Editor: Đào Tử
___________________________
Hiệu suất làm việc của chú Chu cực cao.
Phó Miểu cả đêm chưa ngủ lại bị Bùi Diệp vác trên vai chạy trốn, bất luận là thân thể hay là tinh thần đều cực kỳ rã rời.
Không biết là vì hoàn cảnh quen thuộc hay là vì cái gì khác, hắn ngủ trong gian phòng của mình rất ngon, mái tóc dán nhẹ lên hai gò má cùng trán, toàn bộ thân thể ngã vào chiếc giường đơn sạch sẽ mềm mại. Khi hắn nghe có tiếng đập cửa tỉnh lại, lúc này mới phát hiện mặt trời ngoài cửa sổ từ giữa trưa gay gắt chuyển thành hoàng hôn màu da cam lấp ló đằng chân trời.
Vàng óng, cực kỳ giống thứ đồ ăn mẹ dựa theo sách cổ tự chế.
Tiếng đập cửa vẫn còn tiếp tục.
Phó Miểu mang dép lê đi mở cửa.
Người gõ cửa là chú Chu, hắn đã quét dọn gian phòng sạch sẽ, lấy vải chống bụi xuống.
Cái nhà này ngoại trừ không có hơi người, mọi thứ vẫn giống hệt thời điểm cha mẹ còn ở đây.
"Chú Chu, có tin tức?"
"Có tin tức, chú lừa hắn gặp mặt trong một tòa nhà bỏ hoang."
Phó Miểu tỉnh táo, buồn ngủ tản sạch sẽ.
"Hẹn lúc nào?"
Chú Chu nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay: "Thời gian còn kịp, còn hơn hai giờ, hay con ăn chút gì trước?"
Ông ta mua dịch dinh dưỡng cho Phó Miểu.
Loại dịch dinh dưỡng này tốt hơn ở ngục giam khu ổ chuột, hương vị không sền sệt cổ quái như vậy, dinh dưỡng cũng phong phú hơn, Phó Miểu dùng hai thanh đã khôi phục khá ổn.
"Tiểu Phó, nếu người kia là hung thủ, con giúp cha mẹ con báo thù, có từng nghĩ đến tương lai không?"
Nét mặt chú Chu ôn hòa, vẫn hiền hoà như ngày xưa.
Phó Miểu hồi đáp: "Dĩ nhiên là kế thừa nguyện vọng của cha mẹ, thực hiện hóa từng thành quả nghiên cứu của bọn họ. Bọn họ từng nói với con, hạng mục kỹ thuật này có thể nuôi sống hơn hai tỷ người ở khu ổ chuột. Hạng mục kỹ thuật này có thể giúp chúng ta thoát khỏi sự ỷ lại Tháp Đen. Không cần ỷ lại Tháp Đen, chỉ cần chút ít đất cày là có thể thực hiện. Bọn họ không nhìn thấy bức tranh này, nhưng con sẽ thay bọn họ nhìn thấy tương lai ấy."
Chú Chu nghe mừng rỡ đồng thời lại thở dài.
"Cha mẹ con... Thật sự đáng tiếc... Nhưng chú tin tưởng con có thể làm được."
Vỗ vỗ bả vai Phó Miểu, mặt chú Chu lộ vẻ cổ vũ.
Ông tiếp tục nói: "Có tin tức nói vài năm tới tài nguyên sinh tồn bảy đại gia tộc phân phát cho khu ổ chuột lại sắp bị cắt giảm... Haiz, nếu hạng mục kỹ thuật này có thể thành công, người bên khu ổ chuột sẽ trở thành người ủng hộ tổ chức mạnh mẽ nhất, việc lật đổ bảy đại gia tộc cũng trong tầm tay."
Phó Miểu lại lắc đầu phản bác.
"Chú Chu, về chuyện này con không lạc quan lắm. Lật đổ bảy đại gia tộc, sẽ còn tám đại gia tộc, chín đại gia tộc, bản chất không thay đổi."
Thứ tạo ra những mâu thuẫn này không phải bảy đại gia tộc, mà là Tháp Đen phía sau bọn họ.
Hắn nói: "Còn nữa -- Ý nghĩa chính của quân Tự do cũng không phải lật đổ mấy gia tộc này."
Bọn họ chỉ muốn vì chính mình, vì nhân loại khu ổ chuột, giành được quyền lợi có được cuộc sống tốt đẹp hơn.
Chú Chu lại nói: "Con còn trẻ, việc đâu có đơn giản như con nghĩ."
Quân Tự do và bảy đại gia tộc lập trường đối lập, không thể điều tiết.
"Sẽ có biện pháp."
Chú Chu lắc đầu, không coi trọng ý tưởng ngây thơ của Phó Miểu.
Phó Miểu nói: "Chú Chu, lật đổ bảy đại gia tộc quá khó khăn, cũng không thực tế. Trên đời này ngoại trừ tổ chức, có bao nhiêu người nghi vấn tính hợp lý về sự tồn tại của bọn họ? Chớ nói chi là chất vấn hành vi của bọn họ. Trên đời này quá nhiều người bị sách giáo khoa của bọn họ tẩy não..."
Sách giáo khoa bị bảy đại gia tộc cắt xén xuyên tạc, ghi chép bên quân Tự do tương đối đầy đủ.
Mới đầu, bảy đại gia tộc vì giành được sự ủng hộ của mọi người, phân phối tài nguyên coi như bình quân.
Theo một ý nghĩa nào đó thực hiện lý tưởng "Thế giới đại đồng"*.
_Thế giới đại đồng dùng để chỉ một tư tưởng thời cổ đại, là một thế giới lý tưởng mà con người có thể đạt tới, thể hiện cho ước muốn về một xã hội tốt đẹp trong tương lai của con người mà trong đó, con người yêu thương và giúp đỡ lẫn nhau, nhà nhà an cư lạc nghiệp, không có cách biệt, không có chiến tranh...Để người trong cả thiên hạ đều sống giàu có nhàn nhã.
Nhưng theo thời gian đổi thay, bảy đại gia tộc dùng đủ loại lý do cắt giảm tài nguyên, mọi người từ ba bữa cơm chắc bụng cắt giảm đến tám phần no bụng, bảy phần no bụng, lửng bụng, cuối cùng cải thành hai bữa ăn.
Mấy năm sau nữa, bảy đại gia tộc còn nói Tháp Đen tặng cho nhân loại kỹ thuật tân tiến là dịch dinh dưỡng, lừa gạt mọi người dịch dinh dưỡng phù hợp với nhu cầu dinh dưỡng thân thể hơn đồ ăn, đổi các loại gạo khoai thịt cá thành dịch dinh dưỡng chất lượng tốt, lặp lại con đường cắt giảm xưa. Số lượng dịch dinh dưỡng chất lượng tốt bị mài mòn, chất lượng bị bào mòn, người cũng theo thời gian phân ra đủ loại khác biệt.
Cuối cùng hình thành cục diện bây giờ.
Dưới tình hình như thế, quân Tự do rất khó buộc bảy đại gia tộc sửa chữa điều lệ Tháp Đen để mọi người nhận được quyền lợi canh tác.
Chú Chu nói: "Tóm lại vẫn có hy vọng nhỏ nhoi. Tiểu Phó, chú đã liên hệ người của tổ chức, con giao đồ vật cho bọn họ là được."
"Cảm ơn chú Chu. Phần tư liệu nghiên cứu đó được con đặt ở nơi rất an toàn, lát nữa sẽ đi lấy."
Chú Chu cau mày nói: "Sẽ không xảy ra chuyện chứ? Không bằng nói địa chỉ cho tổ chức, để tổ chức phái người đi?"
Phó Miểu từ chối nhã nhặn đề nghị này.
Hắn dừng một chút, nói: "Chú Chu, không giấu gì chú, con lo lắng bên người chú cũng có tai mắt của bảy đại gia tộc."
Mày chú Chu nhảy gấp.
"Sao nói vậy?"
Phó Miểu nói: "Sau khi con trốn vào ngục giam, chỉ liên hệ với chú, nhưng bảy đại gia tộc lại sớm nhận được tin tức phái người giết con, có lẽ..."
Chú Chu lạnh mặt, quả quyết nói: "Chuyện này một hồi chú đi loại bỏ ngay, tuyệt đối sẽ có câu trả lời cho con!"
Phó Miểu gật gật đầu.
Từ nhà cũ đến cao ốc bỏ hoang hơn hai mươi phút đường xe, hoàn cảnh chỗ đó kém hơn nhà cũ một chút, người ở chỗ ấy phần lớn là không thuê nổi nơi ở phổ thông nhưng lại không muốn đến khu ổ chuột.
Chú Chu mang Phó Miểu lên lầu bảy.
Mở cửa, âm thanh kẹt kẹt khiến người sớm chờ đợi ở đó bị dọa sắc mặt trắng bệch.
Khi Phó Miểu và chú Chu xuất hiện, càng không có chút sức sống.
Nhưng Phó Miểu lại phát hiện trợ thủ không hề kinh ngạc khi thấy mình xuất hiện.
"... Là, là Tiểu Phó à... Con còn sống..."
Trợ thủ là người đàn ông trung niên ba mươi lăm ba mươi sáu, nhìn trạng thái tinh thần không tốt lắm, đáy mắt hiện màu xanh sẫm.
Phó Miểu tiến lên mấy bước, trợ thủ theo đó lui lại mấy bước.
"Tôi còn sống, chú rất kinh ngạc? Nể tình trước kia cha mẹ tôi chiếu cố chú, thành thật khai báo đi -- Kẻ bán đứng cha mẹ tôi có phải chú không?"
Trợ thủ nghe bờ môi run rẩy, tay chân cũng đang run rẩy.
Năng lực cải tạo của Phó Miểu y biết rõ, trong nháy mắt liền có thể hạ độc chết người.
Ánh mắt y hốt hoảng dao động, cuối cùng cắn răng nói: "Đúng, là chú!"
Phó Miểu nghe được đáp án này cũng chẳng suy nghĩ gì nữa.
"Vì sao?"
Trợ thủ kích động nói: "Bởi vì bọn họ thấy chết không cứu, như thế vẫn chưa đủ?"
Phó Miểu bị chọc giận bật cười: "Tình trạng tài chính cha mẹ tôi thế nào, chú cũng rõ ràng, táng gia bại sản cũng không thể nào cứu con trai chú được, chú đâu chỉ vay tiền mỗi bọn họ, thế mà chỉ oán hận bọn họ? Chú coi tôi là đứa trẻ lên ba à, tùy tiện viện lý do liền tin lời vô nghĩa của chú?"
Trợ thủ cúi người xuống, hai tay nắm đầu gối hơi cong.
"Chú cũng không muốn, nhưng mạng bọn họ đáng tiền."
Phó Miểu mím chặt môi, đốt ngón tay nắm lại đến trắng bệch, dựa vào lý trí mới đè xúc động muốn giết người xuống.
Trợ thủ đỏ vành mắt cầu khẩn nói: "Tiểu Phó, chú biết con sẽ không tha thứ cho chú, hiện tại chú cũng rất hối hận. Nhưng việc đã làm... Con muốn giết chú báo thù cho cha mẹ con thì đến giết chú đi, nhưng con trai chú vô tội, nó không biết chú làm việc này... Con tha cho nó được hay không?"
Đừng nhìn Phó Miểu nhã nhặn hiền lành, nhưng hắn lại là kẻ hung hãn.
Cha mẹ Phó Miểu làm việc cho sở nghiên cứu, mà Phó Miểu lại giúp đỡ tổ chức làm việc giết người diệt khẩu, giải quyết tốt hậu quả, một lời không hợp liền ra tay giết người.
Năng lực cải tạo sinh học dùng độc được sinh ra để làm điều đó.
Trợ thủ biết mình chạy đằng trời cũng không thoát.
Phó Miểu cười lạnh tiến lên mấy bước, trợ thủ gần như tuyệt vọng nhắm mắt lại, thân thể run rẩy cũng không dám né tránh một chút.
"Tôi sẽ không giết chú, tôi sẽ giao chú cho tổ chức."
Phó Miểu giơ tay lên mấy lần, cuối cùng vẫn không lựa chọn giết người.
Dứt lời, trong ánh mắt kinh hãi của trợ thủ hắn quay người, biểu lộ hiện lên một tia phức tạp.
Nhưng còn chưa chờ hắn đi hai bước, chú Chu đứng tại chỗ đột nhiên kinh hãi hô to "Tiểu Phó cẩn thận".
Bước chân Phó Miểu dừng lại, một tiếng súng vang.
Khi hắn quay đầu lại, đã nhìn thấy huyệt thái dương trợ thủ bị xuyên thủng, thân thể hướng về phía trước ầm vang ngã xuống đất.
Trước khi chết, đối phương còn duy trì tư thế đưa tay.
Trợ thủ bị ai đó tiềm phục từ một nơi bí mật gần đó xử lý.
Chú Chu chưa tỉnh hồn tiến lên.
"Thằng nhóc này muốn chết à? Tình huống đó cũng dám quay người, con cho rằng mình có mấy cái mạng?"
Phó Miểu rủ mí mắt, thu thất vọng và chua xót lóe lên ở đáy mắt trong nháy mắt.
"Được rồi, chú Chu. Người đã chết, cũng coi như có bàn giao với cha mẹ. Vừa rồi -- Người ra tay thuộc tổ chức?"
Chú Chu gật đầu nói: "Đúng."
"Chú, chú nói xem hắn có thể tín nhiệm không?"
Chú Chu nghe nói như thế liền biết Phó Miểu hỏi người này có thích hợp hộ tống tư liệu cho tổ chức hay không.
"Có thể!"
Nhưng vừa dứt lời, chỗ tối lại truyền đến hai ba tiếng kêu đau đớn, ngay sau đó là động tĩnh cơ thể ngã xuống đất.
Phó Miểu trong ánh mắt lạnh đi của chú Chu cười khẩy rút lui.
"Chú Chu có thể tín nhiệm bọn họ, nhưng tôi không tín nhiệm chú Chu được!"