Editor: Đào Tử
___________________________
"Đến trạm cuối cùng rồi, mời các vị hành khách xuống xe."
Giọng nữ điện tử máy móc vang lên, Hoa Khinh Khinh và Bùi Diệp quét thẻ xuống xe, chuẩn bị đổi xe đến khu nhà giàu.
"Khinh Khinh, chị thấy sắc mặt em không tốt lắm, em còn chịu ảnh hưởng chuyện vừa rồi à?"
Bùi Diệp xuống xe duỗi lưng một cái, thuận thế sửa sang lại vành nón lại, tránh vành nón che khuất tầm mắt.
Phối hợp đề nghị: "Bên kia có máy bán hàng tự động, chị đi mua nước, em thích uống cái gì?"
Hoa Khinh Khinh vốn định từ chối nhã nhặn, nhưng mở miệng mới phát hiện đôi môi căng cứng, miệng lưỡi phát khô, trong đầu không khỏi hiện hình ảnh nước khoáng trong veo.
"Nước khoáng đi, đồ uống khác không muốn uống lắm."
Bùi Diệp âm thầm để người giấy nhỏ trông chừng Hoa Khinh Khinh, mình thì chạy đến máy bán hàng tự động xa mấy chục mét mua hai chai nước, một chai ướp lạnh một chai nhiệt độ bình thường.
Cô đưa chai nước khoáng nhiệt độ bình thường cho Hoa Khinh Khinh, đối phương vặn nắp ra ngước cổ lên, một hơi trút xuống hơn phân nửa chai nước.
Nước chảy qua cổ, mát lạnh hóa giải cơn khát.
Bùi Diệp ném chai nước trống không đến thùng rác cách mười mấy mét.
Hoa Khinh Khinh nhìn động tác ném rác chuẩn xác vào thùng của Bùi Diệp mất hồn ba giây.
"Chị Tiểu Thanh không cảm thấy em rất kém cỏi sao? Không có cách nào thích ứng xã hội, mang ý nghĩa mỗi phút mỗi giây em sẽ mang phiền phức đến cho người bên cạnh... Mặc dù chị Tiểu Thanh nói việc vừa rồi không phải lỗi của em, nhưng đích thực là nguyên nhân bắt nguồn từ em..."
Bùi Diệp hỏi lại cô: "Tại sao phải thích ứng một xã hội em cảm thấy sai lầm?"
Hoa Khinh Khinh không nói.
Bùi Diệp rót súp gà tâm hồn cho cô: "Em không cần thiết thay đổi vì xã hội. Có lẽ em cũng không ý thức được, em là một chiếc gương, chiếu rọi ra dáng vẻ một người bình thường sống dưới xã hội hòa bình. Một hoàn cảnh xã hội bình thường, không phải người nào cũng làm càn, không phải nơi người người phóng túng, càng không phải nơi người người mất tinh thần hoặc là thối nát. Những người lớn lên trong xã hội này, bọn họ phải nên khắc chế ham muốn tiêu cực, ví như ngạo mạn, dục vọng, nổi giận, tham lam vân vân. Phóng túng cuối cùng sẽ chỉ trở thành nô lệ của ham muốn, ví như những người hôm nay chúng ta nhìn thấy. Em mắng bọn họ là súc sinh, mắng quá đúng, bọn họ đúng là súc sinh đội lốt da người!"
Hoa Khinh Khinh đúng!
Sai là thế giới này!
Tại sao phải vì một thế giới sao lầm, bóp chết những giá trị cốt lõi vô hình quý báu nhất?
Bùi Diệp vỗ vỗ đầu cô nàng, ấm giọng an ủi: "Khác biệt lớn nhất giữa người và động vật là con người biết khắc chế ham muốn, tự kiềm chế bản thân, không làm được điểm này, tất cả có thể xếp vào hàng ngũ súc sinh -- Nếu như súc sinh không ngại tiếp thu lũ rác rưởi này. Em làm rất tốt, em cũng chưa từng mang đến phiền phức cho chị, nhưng phàm là em mang đến -- Vậy chỉ có thể gọi là 'Gánh nặng hạnh phúc' nha."
Hoa Khinh Khinh nghe suýt nữa không kiềm được nước mắt.
Nhịn rồi nhịn, đè nén đè nén.
Cuối cùng thực sự không nhịn được, cô nàng nhỏ con hơn một mét sáu một chút không nhịn được vùi vào trong ngực Bùi Diệp.
Đợi Bùi Diệp trấn an được phụ nữ có thai cảm xúc kích động, hai người chuyển đến khu nhà giàu đã là việc mười mấy phút sau.
Trút cảm xúc ra trông tinh thần Hoa Khinh Khinh khá hơn ban đầu nhiều.
Cô ngồi trong xe tò mò nhìn quanh ngoài cửa sổ, dù là kiếp trước được chứng kiến thành phố lớn phồn hoa bậc nhất, cũng từng thấy sự xa hoa lãng phí của những đại gia sống trong thành thị trên mạng, nhưng so với khu nhà giàu trước mặt thua mấy con phố.
"Cái này, đây chính là thành thị trong tiểu thuyết khoa học viễn tưởng tương lai à? Thật quá kỳ ảo!"
Hai tay Hoa Khinh Khinh dán vào cửa sổ lẩm bẩm.
Bùi Diệp nhấc mắt nhìn khu nhà giàu, so sánh cùng thành thị tinh cầu trung ương Liên Bang một chút...
Hmmm...
Không nói lời nào.
Xe dừng lại, Hoa Khinh Khinh mở cửa xe lại không dám xuống xe, dưới chân là thủy tinh trong suốt, dưới lớp kính ba trăm mét mới là mặt đất.
"Chị Tiểu Thanh... Em, em run chân..."
Điểm dừng xe ở trên không.
Bên cạnh chính là con đường kính trên không dành riêng cho người đi bộ nổi danh ở khu nhà giàu.
Từ đây có thể đi bộ tiến vào cao ốc phụ cận.
Lúc đi bộ dạo bước, có ảo giác đạp hư không.
Bùi Diệp bèn vươn tay với cô nàng.
"Đưa tay cho chị."
Ai ngờ Hoa Khinh Khinh nghe bốn chữ này, đột nhiên bật cười phì.
"Nếu có thêm nhạc nền thì càng hợp với tình hình!"
Nói xong, không hiểu sao cô nàng cười rộ.
Bùi Diệp: "..."
Đừng nói đầu óc cô nhóc này có vấn đề nha?
Bị nhiều sự việc liên tiếp đả kích hỏng tinh thần à?
Nhưng cô cũng nghe nói phụ nữ có thai hay thay đổi cảm xúc đột ngột, Hoa Khinh Khinh tích cực cũng vô dụng.
Từ trên con đường kính trên không dành riêng cho người đi bộ dạo bước đến bệnh viện phụ sản Cố Thiều hẹn sẵn, Hoa Khinh Khinh từ ban đầu đi đường run chân đến bước đi lâng lâng, thời điểm xuống còn chưa thỏa mãn lắm.
Ngoại trừ lúc vào bệnh viện bị bảo vệ ngăn lại kiểm tra, trên đường đi đều xuôi buồm xuôi gió.
Cái này đều nhờ sự sắp xếp của Cố Thiều.
Bùi Diệp giúp cô làm xong thủ tục, cùng cô đi kiểm tra lập hồ sơ.
Cho đến khi Hoa Khinh Khinh ngồi một mình trước mặt bác sĩ nghe bác sĩ nói những điều cần chú ý khi mang thai, cô vẫn có chút cảm giác không chân thật.
"Bác sĩ, nếu như..."
Khóe môi bác sĩ trẻ tuổi tướng mạo nhã nhặn nho nhã mang nụ cười, vẻ mặt khích lệ Hoa Khinh Khinh nói tiếp.
"Nếu như tôi muốn bỏ đứa bé, bệnh viện cũng có thể sắp xếp phẫu thuật chứ?"
Nụ cười bác sĩ cứng đờ.
"Vì sao lại quyết định bỏ nó?"
Hoa Khinh Khinh lắc đầu nói: "Không phải quyết định từ bỏ, tôi chỉ lo lắng mình không đủ sức lo cho tương lai của tụi nó."
Đúng vậy, tụi nó.
Siêu âm ra là hai đứa, còn tiện thể được biết giới tính.
Cặp song sinh trai gái.
Bác sĩ nói: "Cái này phải xem ý nguyện của cô, bệnh viện sẽ không đưa ra đề nghị về phương diện này."
Hoa Khinh Khinh cầm tư liệu hồ sơ đứng dậy rời đi, sau này định kỳ đến bệnh viện kiểm tra thai sản, trình độ y tế khu nhà giàu có thể để thai song sinh ở trong bụng mẹ đủ tháng.
Dù ngoài ý muốn sinh non, thiết bị bệnh viện cũng có thể bảo hộ mẹ tròn con vuông.
Ra khỏi cửa, Hoa Khinh Khinh phát hiện Bùi Diệp không ở đây.
Cô cầm cái túi nhỏ ngồi chờ Bùi Diệp trở về.
Trong chốc lát, cuối hành lang truyền đến tiếng giày cao gót cộp cộp vang dội tần suất cao.
Hoa Khinh Khinh vô thức ngó qua, đã thấy một người đàn ông áo đen đi cùng cô gái mặc váy dài màu đen.
Dáng người cô gái váy đen thướt tha yểu điệu, ngực to, eo mảnh, mông vểnh, làn da trắng ngần.
Dường như người đàn ông áo đen liên lạc cùng người nào đó, rồi gián tiếp nói với cô gái váy đen.
Hoa Khinh Khinh không cố nghe lén cũng đoán ra đại khái.
Có vẻ cô gái váy đen là tình nhân của nhân vật lớn, cô ta còn tự cho là thông minh mang thai con của người ta, nhưng người kia cũng không thừa nhận, còn để tay sai là người đàn ông áo đen đưa cô gái váy đen tới phá thai. Nếu cô gái váy đen không chịu phá thai, bọn họ cũng sẽ sắp xếp bên bệnh viện cưỡng ép phá bỏ, cô ta không chỉ không cách nào được đại nhân vật yêu thích, còn bị đại nhân vật xử lý, cả đời đừng nghĩ xoay người...
Cô gái váy đen còn đang cố giằng co, nhưng bên đại nhân vật đã cứng như sắt thép.
Cuối cùng, cô gái váy đen vung ra đòn sát thủ.
Hoa Khinh Khinh mơ hồ nghe mấy từ "Hai đứa bé", "Song sinh trai gái hiếm thấy".
Cô không nhịn được nhìn cô gái đó thêm một lát, đồng thời vuốt bụng của mình.
Đúng dịp, cũng là song sinh trai gái.
Loại trùng hợp này đúng là làm người ta cảm thấy vui vẻ, chỉ tiếc đại nhân vật bao nuôi cô gái váy đen không chấp nhận song thai ấy.
Hoa Khinh Khinh nghĩ vậy, đưa mắt nhìn cô gái váy đen tiến vào gian phòng vừa rồi.