Editor: Đào Tử
___________________________
Tuy rằng khu nhà giàu rất tốt, ở kiếp trước của Hoa Khinh Khinh chắc chắn là địa điểm không thể bỏ qua nhiều người nổi tiếng đến check-in, nhưng Hoa Khinh Khinh vẫn khắc chế lòng hiếu kỳ muốn dạo một vòng, cầm túi tư liệu hồ sơ ngồi chỗ cũ chờ Bùi Diệp trở về, thỉnh thoảng xem điện thoại giết thời gian.
Đại khái qua mười lăm phút, cửa đóng chặt mở ra, cô gái váy đen cùng người đàn ông áo đen một trước một sau đi ra.
Khác hẳn với vẻ mặt bước vào phòng, vẻ buồn rầu trên mặt cô gái váy đen phai nhạt không ít.
Hoa Khinh Khinh nghe thấy động tĩnh vô thức ngẩng đầu, đúng lúc chạm mắt cùng cô gái váy đen, đối phương nhìn lướt qua người cô liền dời đi. Giẫm giày cao gót bước đi, cô gái váy đen xẹt qua người Hoa Khinh Khinh mang một cỗ hương thơm thanh mát thấm vào tim gan.
Mùi thơm phối hợp với bóng lưng yểu điệu thướt tha động lòng người của cô gái váy đen kèm sải chân như người mẫu catwalk...
Hoa Khinh Khinh là nữ còn ngắm đến ngẩn người.
(〃 '▽ '〃)
"Chân này eo này mặt mũi này... Một năm cũng không ngán đâu..."
Cô thân là nữ còn không nhịn được ngầm hâm mộ vòng eo thon lẫn cặp chân dài miên man của cô gái.
Hoa Khinh Khinh vô thức sờ bắp đùi của mình, bỗng dưng sinh ra hâm mộ.
Là một streamer làm món ăn ngon hơn nữa còn thích ăn, dù chế độ làm việc nghỉ ngơi của Hoa Khinh Khinh khá tốt, thường thường vận động cường kiện thân thể thậm chí cắn răng đi thuê huấn luyện viên, nhưng dáng người vẫn không tính tốt, trên lưng có thịt, bắp đùi hơi thô...
Điều đáng mừng duy nhất chính là trời sinh khuôn mặt nhỏ nhắn, chỗ nào béo chứ mặt thì không.
Chỗ xấu thì là tủ quần áo của cô đều là kiểu dáng rộng rãi.
...
Không biết là phát hiện mình bị nhìn chăm chú hay là gì khác, cô gái váy đen vừa vén tóc trên trán, đồng thời quay đầu nhìn thoáng qua sau lưng, cũng lần nữa quét đến Hoa Khinh Khinh. Hoa Khinh Khinh giật nảy mình, vội vàng thu ánh mắt nhìn trộm, chuyển sang khe khẽ liếc mắt.
Nội tâm không nhịn được lẩm bẩm.
Nếu như cô là đàn ông, dạng tuyệt sắc nhân gian như này đã dùng tám kiệu khiêng về nhà.
Làm sao để người đàn ông áo đen (vệ sĩ) như là theo giám thị ép đi bệnh viện, uy hiếp nạo thai?
"... Đây chắc là hạn hán chết, úng lụt cũng chết*..."
_Ẩn ý có người người đẹp vây quanh không hết, có người cầu còn không được.
Đương nhiên, nếu như đại gia bao nuôi cô gái váy đen đã kết hôn có gia đình, vậy thì là chuyện khác.
Tên ngoại tình cặn bã và kẻ thứ ba mãi mãi không có kết cục tốt!
Đang lúc Hoa Khinh Khinh dàn dựng « Cám dỗ khi về nhà: Em thật quyến rũ », « Tổng giám đốc xã hội đen cùng tình nhân hợp đồng 101 ngày » và « Tình nhân hợp đồng xấu bụng: Một thai hai bảo » luân phiên liền mạch trong đầu, cô gái váy đen cụp mắt xuống.
Tình cảnh của cô ta bây giờ không có tốt như Hoa Khinh Khinh nghĩ.
Đại gia bao nuôi cô ta không có an bài trong hôm nay cô ta phải làm phẫu thuật bỏ đứa bé trong bụng, nhưng cũng không cho phép cô sinh đứa bé ra.
Nhưng --
Cô quen người đàn ông kia nhiều năm, biết rõ tính tình đối phương.
Tính tình vị kia luôn luôn nói một không hai, không cho phép có người ngỗ nghịch hắn, càng không cho phép có người nghi ngờ quyết định của hắn.
Khi cô gái biết người đàn ông không muốn đứa bé, cô ta liền tối sầm mắt lại, nghĩ hôm nay phải nói lời tạm biệt với đứa trẻ.
Ai ngờ tới bệnh viện một chuyến, xảy ra ngoài ý muốn khiến đại gia đổi chủ ý.
Hết thảy biến số ở trên người phụ nữ có thai trước đó bác sĩ trẻ tuổi tiếp đãi.
Cô gái tầng chót tướng mạo thường thường, dáng người thường thường, cách ăn mặc hai lúa, giá trị trang phục trên người không đủ để cô ta uống một chén trà chiều.
Cô gái váy đen không khỏi thấy may mắn mình chú ý tới Hoa Khinh Khinh, còn dùng Hoa Khinh Khinh làm cái cớ đổi bệnh viện, kéo dài thời gian.
Lý do cũng quang minh chính đại.
Bệnh viện hàng đầu của khu nhà giàu, thế mà đi tiếp đãi con nhỏ tầng chót phèn chua.
Bệnh viện thiếu tiền đến bụng đói ăn quàng à?
Tài chính kếch xù hàng năm bảy đại gia tộc phân phối cho đâu?
Loại người đó xuất hiện ở bệnh viện là sự thiếu tôn trọng với những bệnh nhân khác.
Cô ta có lý do cự tuyệt khám bệnh tại bệnh viện này!
Ngay trước khuôn mặt tái xanh của bác sĩ trẻ tuổi nói chuyện nũng nịu cùng đại nhân vật.
"... Ngài Vận, em có thể chuyển sang nơi khác không?"
Giọng đại nhân vật rất trẻ trung, bởi vì tâm trạng không tốt nghe hơi âm trầm.
Ngoại trừ chuyện cô gái mang thai ngoài ý muốn, hắn rất thích kỹ năng hầu hạ người của cô gái váy đen, nguyện ý bố thí một chút kiên nhẫn.
"... Tại sao muốn đổi bệnh viện? Bệnh viện tôi sắp xếp không tốt sao?"
Cô gái váy đen nào dám nói sắp xếp của đại nhân vật không tốt?
Cô ta nũng nịu nói: "Bệnh viện tốt, nhưng bác sĩ khó mà nói. Không biết là bệnh viện ăn chặn tiền lương của anh ta hay sao, thế mà tiếp đãi một con nhỏ không biết từ khu ổ chuột nào tới. Ngài Vận, vừa rồi em suýt bị mùi trên người con nhỏ đó làm choáng. Con của ngài trời sinh đã yếu ớt, sau khi có chúng cái gì xấu em đều chẳng muốn xem, ngửi thấy mùi thối đã muốn nôn, thật khó chịu... Ngài Vận, hay đổi bệnh viện khác có được hay không vậy ~~~ "
"Ồ? Ly kỳ."
Đại nhân vật vốn không đặt mấy chuyện vặt vãnh này trong lòng.
Nhưng người bác sĩ trẻ tuổi này hắn quen biết, cũng biết bản lĩnh của đối phương, lúc này mới cảm thấy yêu cầu của cô gái váy đen có chút kỳ quái.
Hắn quen biết bác sĩ trẻ tuổi là bởi vì anh trai sinh đôi của mình --
Cậu cả không thấy mặt mũi của Cố gia!
Bác sĩ trẻ tuổi là một trong những học sinh ở khu ổ chuột được Cố Thiều giúp đỡ khi còn tại Cố gia.
Đại nhân vật, cũng chính là Cố Vận thuận mồm hỏi sao bác sĩ trẻ tuổi lại tiếp đãi cô gái quê mùa tầng chót.
Bác sĩ trẻ tuổi đẩy mắt kính, hồi đáp: "Là cậu cả dặn dò, tôi chỉ là trả lại ân tình cho cậu cả, chẳng lẽ ngay cả chuyện này cậu hai cũng muốn so đo?"
Cố Vận đang chơi party kích tình cùng đám bạn xấu giật mình.
"Cái gì? Anh trai tôi?"
Cậu cả Cố gia ngoại trừ Cố Thiều còn có thể là ai!
Không thể ngờ lần đầu nghe được tin tức xác thực về anh trai song sinh đã xa cách nhiều năm, còn trong tình huống này.
Đầu óc Cố Vận quay cuồng, không kiên nhẫn đẩy người đẹp bikini dựa vào người ra, bước nhanh đi đến ban công.
"Cậu bảo anh tôi tìm cậu làm gì? Tôi nhớ cậu là khoa phụ sản mà?"
Cố Thiều mang thai?
Phi!
Anh ruột của hắn là nam.
Cố Vận uống rượu hơi nhiều, lắc lắc đầu óc mới nhớ tới lời cô gái váy đen và bác sĩ trẻ tuổi.
Tuy rằng đầu anh trai nhà hắn luôn có hố, nhưng không phải đồ đần thích phát lòng tốt, càng không có chuyện gặp người nào giúp người đó.
Nói cô gái chân đất tầng dưới chót không có xíu quan hệ với anh trai, hắn mà tin mới lạ.
Nhưng --
Gu và ánh mắt anh trai đầu óc có hố quá kém.
Có thể quyên tặng giác mạc cho người có nhu cầu.
"Anh ta sắp xếp người tới nạo thai?"
Bác sĩ trẻ tuổi không cố giấu giếm, nhưng cũng không nói hết toàn bộ.
Cố Vận hỏi cái gì, hắn liền trả lời cái đó.
"Cậu cả có ý giấu giếm, ngài ấy nói muốn tôn trọng ý nguyện của cô gái ấy, giữ đứa trẻ hay không do cô ấy quyết định."
Cố Vận bị lời này chọc cười.
Cách điện thoại cũng có thể nghe tiếng cười mất khống chế của hắn.
Cố Vận cười nhạo nói: "... Ông trời ơi -- Đã bao nhiêu năm rồi, ông vẫn chưa lấp đầy đầu óc có hố của anh ta?"
Bác sĩ trẻ tuổi không đáp lời.
Cố Vận cười một trận rốt cuộc dừng lại, với giọng điệu khẩn trương thăm dò hỏi bác sĩ trẻ tuổi: "Anh tôi có nói khi nào trở về không? Biệt tăm nhiều năm, không bằng đem con nhỏ chân đất tầng chót... Không, mang chị dâu tương lai của tôi về nhà cho mọi người gặp... Tuy những người trong tộc rất khó tiếp nhận, nhưng chú hai luôn yêu thương anh ta, sẽ đáp ứng thôi."
Nói xong, Cố Vận thầm siết nắm đấm.
Bác sĩ trẻ tuổi hỏi một đằng, trả lời một nẻo.
Hắn nói: "Cậu hai, nói đúng ra -- Tôi không phải là người Cố thị."
Cố Vận nghe vậy lông mày khẽ nhếch, lập tức hiểu lời bác sĩ trẻ tuổi nói.
Bác sĩ trẻ tuổi tính ra không phải người Cố thị, nhiều lắm là xem như người từng nhận "Ân huệ của Cố Thiều", hắn cũng là dựa vào tư cách và năng lực bản thân tiến vào tòa bệnh viện vô số người muốn mà ngay cả tư cách nộp sơ yếu lý lịch còn không có này. Cố Thiều tìm tới hắn nhưng không có kinh động những người nhà họ Cố, cũng không đi bệnh viện dưới tay Cố thị, rõ ràng là anh ta vẫn chưa muốn về nhà, thậm chí không muốn người nhà họ Cố biết tung tích của mình.
Đương nhiên còn có một tầng nghĩa khác.
Dĩ nhiên chính là bác sĩ trẻ tuổi bên phe Cố Thiều bán Cố Thiều, còn dùng cái này làm chứng tích nhập phe của Cố Vận.
Cố Vận không nhịn được nhếch môi mỉa mai một câu.
"Anh trai tôi mà biết đoạn đối thoại giữa cậu với tôi, không biết có thất vọng đau khổ hay không."
Thời điểm Cố Thiều còn ở Cố gia, tiền tiêu vặt kếch xù mỗi tháng anh ta nhận được đều dùng để giúp đỡ những người có tài năng nhưng điều kiện khó khăn. Mục đích anh ta giúp đỡ không giống những người khác, cứ đầu tư lại không yêu cầu báo đáp, cũng không có kéo người về phe mình.
Thậm chí ngầm đồng ý để người được giúp đỡ dùng mặt mũi của Cố Thiều tìm việc làm khi tốt nghiệp.
Bác sĩ trẻ tuổi cũng là một trong số đó.
Lúc này Cố Thiều tìm hắn không muốn gì khác, chỉ muốn nể mặt mũi cho Hoa Khinh Khinh một suất và bật đèn xanh, anh ta sẽ chịu tất cả chi phí. Mặc dù không có nói rõ, nhưng Cố Thiều không muốn những người khác biết tung tích của mình.
Anh ta cũng cảm thấy bác sĩ trẻ tuổi nhận ân tình của mình, cũng không phải người Cố gia, hẳn sẽ không để lộ tin tức.
Dù bác sĩ trẻ tuổi có ý này, nhưng trên danh nghĩa Cố Thiều vẫn là con trai Cố gia, hắn vốn sẽ không liều lĩnh đánh cược như vậy.
Nhưng --
Cố Vận cười lạnh: "Anh trai tôi à, hố trong đầu không chỉ không lấp, còn thêm không ít."
Cậu cả Cố gia ngày tết không thấy mặt biệt tăm biệt tích, anh ta có thể cho bác sĩ trẻ tuổi bao nhiêu chỗ tốt?
Cố Vận là con trai thứ có tiếng nói ở Cố gia, một câu liền có thể cải biến vận mệnh của bác sĩ trẻ tuổi, mang đến cho hắn vô vàn chỗ tốt. Nếu Cố Vận hỏi bác sĩ trẻ tuổi vấn đề này, người chủ nghĩa cơ hội như bác sĩ trẻ tuổi sẽ lựa chọn thế nào liếc sơ là thấy ngay.
Cố Thiều vẫn ngu ngốc như xưa!
Cố Vận lắc ly rượu đỏ, lưỡi đỏ tươi liếm môi dưới.
"Được, tôi hiểu mà. Cậu đem tư liệu cô gái kia cho tôi một phần, tôi muốn xem bộ dáng 'Chị dâu tương lai', xem xét đánh giá giúp anh trai tôi."
Bác sĩ trẻ tuổi gật đầu đồng ý.
Sau một phen đối thoại, chính chủ bị phớt lờ, cũng may mắn tạm thời bảo vệ được thai nhi.
Khi cô ta đi ra, nhìn thấy Hoa Khinh Khinh cầm cái túi nhỏ, khuôn mặt ngốc nghếch ngồi trên ghế rướn cổ lên chờ người nào đó, lòng cô gái váy đen phức tạp.
Cô ta không dám mang ánh mắt khinh miệt nhìn cô gái chân đất tầng dưới chót, cũng không dám nhìn chằm chằm cô, còn phải nhịn mùi quê mùa nghèo khó của Hoa Khinh Khinh.
Nghe đại gia và bác sĩ trẻ tuổi đối thoại, cô gái này lại là người phụ nữ của cậu cả Cố gia?
Trời --
Ánh mắt con trai trưởng nhà họ Cố của bảy đại gia tộc kém thế này?