(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 520: Manh mối nhiệm vụ



Editor: Đào Tử

Sửa lỗi morasse: MileyDJean

___________________________

Gia đình Phó Miểu không giàu có, tiền có thể mượn có hạn.

Hắn vừa hồi ức những chuyện trong đoạn thời gian trước, vừa mượn Bùi Diệp điếu thuốc, khàn khàn nói: "... Ông ta không có tiền, cũng không gom đủ nhiều tiền như vậy. Bất luận là thân phận bên ngoài, hay là thân phận ngầm là quân Tự do, ông ta cũng không thể đưa con trai đến bệnh viện đứng đầu khu nhà giàu... Nhưng bệnh con trai ông ta lại đột nhiên tốt hơn, cha mẹ tôi biết chuyện này cơ mà không bình luận gì, không bao lâu... Bọn họ gặp ám sát."

Phó Miểu không có cơ hội tìm người kia giằng co, bởi vì hắn nhanh chóng bị sát thủ để mắt tới.

Vì cân nhắc an toàn, hắn trốn vào khu ổ chuột hỗn loạn nhất, đồng thời dùng phương thức bình thường bị giam vào ngục giam.

Chỗ nguy hiểm nhất cũng là chỗ an toàn nhất.

Số lượng ngục giam ở khu ổ chuột đã đột phá mười vạn từ lâu, nội bộ cũng ngư long hỗn tạp, Phó Miểu trà trộn vào trong đó rất khó bị phát hiện.

Hắn vừa quan sát, vừa tìm biện pháp liên hệ với thành viên quân Tự do có thể tín nhiệm.

Thù của cha mẹ, hắn tuyệt đối phải báo!

Bùi Diệp thuận mồm hỏi nhiều một câu.

"Anh liên hệ ai?"

Phó Miểu nói: "Chú Chu, chú ấy là bạn học quen thân của cha mẹ khi còn sống, cũng là một thành viên của sở nghiên cứu quân Tự do."

Bùi Diệp lại hỏi: "Tiếp theo anh tính làm thế nào?"

Phó Miểu nói: "Liên hệ chú Chu trước, hiện tại tôi chỉ có thể tín nhiệm chú ấy."



Bảy đại gia tộc quá nhiều tài nguyên, luôn có thể thần không biết quỷ không hay cài nằm vùng vào nội bộ quân Tự do, hắn thực sự sợ, sợ rằng sẽ chết không minh bạch.

Bùi Diệp đứng dậy phủi cỏ cây bùn đất dính trên quần áo.

"Tôi hộ tống anh qua đó?"

Lý trí Phó Miểu cự tuyệt.

Cá nhân hắn thì không quan trọng, nhưng hắn không thể bại lộ vị trí và địa chỉ chú Chu.

Bùi Diệp nhún vai nói: "Được thôi, hành tẩu bên ngoài cảnh giác một chút cũng tốt."

Phó Miểu thấy Bùi Diệp thẳng thắn chính trực như thế, ngược lại sinh ra mấy phần hổ thẹn.

Nhưng hắn biết giờ không phải là thời điểm xử trí theo cảm tính, dù áy náy cũng không thể tiếp nhận lòng tốt của Bùi Diệp.

Nhìn bóng lưng Phó Miểu biến mất trong sương sớm, Bùi Diệp cười vứt đầu mẩu thuốc lá, không quên giẫm một cước dập tia lửa còn cháy.

"Ôi thanh niên, còn quá trẻ, hiện thực đánh đập sẽ giúp anh trưởng thành."

Đương nhiên vị trợ thủ đó khả nghi, nhưng chứng cứ lại quá rõ ràng, ngược lại để Bùi Diệp cảm thấy hắn không phải phản đồ lớn nhất.

Theo Bùi Diệp, người bạn của cha mẹ Phó Miểu có hiềm nghi lớn hơn.

"Đuổi theo anh ta, đừng để anh ta chết."

Dứt lời, một người giấy nhỏ hơi rụt rè leo ra khỏi túi Bùi Diệp, lần theo mùi Phó Miểu lưu lại đuổi theo.

Bùi Diệp duỗi lưng một cái, chuẩn bị đi nhà nhỏ của Tiểu Thanh xem thử.

Phó Miểu?

Không chết là được.

Cô nhìn thoáng qua hệ thống 【 Yêu và nuôi trẻ 】.

Cũng coi như trò chơi còn có mấy phần lương tâm, mặc dù không nói cho cô tiêu đề nội dung mỗi nhiệm vụ, nhưng manh mối lại cập nhật theo thời gian thực.

Phó Miểu chính là manh mối mấu chốt của nhiệm vụ thứ nhất!

Động tĩnh ngục giam nổ ảnh hưởng phạm vi cực lớn, nhưng đám người khu ổ chuột không có khủng hoảng, trên mặt vẫn mang biểu lộ lạnh lùng chết lặng.

Đừng nói ngục giam bị oanh tạc, dù là khu ổ chuột bị nổ, bọn họ cũng có thể tỏ vẻ việc không liên quan đến mình gối cao đầu mà ngủ.

Bùi Diệp lần theo ký ức của Tiểu Thanh tìm được căn phòng đơn sơ ở khu ổ chuột.

Phòng nhỏ đã đổi chủ nhân, bây giờ chủ phòng là một đôi nam nữ xa lạ tu hú chiếm tổ chim khách.



Bùi Diệp ngụy trang nghe ngóng một vòng chung quanh, không nghe thấy tin tức Hoa Khinh Khinh hay là Nghệ Ninh Ninh trở về tìm Tiểu Thanh.

Hoa Khinh Khinh thì cũng thôi đi, linh hồn người ta đã đổi, nhưng Nghệ Ninh Ninh cũng bạc bẽo như thế, không chút quan tâm hiện trạng chị em đã từng sống nương tựa lẫn nhau, vui vẻ tiếp nhận thiết lập giọt máu rớt rơi của đại tộc, cũng khiến người ta thổn thức, chỉ có thể nói Tiểu Thanh là cô gái ngốc.

Bùi Diệp duỗi lưng một cái, nhàm chán nghe lén tình huống bên Phó Miểu.

Tuy rằng đại bản doanh của quân Tự do ở khu ổ chuột, nhưng phần lớn cốt cán lại ở tại hoàn cảnh khá an toàn cho người bình thường. Nơi đó hoàn cảnh khá an nhàn, trị an cũng tốt, sẽ không hở một tí phát sinh bắn nhau giết chóc, tính an toàn cao hơn khu ổ chuột nhiều.

Nhà Phó Miểu và cha mẹ ở khu người bình thường gần khu ổ chuột, mà địa chỉ chỗ chú Chu thì gần thành thị người giàu.

"Chậc chậc -- Tình huống chỗ tên nhóc này không ổn nha."

Vẫn phải dựa vào viện binh trên trời rơi xuống là cô.

Hóa ra người giấy nhỏ bám theo Phó Miểu một đoạn trở về chỗ ở của Phó Miểu.

Chỗ ở tại một khu dân cư nhỏ cũ nát, trong hành lang đèn lâu năm chưa tu sửa, một mảnh đen kịt, hắn thuần thục bò lên trên lầu bảy.

Còn chưa vào cửa đã phát hiện trong phòng có tiếng người đi lại.

"Chú Chu, sao lại là chú?"

Người đàn ông được gọi là chú Chu tóc xám trắng, bề ngoài nhìn khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi.

Lúc Phó Miểu tiến vào, ông ta đang mặc tạp dề quét dọn tro bụi trong gian phòng, đồ dùng trong nhà cũng được đắp vải chống bụi.

"Tiểu Phó? Tại sao con ở chỗ này?"

Chú Chu nhìn thấy vãn bối cũng kinh ngạc.

Phó Miểu nói rõ những gì trải qua tối qua, chú Chu cả giận nói: "Nhóm phản đồ này thật sự phát rồ mà!"

"Chú Chu, tại sao chú lại ở đây?"

Chú Chu buông khăn lau xuống, tự nhiên nói: "Không phải con sắp trở về sao, trong phòng nhiều bụi làm sao mà ở?"

Phó Miểu cười khổ nói: "Cha mẹ bị ám sát, nơi này quá nửa cũng bị giám thị, chú Chu thực sự không nên tới."

Hắn cũng sẽ không ở chỗ này.

Chú Chu sửng sốt một chút, chua xót nói: "Chú và cha mẹ con quen thân mấy chục năm, bọn họ nói đi là đi, làm sao có thể dễ dàng buông xuống? Chú cũng không phải người lỗ mãng, phụ cận không có giám thị... Nhưng con nói chí phải, nơi này xác thực không thể ở, chi bằng ở chỗ chú trước."

Phó Miểu cũng không cự tuyệt.

Nhưng --

Trước đó, hắn muốn biết tung tích trợ thủ.




Chú Chu kinh ngạc nói: "Hỏi hắn làm gì?"

Phó Miểu nói ra hoài nghi của mình, từ hốc tối chỉ có người nhà mới biết lấy ra laptop đã giấu kỹ.

Chú Chu lật đến hai trang Phó Miểu nói, càng xem sắc mặt càng nghiêm túc.

"Không ngờ hắn sẽ phản bội! Thật sự là sói mắt trắng, cha mẹ con còn có tổ chức, có lỗi với hắn chỗ nào?"

Phó Miểu nói: "Dù sao chỉ là hoài nghi, chú -- Con muốn gặp mặt đối chất với hắn ta!"

"Chú dẫn con đi!" Chú Chu không chút suy nghĩ đáp ứng, bốp một tiếng khép quyển nhật ký, "Sau khi cha mẹ con bị hại chết, tình trạng hắn vẫn không thích hợp, còn thường xuyên nhắc tới con -- Chú còn tưởng rằng hắn lo lắng, không ngờ hắn nhớ mạng của con... Đồ vong ơn!"

Phó Miểu mệt mỏi nói: "Chú, con lo lắng chung quanh hắn có tai mắt địch nhân, trực tiếp tới cửa sẽ đánh cỏ kinh rắn Chẳng bằng tìm lý do thích hợp hẹn hắn ta ra... Bên chúng ta cũng liên hệ tổ chức phái người tới. Nếu hắn thừa nhận, vừa vặn giao cho bên trên xử trí."

"Đi! Chuyện này giao cho chú đi làm là được --" Chú Chu nghĩ ngợi nói, "Đúng rồi! Nói chứ... Có một lần chú trùng hợp nhìn thấy hắn từ trên nhà con xuống, thần thái trước khi xuất phát vội vã, vải chống bụi trong phòng có vết tích bị xốc lên... Có phải hắn đang tìm đồ vật gì không?"

Phó Miểu nói: "Là di vật cha mẹ con, hạng mục khi còn sống họ phụ trách có đột phá, nhưng còn chưa kịp báo cáo đã xảy ra chuyện..."

Nội dung chú Chu và cha mẹ Phó Miểu phụ trách nghiên cứu không giống, nhưng cũng có nghe vợ chồng bọn họ làm cái gì.

"Thật? Sói mắt trắng đó tính dùng cái này tranh công với bảy đại gia tộc?"

Phó Miểu bĩu môi nói: "Chắc vậy."

Chú Chu hỏi: "Đồ vật quan trọng như vậy, con mang ở trên người à?"

Phó Miểu lắc đầu: "Không, giấu rồi."

Chú Chu nhẹ nhàng thở ra.

"Cẩn thận một chút là chuyện tốt, cha mẹ con tín nhiệm con sói kia như vậy, hắn còn phản bội, khó đảm bảo những người khác..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.