cười lạnh hỏi ngược: "Vì sao phải chọn trước khi hòa thân?"

Vinh vương phút chốc hướng mặt về một góc gian phòng, giọng điệu điềm nhiên nói: "Thế, vì sao hoàng tỷ lại nuôi lệ quỷ trong phòng?"

Đáy mắt Nhu Ý trưởng đế cơ hiện ý lạnh.

Người ngoài đều biết Vinh vương bị mù thế mà có thể chuẩn xác biết được vị trí của Bùi Triêu.

Y cũng giống Bùi Diệp có thể nhìn thấy thứ người thường không thấy được?

"Đến tột cùng ngươi là ai!"

Bà lại nghĩ tới mật tín Nhu Tuệ trưởng đế cơ viết gửi tới lúc trước.

Nhu Ý trưởng đế cơ đối với "Lai lịch" của Vinh vương bán tín bán nghi, từ đầu đến cuối không dám dỡ lòng đề phòng.

Đặc biệt là Vinh vương tìm được chuẩn xác tung tích của mình, vừa đến đã dùng thái độ ương ngạnh uy hiếp, trong đầu bà vang to còi báo động.

"Cô là ai, tốt hơn hoàng tỷ đừng hỏi. Nếu người một nhà muốn tính toán chi li, dễ tổn thương tình cảm. Chẳng qua Cô chỉ uy hiếp hoàng tỷ hai câu, nhưng năm đó hoàng tỷ lại là đồng lõa chân chính đẩy Cô vào tử cảnh." Vinh vương cúi đầu sửa sang tay áo hơi nhăn, gấm vóc mềm mịn như mây che kín cổ tay tái nhợt, y chậm rãi nói, "Cô chỉ cần đầu đại vương Diêm Hỏa La, nhất định phải là trước lúc hòa thân. Đáp ứng cái này, Cô... Không, thần đệ nguyện đẩy Lăng Triều con trai của tỷ và Bùi Nguyên Sơ lên đế vị. Mà cái này -- chẳng phải chính là mưu tính của các người?"

Y đang uy hiếp người, nhưng cũng không đưa ra yêu cầu quá đáng.

Như vậy còn không đồng ý, cũng đừng trách y chủ động phá hỏng quy tắc.

Dứt lời, Bùi Triêu nấp ở một góc vừa thử ẩn thân chính mình, vừa ra ám chỉ vì yêu thúc đẩy với Nhu Ý.

Nhu Ý trưởng đế cơ hiểu nhắc nhở của Bùi Triêu.

Nhưng bởi vì xem hiểu, bà mới sửng sốt không kịp phản ứng.

"Ngươi... Mục đích của đệ không phải là đầu Diêm Hỏa La, mà là phá hư hòa thân?"

Chỉ cần làm thịt tân lang, cọc hòa thân này sẽ không thành, Logic đơn giản thô bạo.

Vinh vương cải chính: "Không phải phá hư, cọc hòa thân này vốn là danh bất chính, ngôn bất thuận."

Nhu Ý trưởng đế cơ nói: "Hoàng đế tự mình ra thánh chỉ hòa thân, sao lại danh bất chính, ngôn bất thuận?"

"Hắn xứng?" Âm cuối khinh miệt uốn quanh đầu lưỡi y một vòng, trôi chảy trượt ra, "Hắn không xứng."

Nhu Ý trưởng đế cơ: "..."

Hoàn toàn chính xác, tên Hoàng đế rác rưởi kia không xứng.

Nhu Ý trưởng đế cơ rõ nguyên do Vinh vương đến náo loạn, lập tức có đầu mối.

Bà trấn an nói: "Lần này hòa thân là nhất định, nhất định phải có một người như thế đi trấn an, lừa gạt Diêm Hỏa La, để tránh Diêm Hỏa La bỗng nhiên vùng lên, lại lần nữa xâm lược biên cảnh Triều Hạ. Đợi chúng ta xử lý xong 'Gia sự', dĩ nhiên có thể trống người toàn lực tạo áp lực cho Diêm Hỏa La."

Bà và binh sĩ Diêm Hỏa La, đem Phượng gia quân dao cùn rỉ sét lần nữa luyện thành sắc bén.

Tuyệt đối có thể một đao đâm vào tim Diêm Hỏa La!

Vinh vương nói: "Xem ra hoàng tỷ không đem cảnh cáo của Cô để trong lòng."

Nhu Ý trưởng đế cơ lại nói: "Người hòa thân không phải Bùi tướng quân, trên danh nghĩa là cô ấy, nhưng trên đời này người tương tự nhiều lắm, tùy tiện tìm thế thân ứng phó là được. Bùi tướng quân tác chiến anh dũng, lại can đảm hơn người, Cô còn hi vọng cô ấy có thể ra sức cho hành động về sau, đánh vị hoàng huynh ấy của đệ trở tay không kịp. Làm sao nỡ bỏ hy sinh cô ấy?"

Vinh vương nghe xong dung mạo hơi cứng.

Chợt nói: "Phàm thai nhục thể, ngụy trang không ra thần vận của Bùi tiên sinh."

Nhu Ý trưởng đế cơ: "..."

(╯‵□′)╯︵┻━┻

Quả nhiên mục tiêu của cái tên này là Bùi Diệp.

Dù sao cũng là Vinh vương, có thể đừng dùng biểu lộ bình tĩnh nói lời trồng hoa si như thế không?

Nhu Ý trưởng đế cơ đột nhiên có ảo giác hơi ê răng.

"Không cần rất giống, tướng mạo tương tự là có thể."

Vinh vương còn không đồng tình lắm, nhưng cũng thức thời không tiếp tục tranh cãi.

"Thế thân là ai?"

Y biết Nhu Ý trưởng đế cơ là người gian xảo, phải hỏi rõ ngọn nguồn, quỷ mới biết lời bà nói là thật hay là giả.

Nhu Ý trưởng đế cơ nói: "Đức Thuần tông cơ, Tiêu Phi Nhi. Chắc Hoàng đệ đã từng nghe thấy."

Vinh vương lại nói: "Người đó? Đau lỗ tai Cô, không nghe, không biết."

Nụ cười trên gương mặt Nhu Ý trưởng đế cơ cứng đờ.

Người đàn ông vài phút bóp ch.ết cuộc trò chuyện, nếu y có được người như mong muốn, bản thân đem tên mình viết ngược lại.

Trước khi đi Vinh vương nói: "Hoàng tỷ tính sắp xếp thế nào?"

Nhu Ý trưởng đế cơ cười khẩy nói: "Hoàng huynh của đệ rất sợ chết, không dẫn Ngự Lâm quân thủ vệ hoàng cung và đô thành ra thì hơi khó giải quyết."

Ngược lại bà có biện pháp, nhưng Vinh vương chủ động nhảy vào.

Không lợi dụng một phen, vậy bà thật quá thiệt rồi.

Nhu Ý cũng muốn xem mấy năm nay vị "Hoàng đệ" này rốt cuộc kinh doanh ra thế lực bao lớn.

Vinh vương nói: "Phó tướng Ngự Lâm quân là người trước đó thần đệ xếp vào, nếu hoàng tỷ muốn điều động thì cầm dùng đi."

Y hất tay áo lên, một viên tư ấn tinh xảo vững vàng rơi vào đệm tịch bên phải chính sảnh.

Dứt lời, Vinh vương cũng không quay đầu lại nhẹ nhàng bước đi.

Nhu Ý trưởng đế cơ đứng dậy nhặt viên tư ấn ấy lên, sau khi xác nhận là thật không khỏi cười nhạo.

"Vị hoàng đệ này rốt cuộc muốn cái gì?"

Át chủ bài kinh doanh nhiều năm nói lộ là lộ ra, không sợ bà trở tay bán đồng đội?

Bùi Triêu nhìn Vinh vương rời đi, lúc này mới đứng người lên, vỗ vỗ bộ ngực, dáng vẻ nhóc đáng thương chịu đủ kinh hãi.

"Ai biết được, nhưng vị Vinh vương này thật không dễ chọc."

Nhu Ý trưởng đế cơ quay đầu hỏi Bùi Triêu: "Y không phải mù lòa?"

"Đúng là mù lòa, ánh mắt y không nhìn thấy, nhưng có ít người nhìn đồ vật không phải dựa vào con mắt. Vị Vinh vương đó... Trông không khác người sống mảy may, ta cũng không phát hiện y có chỗ nào bất thường. Vừa nãy y hướng mặt về phía ta, ta mới phát hiện trên người y quanh quẩn nghiệp lực..." Bùi Triêu hơi dừng, không biết nên hình dung cảm giác vừa rồi thế nào cho phải, "Nghiệp lực nồng đậm như thế, chắc là phải đem các nước trong thiên hạ tới tới lui lui..."

"Tới tới lui lui cái gì?"

"Diệt một nghìn tám trăm lượt tới lui... Chắc... Tóm lại rất đáng sợ..."

Nhu Ý trưởng đế cơ: "..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.