Editor: Đào Tử
___________________________
Tiểu Thanh, Nghệ Ninh Ninh và Hoa Khinh Khinh ba cô gái xinh đẹp trong khu ổ chuột kia.
Trong đó Tiểu Thanh vừa hung vừa điên, có lưu manh dám ở gần nhà các cô muốn giở trò, cô có thể cầm khẩu súng cũ lao ra bắn bỏ tên kia. Giết bảy tám tên liền không ai dám nữa, không thì ba cô gái mơn mởn như các cô làm sao thuận lợi lớn lên ở khu ổ chuột?
Bảo Đầu lợi dụng nhược điểm lòng hư vinh mạnh của Nghệ Ninh Ninh, lừa gạt cô ta thành bạn gái mình, dự định kéo luôn hai đứa còn lại xuống nước.
Ba đứa này đều là hàng tốt hiếm có trong khu ổ chuột đó.
Kết quả tiền đầu tư đến trên người Nghệ Ninh Ninh, ba đứa không có đứa nào tới tay, khỏi bàn Bảo Đầu tức tối bao nhiêu.
Việc làm ăn thất bại, mình còn bị ném vào ngục giam, bỏ tiền lo lót mới từ một tháng ngồi tù ép đến bảy ngày.
Bảy ngày hắn cũng đau lòng.
Một ngày kiếm được bao nhiêu tiền?
Cái này cũng thôi, mấu chốt là đối thủ cạnh tranh sẽ đoạt thị trường của hắn, lôi mấy cô gái hắn ký đi.
Má!
Vốn muốn hầu hạ quý khách tốt, kiếm thêm quan hệ, nhúng chàm địa bàn lớn hơn, kết quả bị Hoa Khinh Khinh và Nghệ Ninh Ninh phá hư.
Địa bàn trong kế hoạch không tới tay, địa bàn mình kinh doanh có khả năng bị người ta kéo mất một miếng thịt.
Thua lỗ lớn!
Bảo Đầu gẩy rớt bụi, phả khói nói: "Chậc chậc -- Còn không bằng cho tao, tao có thể mang mày ra ngoài."
Hắn biết năng lực của Tiểu Thanh, còn tưởng rằng cô bán mình phục vụ giám ngục, cho rằng có chỗ dựa tìm đến mình gây phiền phức, cho nên mở miệng mỉa mai. Kết quả rước ánh mắt nhìn thiểu năng của giám ngục, ngầm mang một chút đồng tình, nhưng Bảo Đầu không chú ý tới.
Bùi Diệp khẽ nhếch cằm: "Mở cửa."
Giám ngục lúc này mở cửa phòng giam ra, đợi Bùi Diệp đi vào mới khóa cửa lại, thuận tiện đưa chìa khoá riêng cho cô.
Phạm nhân tính nguy hiểm tương đối cao đều có chìa khóa phòng giam của mình, nhưng không ai dám ra ngoài. Chìa khoá riêng có thể mở cửa phòng giam bản thân ra, nhưng những người khác không mở được, ở ngục giam tràn ngập ác nhân này, ngược lại phòng giam đã khóa lại khá an toàn.
Bùi Diệp nhét chìa khoá vào túi, phất tay ra hiệu giám ngục có thể rời đi. Mặc dù giám ngục không phải giám ngục đàng hoàng, nhưng để Bùi Diệp ở trước mặt giám ngục ẩu đả phạm nhân, gây hấn gây chuyện, cô vẫn có một chút gánh nặng trong lòng, chỉ có thể đẩy người đi trước.
Giám ngục rời đi, Bảo Đầu cũng lộ ra nụ cười khinh miệt.
Hắn xuống giường ván gỗ tới gần Bùi Diệp, mới mở miệng đã ngập mùi thuốc.
"Thế nào, cô em nghĩ thông suốt muốn tìm anh đây làm chỗ dựa? Chỗ dựa khó tìm, phải dùng thân thể mới được, mày hiểu quy củ chứ?"
Phạm nhân khác trong phòng giam nghe thấy động tĩnh quay đầu nhìn Bảo Đầu và Bùi Diệp một chút, biểu lộ lạnh lùng đắp chăn mỏng lên mặt, nhắm mắt làm ngơ. Phạm nhân gần đó thì phát ra tiếng ngáy ồn ào, không thì bảo Bảo Đầu làm động tĩnh lớn một chút để bọn họ nghe, kêu Bảo Đầu cởi Bùi Diệp trần như nhộng, tốt nhất nhấn người lên song sắt ngục giam, để tất cả mọi người có thể nhìn cận cảnh phim nóng, giải thèm một chút.
"Lên đi, một đứa thuần nhân loại mày sợ cái gì?"
"Để nó rên, rên lên!"
Bảo Đầu dưới mấy âm thanh ồn ào này hào hứng lên.
Nơi này đơn giản thô bạo vậy đấy, không thì sao gọi là chỗ tụ hội cực phẩm khu ổ chuột?
"Được được được, anh em để tao hưởng thụ trước, chờ một lúc mời mọi người cùng chia sẻ."
Bùi Diệp vẫn giữ im lặng, chỉ lạnh lùng nhìn Bảo Đầu.
Bảo Đầu cười lấn át tới gần cô.
"Con mắt nhìn không chết người."
Bùi Diệp mỉm cười nói: "Đương nhiên tao biết, chuyện này còn cần mày dạy?"
Bảo Đầu thấy hoa mắt, chẳng biết từ lúc nào Bùi Diệp đã ở sau lưng hắn nhấc chân đạp, giẫm thân thể hơn năm mươi kg của hắn trên cửa song sắt, va chạm với song sắt vang một tiếng bịch. Chân Bùi Diệp đạp lên áo hắn, tay phải vươn ra túm tóc hắn lại.
"Chậc chậc, tóc đuôi ngựa vàng hoe à, đúng là bắt mắt, chải đẹp chờ tao tới chiếu cố việc làm ăn."
Bùi Diệp giữ tư thế này, hơi cúi người tới gần Bảo Đầu, lực dưới chân cũng nặng hơn.
Hai người sáp gần, người không rõ tình huống còn tưởng rằng bọn họ chơi đóng vai tình thú, thuận tiện khen một câu, chân cô gái này cmn dài dữ thần!
"Vừa rồi ai muốn nhìn thân thể?" Bùi Diệp nắm tóc Bảo Đầu đụng vào khe song sắt, khiến cho bộ phận giữa hai gò má nhô ra khỏi khe hở song sắt, thịt hai má thì bị kẹt đến vặn vẹo, cô cười nói, "Nhìn gương mặt này xem, có cảm thấy nghiêng nước nghiêng thành chưa?"
Phạm nhân xem náo nhiệt thấy khuôn mặt gò má Bảo Đầu cấp tốc ứ máu tái xanh, không khỏi rùng mình.
Bọn họ coi là con cừu nhỏ...
Hình như là người bị bệnh thần kinh.
Để Bảo Đầu ăn một trận đau khổ, Bùi Diệp lại rút khuôn mặt hắn từ khe hở ra.
"Vừa rồi là ai muốn nghe tiếng rên?"
Cô nắm Bảo Đầu đang đầu váng mắt hoa cao giọng hỏi thăm phạm nhân phụ cận.
Không phải chỉ vài ba lần đã hù sợ đám phạm nhân được, ở khu 3C, ai mà bị dọa sợ chứ?
"Ông mày muốn nghe, ông muốn nghe mày rên. Mẹ, thanh âm này kêu lên tuyệt đối phấn khích!"
Bùi Diệp cười nói: "Được thôi, nhưng cuống họng tao quý giá, cần âm thanh khác thay."
Cô tiện tay ném Bảo Đầu lên tường, đối phương choáng váng mắt nổi đom đóm, bởi vì thiếu oxi mà sững người.
Khi hắn thoáng tỉnh táo lại có một chút sức lực, Bùi Diệp đã xé ga giường trên giường ván gỗ vặn thành dây thừng.
Đợi tầm mắt xuất hiện đôi giày xa lạ, tim Bảo Đầu thình thịch một cái.
Bùi Diệp lại thô bạo một bàn tay đập hắn lờ đờ, túm cổ áo sau gáy hắn, để mặt hắn hướng về cửa song sắt, buộc chặt vào song sắt.
Cô ngắm nhìn bốn phía, đi đến trước giường ván gỗ, tay không bẻ gãy xích sắt giường ván gỗ rồi xách qua.
Dùng giọng nhẹ nhàng nói: "Chờ một lúc rên lớn tiếng một chút, rên không tốt, mày đừng mong mình có thể còn sống ra khỏi ngục giam."
Bảo Đầu chửi ầm lên, dùng các loại từ ngữ ân cần thăm hỏi Bùi Diệp, căn bản không chú ý cô nói cái gì.
Cho đến xích sắt vung ra sau lưng hắn, đầu nhọn thô ráp xé toạc máu thịt, máu tươi lan ra bốn phía, hắn mới thống khổ kêu lên.
"Tru lên cái gì! Bảo mày rên, không phải bảo mày tru, nghe âm thanh này còn ai hưng phấn nữa." Bùi Diệp tiến lên, một tay xoay người hắn lại, âm trầm nói, "Ngẫm lại những người bị mày hại đi, mày cảm thấy mày có tư cách tru lên? Bảo mày rên, hiểu không? Chẳng phải mày từng nghe rất nhiều âm thanh đó rồi? Chó còn có thể học được, mày còn không rên hai tiếng?"
Tất nhiên có cô gái tự nguyện, nhưng cô gái Bảo Đầu ký đa phần đều là bị bức ép.
Bùi Diệp nhìn lướt qua ký ức của Tiểu Thanh, chỉ riêng người cô ấy biết đã không dưới con số hai mươi.
Có ít người vò mẻ không sợ sứt xem thành công việc mưu sinh, nhưng cũng có số ít tính cách bướng bỉnh bị buộc đi đến cái chết.
"Rên đi! Rên không ra uyển chuyển động lòng người để người ta có phản ứng, tao sẽ để mày gọi đến rách cuống họng mới thôi." Bùi Diệp cầm xích sắt cười rạng rỡ, đôi mắt đen nhánh trong veo, không mang mảy may tơ máu, nhưng lại làm người ta không rét mà run, "Tao mới đùa một roi đã vậy rồi, cam đoan đánh mày một ngàn lần, mày có thể nhảy dựng nguyên đêm, nhưng mà -- Mỗi cái sẽ đau hơn vừa rồi nha."
Phó bản trò chơi trước vẫn có thu hoạch.
Ví như Lăng Triều thích nghịch roi, Bùi Diệp vì triệt để nghiền ép học sinh, cũng nán thì giờ suy nghĩ một chút.
"Hiện tại, bắt đầu đi."