(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 536: Diễn kịch



Editor: Đào Tử

_________________________

Phó Miểu không nhịn được bĩu môi.

"Người đẹp trai mà nói 'Thường thôi', hơn phân nửa là ra vẻ."

Hoa Khinh Khinh bị chọc bật cười, không khí lúng túng mới nãy biến mất không còn tăm tích.

"Phòng khách xịt nước hoa gì vậy? Thơm quá..."

Thơm thì ai nói gì, vì sao ngửi còn tăng tốc độ bài tiết nước bọt?

"Nước hoa? Nước hoa gì? Em chưa từng xịt nước hoa..."

Hoa Khinh Khinh chốc lát chưa kịp phản ứng có ý gì, cho đến khi Bùi Diệp nhắc nhở cô nồi hầm súp nấm trong phòng bếp, cơm chiên thập cẩm cũng tơi khô rồi.

Cô kêu ngắn ngủi một tiếng, vội vàng đứng dậy chạy về phía phòng bếp, trong miệng than "Canh của em".

Phó Miểu chớp mắt mấy cái, nghi hoặc.

Cố Thiều rủ mắt.

Cẩn thận quan sát sẽ phát hiện ngón tay của anh ta bất an giật giật, dường như đang khắc chế.

Trong chốc lát, Bùi Diệp giúp đỡ Hoa Khinh Khinh bưng canh hầm xong lên bàn, còn có một chảo cơm chiên lớn.

Hoa Khinh Khinh ở sau lưng cô nói dông dài.

"Em nghĩ chị sắp về, chừa một phần hâm nóng lại cùng ăn luôn... Xém tí toi mất."

Bùi Diệp dặn dò: "Ăn khuya ít thôi, sẽ tăng cân."

Cái thai trong bụng Hoa Khinh Khinh còn là sinh đôi, càng phải chú ý vấn đề dinh dưỡng quá thừa.

Kịch bản còn an bài ngày cô ấy sinh gặp bất trắc dẫn đến khó sinh, cuối cùng nam chính một mực làm phông nền đi ngang qua gắn mác người dân xa lạ nhiệt tình giúp đỡ, lúc này mới chỉ kinh không hiểm đưa sản phụ đến bệnh viện, nhặt về ba cái mạng lớn nhỏ.

→_→

Nói thật, truyện mỹ thực lập nghiệp là ổn rồi, cần nam chính làm gì?




Hai người Phó Miểu dè dặt không có tiến đến hỏi dò, cho đến khi Hoa Khinh Khinh chủ động đưa bát đũa cho hai người.

"Cái này chẳng lẽ chính là đồ ăn trong sách sử?"

Cha mẹ còn từng tìm tòi, phục hồi đồ ăn người xưa làm tại nhà, nhưng hương vị à...

Phó Miểu biểu thị đó chính là ác mộng.

Nghe mùi kỳ quái, màu cháy đen, hương vị còn khó nuốt hơn dịch dinh dưỡng thấp kém nhất.

Nhưng đồ ăn tản ra mùi hương mê người trên bàn hoàn toàn khác biệt, chỉ ngửi thôi mà hắn đã không nhịn được nuốt nước bọt ừng ực.

Mùi tốt hơn dịch dinh dưỡng rất rất nhiều.

Thử mấy lần, hắn từ bỏ dùng đũa khó điều khiển, đổi sang dùng thìa, tùy ý múc một muôi canh.

Hoa Khinh Khinh thích đậm vị, canh nấu cũng vậy.

Phần canh nấm Matsutake mùi vị được điều chỉnh thích hợp, giữ lại mùi nấm thơm ngon đồng thời thêm chút hương liệu, hương vị quẩn quanh không tiêu tan.

Phó Miểu ôm thái độ cẩn trọng thử một ngụm.

Chỉ một ngụm liền bị chinh phục.

Hương vị đậm đà khuếch tán khắp răng lưỡi, thơm ngon mà không ngán.

Sau đó lại thử một ít cơm chiên thập cẩm.

Hắn không rõ, vì sao những thứ không liên quan gì nhau như nấm, tôm bóc vỏ, đậu hà lan, cơm trộn lại có thể hòa quyện nên mùi vị ngon ngọt như vậy.

Rõ ràng trước đó cha mẹ cũng từng thử, nhưng lại làm ra một đống cháy đen, căn bản không nhận ra nguyên liệu nấu ăn nguyên bản.

Ăn uống no say, Phó Miểu dè dặt để muỗng canh xuống.

"Quý cô Khinh Kinh có người yêu gia đình chưa? Nếu không có, muốn cân nhắc tìm một người không?"

Hoa Khinh Khinh cười phì ra tiếng.

"Không được."

Phó Miểu hỏi cô vì sao?

Tay phải Hoa Khinh Khinh vuốt bụng dưới nói: "Em sắp làm mẹ."

Loảng xoảng --

Không phải thìa Phó Miểu rơi mất, là đôi đũa trong tay Cố Thiều rơi.

Đũa nện trên thành bát phát ra một tiếng vang giòn.

Mặt anh ta không đổi sắc giải thích.

"Vừa rồi hơi tê tay."

Phó Miểu nói: "Ngay cả hai cây đũa gỗ cũng cầm không xong, tôi thật lo có ngày cậu gặp địch nhân sẽ mất mạng."

Cố Thiều lườm hắn một cái, không có lên tiếng.

Đang nói chuyện, tiếng chuông cửa vang lên.



"Giờ này... Chắc là chị Phương tới."

Bùi Diệp hỏi: "Làm sao chị ta lại đến?"

Hoa Khinh Khinh thán.

"Em mời."

Cuộc sống chị Phương khốn đốn, hơn nửa tiền công mỗi tháng đắp vào tiền thuê nhà, công việc lại không thuận lợi, không mua nổi dịch dinh dưỡng, thường xuyên nửa no nửa đói.

Hoa Khinh Khinh có lòng tiếp tế, làm xong bữa khuya sẽ tìm cớ để chị Phương tới ăn chung.

Mở cửa, người ngoài cửa quả thật là chị Phương.

Trông sắc mặt chị ta tiều tụy, cổ áo bẩn đến biến thành màu đen.

Trước khi bước vào cửa nhìn thấy trong phòng có ba người, bước chân theo đó dừng lại.

Ba quỷ lanh trí nhanh chóng trao đổi ánh mắt.

"Nói đi, bao giờ tụi bây trả? Còn cần cái mạng này hay không?"

Phó Miểu bày ra biểu lộ hung ác nham hiểm, ném bát lên trên bàn, tiếng không lớn lại tràn ngập đáng sợ.

Lại nghe Cố Thiều ăn nói khép nép cầu khẩn.

"Nhất định sẽ nghĩ biện pháp trả hết, tôi đã tìm được cách rồi, cam đoan sẽ trả hết."

Phó Miểu hừ lạnh một tiếng.

"Nhớ kỹ đó, mấy ngày nữa lại đến. Nếu tao không nhìn thấy tiền, mày giương mắt nhìn con nhỏ đó làm người phụ nữ của kẻ khác đi."

Dứt lời, Phó Miểu ngầu đét xuống sân khấu.

Trước khi ra khỏi cửa đi ngang qua chạm vai với chị Phương, ánh mắt lạnh lẽo đầy sát ý khiến lưng đối phương ứa mồ hôi lạnh.

Còn chưa chờ chị ta quay người muốn đi, Phó Miểu đã dùng lực đóng cửa lại.

Hai lầu trên dưới cũng có thể cảm giác được sự rung động.

Hoa Khinh Khinh vịn chị Phương hoang mang lo sợ tiến vào phòng khách, rót nước ấm cho chị ta.

"Đây là... Chuyện gì xảy ra?"

Hoa Khinh Khinh hồi ức tình cảnh bọn siết nợ gõ cửa đe dọa hồi trước, sắc mặt trắng nhợt.

Cảm xúc dồn nén tốt mới thấp giọng tiến hành kịch bản.

Chị Phương nghe sắc mặt lúc thì xanh lét lúc thì trắng.

Chị ta nhìn Hoa Khinh Khinh, rồi nhìn lại người đàn ông nhu nhược không nói lời nào ngồi cạnh Hoa Khinh Khinh.

"Bọn em... Chỉ còn con đường này để đi... chị Phương..."

"Mấy người điên rồi?" Chị Phương nghiêm mặt: "Đây là muốn chết! Quá ngây thơ rồi..."

Hoa Khinh Khinh cúi đầu không nói.

Nhân vật của Bùi Diệp là ác ôn đòi nợ ở lại giám thị theo dõi.



Cô cười lạnh thưởng thức vũ khí, thấy chị Phương kinh hồn táng đảm, sợ họng súng bóp cò nhắm ngay chính mình.

"Dù có ra sao, mặc kệ bọn họ người sống hay là người chết, đều phải trả tiền! Chỗ tao có biện pháp sống không bằng chết!"

Hoa Khinh Khinh thừa cơ cầu khẩn.

"Chị Phương, xin chị... Em thật lòng muốn sống cuộc sống bình thường, không muốn lo lắng hãi hùng nữa."

Chị Phương mặt lạnh lùng: "Trước kia chị cũng giống em, nhưng cuối cùng không nhận được tiền bồi thường..."

"Sao lại thế..."

Chị Phương nghiêm nghị nói: "Không thì chị còn ở đây?"

Hoa Khinh Khinh bị dọa đến bả vai run run.

Bùi Diệp nói: "Nhưng tao nghe nói có người làm vậy cầm được tiền, mày lừa gạt ai đó phỏng?"

Chị Phương sợ súng trong tay Bùi Diệp, liền nhắc đến người có thể áp chế Bùi Diệp.

"Ai lừa cô? Biết là ai ra mặt mua người không?"

Bùi Diệp nhíu mày: "Ai?"

"Nghe nói là người Dương gia."

Dương gia?

Một trong bảy đại gia tộc?

Cố Thiều khẽ vuốt cằm.

"... Đưa tiền đều xem tâm tình. Vui vẻ thì cho, không vui thì nằm rạp trên mặt đất liếm cũng không cho... Ai dám đòi tiền những người này?" Chị Phương nhìn mặt Cố Thiều một lát, dung mạo không tồi, nhưng lũ biến thái đó thích hành hạ dạng người này nhất, chị ta nói: "Sẽ bị đánh chết!"

"Tao mặc kệ mấy việc đó, tao chỉ cần tiền, nhìn thấy tiền lập tức rời đi, không nhìn thấy... Có người sẽ phải chết! Hạn chót sáu ngày, chính tụi bây thương lượng xử lý đi."

Bùi Diệp nháy mắt với Hoa Khinh Khinh.

Hoa Khinh Khinh khẽ cắn môi, tiếng cầu khẩn nặng ba phần.

"Chị Phương, chị cũng nói có người có thể nhận được có người không được, có lẽ tụi em may mắn hơn thì sao? Dù sao đều là chết, không bằng liều một phát... Nhưng... Về thời gian chắc không kịp, chị Phương, chị... Chị có biện pháp gì liên hệ với bọn họ không?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.