Editor: Đào Tử
___________________________
Đâm chọt thì đâm chọt, nhưng Bùi Diệp không có đi đến kết luận, càng không có ý định nhắc nhở Phó Miểu.
Một thì cô không thích xen vào việc của người khác.
Giao tình của cô và Phó Miểu cũng chỉ giới hạn ở tên này là manh mối nhiệm vụ phó bản.
Thứ hai à --
Nhìn từ ba phó bản trò chơi trước, mỗi phó bản đều cất giấu kịch bản khiến người ta không thể nào lường trước được.
Nhìn như một đại lộ nối thẳng đến đích, tài xế già đã chuẩn bị một cước đạp mạnh chân ga bắn vọt, ai biết cuối đường có ngoặt lớn.
Vội vàng không kịp chuẩn bị, lật xe thảm hại _(:з)∠)_
Biểu lộ bên ngoài của Bùi Diệp kín không kẽ hở, mỉm cười vươn tay nói với Cố Thiều: "Tôi tên Tiểu Thanh, nhưng anh cũng có thể gọi tôi là Bùi Diệp, cái tên này tôi quen dùng hơn. Từng làm bạn cùng phòng một hồi với chiến hữu Phó Miểu của anh, hôm nay cũng là đi ngang qua mới xuất hiện ở đây."
Bạn cùng phòng?
Đi ngang qua?
Cố Thiều nghiêng đầu nhìn chiến hữu cũ.
Phó Miểu nhẹ giọng ho khan nói: "Là bạn cùng phòng ngồi chung một phòng giam trong tù."
Đáy mắt Cố Thiều nổi lên một tia ngạc nhiên.
Tính nết Phó Miểu thế nào anh ta không thể quen thuộc hơn được.
Người này đề cao lý trí, đối đãi người ngoài xa cách lạnh lùng.
Lúc Cố Thiều vừa cộng tác với anh ta còn chưa quen, tên này đối với anh ta hờ hững lạnh lẽo.
Nhưng thái độ đối đãi Bùi Diệp có chỗ nào giống là mới quen không lâu đâu?
"Vậy còn phải cảm tạ cô trượng nghĩa tương trợ, nếu cô không cứu được Phó Miểu, chắc tôi phải tới nhặt xác cho cậu ta rồi."
Cố Thiều trông lạnh lùng kiệm lời, nhưng cũng biết nói đùa.
Chỉ là phối hợp với khuôn mặt nửa cháy đen, ngược lại tạo thành sát thương mạnh cho người ta.
Phó Miểu không phục nói: "Tôi có yếu vậy đâu?"
Cố Thiều hỏi ngược lại: "Ngoại trừ hạ độc, cậu có cái nào ổn?"
Độc lợi hại, nhưng không trúng người như cơm bữa.
Độc Phó Miểu có thể để hắn thoát khỏi tay bắn tỉa hoặc là sát thủ khác sao?
Không thể!
Khoảng cách vượt qua phạm vi nhất định, độc của hắn lợi hại hơn nữa cũng ngoài tầm với, còn không hữu dụng bằng năng lực đổi màu của chú Chu.
Phó Miểu bị nghẹn không nói nên lời.
Mấu chốt hắn còn không thể phản bác, bởi vì bên người có một ví dụ điển hình rằng hắn dùng độc cũng không đả thương được.
Bực bội dùng ngón tay làm lược chải tóc về sau, liếc mắt quét đến chú Chu bị trói gô còn không cam tâm phát động năng lực cải tạo ẩn thân, muốn dùng cùi chỏ bò xuống bậc thang. Phó Miểu một tay nắm dây thừng vải đay buộc chú Chu, túm ông ta trở về.
"Bỏ qua chuyện ấy đi." Phó Miểu cứng nhắc nói sang chuyện khác, giao người cho Cố Thiều, "Kỹ thuật cải tạo luôn bị bảy đại gia tộc lũng đoạn, chúng tôi biết trình độ của bọn họ cao hơn, nhưng lại không biết đến tột cùng cao bao nhiêu. Người này cậu giao cho tổ chức đi, vật thí nghiệm sẵn có.". ngôn tình hay
Sử dụng năng lực cải tạo sẽ tiêu hao lượng lớn thể năng, lại thêm nghe được đề nghị của Phó Miểu, dưới cảm xúc kích động chú Chu biến trở về nguyên dạng.
Nhưng miệng bị chặn nói không ra lời, chỉ có thể dùng sức giãy dụa vung chân, khuôn mặt bởi vì dùng sức mà nhăn nhó, nhãn cầu lồi ra.
Phó Miểu biết ông ta muốn nói cái gì.
Hắn cười lạnh nói: "Đây là cái giá chú nên trả. Giết chú? Lợi cho chú quá rồi!"
Mặc dù hai người đối thoại nói không tỉ mỉ, nhưng Bùi Diệp cũng nghe ra, Thí nghiệm của quân Tự do không giới hạn ở nghiên cứu làm sao trồng trọt.
"Các người còn làm thí nghiệm trên người?"
Phó Miểu không tị hiềm thừa nhận: "Có chứ, phần lớn thời gian là dùng động vật làm vật thí nghiệm, nhưng động vật và người luôn luôn bất đồng. Luôn có vài chỗ cần dùng đến người, dưới sự trợ giúp của Tháp Đen bảy đại gia tộc thi hành chính sách độc tôn toàn phương diện, thế lực khác muốn giành quyền nói chuyện, để bảy đại gia tộc cao ngạo lắng nghe tiếng nói yếu ớt, dù sao vẫn cần một chút thực lực... Mặc dù bọn họ cũng không thèm để ý."
Bảy đại gia tộc có tư cách kiêu ngạo.
Bọn họ không cần đầu tư dù là một chút chi phí, không cần nhân lực thời gian đã có thể nhận được kỹ thuật siêu việt hơn người.
Quân Tự do từ không tới có đi đến hiện tại, nhiều khi là dựa vào nhặt đồ hỏng hóc của khu nhà giàu, tìm tòi nghiên cứu một chút xíu...
Người đi trước đã đi đoạn đường gian nan nhất, Phó Miểu tin tưởng sau này sẽ càng ngày càng tốt.
Phó Miểu nói chuyện, Bùi Diệp bí mật quan sát Cố Thiều.
Đối phương không có một chút tâm tình chập chờn, cứ như bảy đại gia tộc sống chết không có một đồng xu quan hệ với anh ta.
Cố Thiều diễn xuất quá tốt, hay là cô suy đoán sai?
"Cô hỏi cái này làm gì?"
Bùi Diệp nói: "Thí nghiệm không có quy tắc trói buộc là sự thiếu tôn trọng lĩnh vực nghiên cứu và khinh nhờn sinh mạng."
Phó Miểu không nhịn được bật cười.
"Không biết lời này cô nghe được từ đâu."
Dù sao, thế giới này chỉ có kẻ tàn nhẫn mới có thể sinh tồn.
Ví như Tiểu Thanh vì Hoa Khinh Khinh và Nghệ Ninh Ninh tìm Bảo Đầu gây sự bị giam nửa năm, mà Bảo Đầu làm nhiều chuyện ác lại chỉ ngồi tù một tháng.
Nếu như không phải Bùi Diệp, một tháng đó Bảo Đầu ngồi tù chịu khổ hay là hưởng thanh nhàn, đúng là khó nói.
Phép tắc sinh tồn dị dạng của khu ổ chuột chính là bằng chứng.
Cái gọi là sinh mệnh đã bị phép tắc này khinh nhờn vô số lần.
Bùi Diệp thuận miệng thản nhiên nói một câu: "Thời điểm nằm mơ giữa ban ngày mơ được."
Bởi vì hai người Bùi Diệp không có chỗ đặt chân, đành trông cậy vào Cố Thiều thu lưu hai ngày.
Cố Thiều xử lý xong chú Chu, chuẩn bị dẫn hai người tìm chỗ ở một đêm.
Phó Miểu hỏi: "Gần đây cậu ở chỗ này?"
Bùi Diệp nhìn hai bên đường lộn xộn bẩn thỉu lóe ra ánh đèn neon đỏ lam, ngẩng đầu còn có thể thấy nhà cao tầng cao vút chọc trời xa xa, bên ngoài cao ốc đang chiếu một nữ minh tinh mặc hở hang, làm ra động tác gợi cảm với ống kính.
Nếu như không cúi đầu nhìn đường nhỏ ngõ hẻm, cũng không ngửi thấy mùi lạ tanh hôi, chỉ chú ý chỗ cao phồn hoa, thậm chí có ảo giác mình đang đứng giữa đô thị lớn phồn hoa mê mắt.
Bùi Diệp nói: "Hoàn cảnh nơi này chẳng ra sao cả."
Cố Thiều trả lời: "Rẻ, an toàn, không phô trương."
Thành viên quân Tự do cực ít sống cố định tại một chỗ, phần lớn đều đi tới đâu ở nơi đó, dù Phó Miểu là chiến hữu cũ của Cố Thiều, anh ta cũng không biết nhà tên này ở đâu. Nhà Cố Thiều quá nhỏ, chỉ một cái phòng nhỏ, bày biện một cái giường đơn, một cái bàn, một cái ngăn tủ, một cái nhà vệ sinh nhỏ, đàn ông trưởng thành ở dưới đất trống lật thân còn ngại chật, chớ nói chi là thu lưu hai người Phó Miểu và Bùi Diệp.
Cố Thiều nói: "Dưới lầu nhà tôi có nhà nghỉ giá rẻ, các người ở đó trước một đêm ứng phó đi."
Phó Miểu lộ ra biểu cảm ghét bỏ.
Là nhân viên gương mẫu thường xuyên làm nhiệm vụ, đương nhiên hắn cũng từng ở loại nhà nghỉ này, biết bên trong như thế nào.
Rắn, côn trùng, chuột, kiến ẩn hiện xem như chuyện thường ở huyện, nếu hiếu kỳ xốc một góc của nhà nghỉ, xốc đệm chăn hoặc là cúi đầu nhìn dưới giường, có lẽ sẽ tìm ra mấy chục cái bcs đã qua sử dụng ngả vàng đen. Mặc dù Phó Miểu không có bệnh sạch sẽ, nhưng cũng bị buồn nôn không chịu nổi.
Khó lắm mới buồn ngủ, lữ khách sát vách trái phải, lầu trên lầu dưới lại bắt đầu tập thể dục.
Bạch bạch phịch phịch cả đêm liên tục, người ca tôi xướng thi nhau ngâm nga...
Cố Thiều đọc được biểu cảm của chiến hữu.
"Có ở là được rồi, không thì cậu giành gầm cầu với mấy người vô gia cư đi."
Ba người sắp đi qua ngõ hẻm sáng đèn neon hẹp ấy.
Bùi Diệp nhạy cảm chú ý tới ánh mắt Cố Thiều đang dẫn đường chếch đi, hình như đang nhìn người nào đó.
Cô âm thầm lần theo nhìn sang.
Người kia là một cô gái trẻ tuổi nghèo túng, trông có hơi chật vật, cô ấy dùng mũ trùm và khăn quàng cổ rộng bao bọc mình chặt chẽ, tổng thể nhìn rất cồng kềnh, chậm rãi đi vào một gian nhà sáng đèn chuyển màu, nhìn giống như là tiệm cắt tóc.