Editor: Đào Tử
___________________________
Khu bình thường.
Bùi Diệp nằm trên ghế chỗ ban công phòng khách phơi nắng.
Nửa gương mặt che một cái nón rộng vành, không mở mắt ra, chỉ dùng lỗ tai cũng có thể kiểm soát tình hình trong phòng khách rõ ràng.
"Tôi nói này, hai người nhàn rỗi vậy à? Thường thường chạy tới ăn nhờ ở đậu, không sợ thất nghiệp?"
Phó Miểu và Cố Thiều không phải thường xuyên đến, nhưng với thân phận thành viên quân Tự do của bọn họ, tần suất xuất hiện đúng là xứng được gọi thường xuyên.
"Cái gì mà ăn nhờ ở đậu? Bọn tôi đều đã giao tiền ăn."
Ngược lại là Bùi Diệp ở chỗ Hoa Khinh Khinh ăn uống chùa ở không.
Bùi Diệp lười biếng lật nửa thân, để một bên khác cũng có thể phơi nắng cho đều.
"Khinh Khinh người tốt thiện tâm, không có tính chi li tiền cơm nước, không thì chút tiền các anh giao đủ bù?"
Hoa Khinh Khinh mang dép lê lông mềm giữ ấm chống trơn trượt, bưng một dĩa đồ ăn vặt tự làm cùng đồ uống chiêu đãi Cố Thiều và Phó Miểu tới chơi.
Tình cảnh này, quen rồi không đáng ngạc nhiên.
Lần đầu cô còn tưởng rằng hai người này sẽ móc súng đánh nhau, nhìn nhiều mới biết được là như tiếng mưa rào nhỏ, hệt học sinh tiểu học cãi nhau.
"Đưa đồ anh bưng cho."
Cố Thiều thấy thế liền vội vàng đứng lên giúp một tay.
Tuy cái đĩa đó không nặng, nhưng ai đâu mà để phụ nữ có thai như Hoa Khinh Khinh làm hết thảy.
"Cảm ơn."
Hoa Khinh Khinh dịu dàng mỉm cười.
Tướng mạo Cố Thiều chợt nhìn rất khủng bố, nửa khuôn mặt cháy đen dữ tợn khiến người ta không nhịn được gác mắt sang một bên sợ hãi, nhưng ở chung nhiều mới biết được anh ta là người ôn tồn lễ độ lại ân cần chu đáo. So sánh với nam giới Hoa Khinh Khinh từng tiếp xúc ở thế giới này, ở chung với Cố Thiều thoải mái hơn nhiều.
Đối phương luôn chú ý tới chỗ cô không để ý, giúp đỡ người khác một cách tỉ mỉ vừa phải.
Có đôi khi, thậm chí cô sẽ quên Cố Thiều thật ra là người đàn ông giết người không nương tay.
Đợi Hoa Khinh Khinh ngồi xuống, Cố Thiều lấy một vật bao bọc trong tập hồ sơ đen giao cho Hoa Khinh Khinh, mang theo áy náy nói: "Đây là việc anh hứa mấy ngày trước, anh đã nhờ bạn bè có quan hệ giúp em. Vốn phải cùng em đi một chuyến, làm quen đường xá hoàn cảnh một chút, nhưng bởi vì gần đây công việc bận quá, thực sự không thể phân thân."
Ban đầu Hoa Khinh Khinh khẽ giật mình, chợt nhớ tới cuộc trò chuyện vài ngày trước, thụ sủng nhược kinh.
Cô mới biết được mình mang thai, dựa theo quy củ kiếp trước, hẳn nên đến bệnh viện kiểm tra lập hồ sơ.
Nhưng thế giới này phí khám ở bệnh viện quá cao, khu dân cư bình thường chỉ có thể đến phòng khám ở xó xỉnh -- Ví như phòng khám bệnh tư ban đầu Hoa Khinh Khinh chuẩn bị phá thai, đăng ký hẹn trước phải cần tiền, còn phải xếp hàng -- Hơi tốt một chút, thì là bệnh viện nhỏ quy mô tương đương trạm xá, chi phí dĩ nhiên cũng không thấp.
Nhiều người phụ nữ điều kiện gia đình phổ thông đều sinh tại nhà, nhiễm trùng hậu sản và tỉ lệ tử vong rất cao.
Điều kiện khám bệnh tốt nhất ở khu nhà giàu.
Nếu kiểm tra thai sản sinh con cũng ở nơi đó thì tốt hơn.
Lý tưởng rất đẹp, hiện thực lại tàn khốc.
Cho dù cô có lòng tin kiếm được tiền, nhưng cô là người từ khu ổ chuột đến khu bình thường, xác suất cực lớn sẽ không đăng ký khám được.
Hoa Khinh Khinh liền muốn lùi một bước nghĩ hướng khác, lựa chọn bệnh viện điều kiện tốt nhất khu bình thường.
Cố Thiều vô tình nghe được chuyện này liền nói chỗ mình có phương pháp, có thể giúp cô đăng ký một bệnh viện phụ sản ở khu nhà giàu.
Hoa Khinh Khinh mừng rỡ lại không ôm hy vọng quá lớn.
Ai biết lần sau Cố Thiều tới nhà đã mang đến cho cô tin tức tốt như vậy.
"... Anh đã giúp em rất nhiều rồi, đâu thể chiếm thời gian làm việc của anh nữa. Em và chị Tiểu Thanh cùng đi là được rồi, nếu không có thể tra mạng..."
Hoa Khinh Khinh cười nhận đồ vật, mở ra xem cả kinh quên vế sau.
Suất khám Cố Thiều cho cô là chuyên gia vô cùng khó hẹn trước, nghe nói một ngày chỉ khám vài ba người, mỗi khi đến thứ bảy chủ nhật chuyên gia người ta sẽ nghỉ, không đi làm.
Chỉ cần đến giờ tan sở, dù là bệnh nhân chết ở trước mắt người ta cũng mặc kệ.
_(:з" ∠)_
"Lấy được suất này... Rất khó phải không?"
Căn cứ giá cả trang chủ bệnh viện biểu hiện, một lần khám gần bằng nửa tháng lương của nhân viên đi làm bình thường.
Nếu còn mua thuốc thang, ít nhất cũng phải gấp mười.
Tìm người hỗ trợ không phải nhìn mặt mũi thì là tốn túi tiền.
Mặc kệ là loại nào, chuyện này đều có chút nặng.
"Không khó, cái này lấy được từ tay người bạn quen biết làm trong bệnh viện."
Cố Thiều giải thích thêm một câu, tránh để Hoa Khinh Khinh có gánh nặng tâm lý.
Hoa Khinh Khinh cũng không có già mồm.
Bởi vì đích thật cô cần người bác sĩ này.
Hai người Cố Thiều cũng không ở lại bao lâu, ăn xong liền chuẩn bị rời đi, trước khi rời đi nhắc nhở một câu.
"Quên nói -- Gần đây đi ra ngoài tuyệt đối đừng mặc đồ đỏ váy đỏ hoặc là nón đen, cũng cố gắng tránh chỗ vắng người, tốt nhất có người đi cùng, đừng tách lẻ."
Thời điểm Cố Thiều mang giày trước cửa nhớ tới chuyện này.
Anh ta không lo Bùi Diệp, người có lá gan chính diện giết chết đại tiểu thư Dương gia còn có thể toàn thân trở ra, mặc kệ ở khu ổ chuột, khu bình thường hay là khu nhà giàu, đó điều là sói hung.
Hung bạo hơn người tàn ác không chỉ một xíu.
Anh ta lo lắng cho Hoa Khinh Khinh, cô còn là phụ nữ có thai khá yếu ớt.
"Hả? Vì sao?"
Hai màu này dễ phối, trước đó cô có mua mấy món.
"Phụ cận lại xảy ra chuyện? Có người chuyên chọn cô gái có đặc điểm áo đỏ váy đỏ nón đen ra tay?"
Bùi Diệp ngửi được mùi khác thường.
"Đúng vậy, hai người chú ý an toàn."
Loại chuyện này ở khu trị an không tốt rất dễ gặp.
Hoa Khinh Khinh nhăn mũi một chút.
Nhìn cửa đã đóng lại lầu bầu nói: "Nghe tựa như là tội phạm biến thái (Hiếp dâm) giết người."
Ở kiếp trước thời đại khoa học kỹ thuật còn chưa quá phát triển, đã có không ít tội phạm giết người làm ra chuỗi sự việc liên hoàn như này.
Có số bị bắt vào tù phán án hơn hai mươi năm, nhưng cũng có người vẫn cứ ung dung ngoài vòng pháp luật.
Bùi Diệp gõ nhẹ đầu cô.
"Không sợ, có gì phải sợ. Tới một tên chém một tên, đúng lúc băm cho ăn A Hoa dưới lầu ăn cho bổ."
A Hoa là chú chó lang thang đến gần đây, dáng dấp rất đẹp, một cậu nhóc đáng thương bị người ta vứt bỏ.
Vì sao phán đoán nó là chó lang thang bị người ta vứt bỏ?
Bởi vì A Hoa đã tuyệt dục, trứng không còn, Phó Miểu còn nói huyết thống A Hoa thuần khiết, chủng loại quý, chắc là người ở khu nhà giàu nuôi.
Hoa Khinh Khinh tưởng tượng cảnh tượng đó một chút, ghét bỏ khịt mũi một tiếng.
"Em không thèm dùng thứ này làm nguyên liệu nấu cho A Hoa ăn đâu... Thật buồn nôn."
Sờ túi một lát, ngón tay chạm đến tấm thẻ và xấp giấy lạnh buốt, cô quay đầu hỏi thăm Bùi Diệp đang ngáp.
"Chị Tiểu Thanh, xế chiều hôm nay có rảnh cùng em đi bệnh viện không?"
Bùi Diệp nói: "Có rảnh."
Căn cứ tình tiết tiểu thuyết cô biết, một khi nhân vật quan trọng nói "Cẩn thận chú ý...", cái này đại biểu nữ chính nhất định sẽ gặp phải.
Không chỉ sẽ gặp, còn bị bắt cóc lâm vào nguy hiểm, thời khắc nguy cấp người công cụ nam phụ hoặc là nam chính mang vầng sáng sẽ lên sân khấu một cách chói sáng.
┐('~')┌
Không thì kịch bản làm sao tiến triển được.
Bùi Diệp đứng trước tấm gương chỉnh mũ ngay ngắn, búng ngón tay về phía mình trong gương.
Có cô ở đây, những công cụ hình người loạn xì ngầu này đều không có cơ hội ra sân.
Đây đại khái là chút niềm vui thú nho nhỏ trong cuộc sống tẻ nhạt.
Điện thoại trong túi áo cũng hiện mấy dòng【 Hệ thống ghi chép 】, trong đó có một cái là như này.
【 Chúc mừng người chơi A Cha gặp được manh mối nhiệm vụ -- Chú ý bóng đen lạ lẫm 】