(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 567: Vĩnh viễn không tha thứ



Editor: Đào Tử

___________________________

Là người phụ nữ có thai, Hoa Khinh Khinh không thấy chút chán ăn nào, ngược lại càng cảm thấy thèm ăn hơn.

Chứng cứ rõ ràng nhất chính là khuôn mặt cô nàng tròn trịa.

Mà một trong kẻ cầm đầu dẫn đến tròn trịa chính là bữa khuya không thể thiếu mỗi ngày của cô.

Bật bếp, làm mì hoành thánh, cuối cùng cho ra bát, mùi thơm tản khắp phòng.

Mùi thơm không chỉ khiến người ta điên cuồng bài tiết nước bọt, cũng hấp dẫn một vị khác trong nhà.

"Chị Tiểu Thanh" rũ bỏ u ám ban ngày, tâm trạng trông rất tốt.

"Chị Tiểu Thanh gặp chuyện vui à?"

Bùi Diệp dựa vào cửa kéo phòng bếp.

"Ừm, chuyện vui hả lòng hả dạ."

Hoa Khinh Khinh nghe vậy hiếu kỳ hỏi: "Chuyện gì mà vui hả lòng hả dạ?"

Bùi Diệp không trả lời mà hỏi lại: "Khinh Khinh cảm thấy biện pháp nào có thể để kẻ thủ ác chịu trừng phạt thích đáng?"

Hoa Khinh Khinh vô thức muốn trả lời "Tìm chú cảnh sát, để pháp luật trừng trị kẻ ác", sắp nói ra cô mới nhớ thế giới này căn bản không có cảnh sát cũng không có pháp luật, khẽ cắn lưỡi nuốt lời nói trở về -- Đừng nói thế giới này, cho dù là thế giới của cô pháp luật cũng còn nhiều khiếm khuyết, tuy rằng đang chỉnh sửa hoàn thiện, nhưng những điều đáng tiếc xảy ra trong quá khứ luôn khiến người ta thổn thức khó chịu -- Chớ nói chi là cái thế giới hoàn toàn vặn vẹo, căn bản không có mảy may "Quy củ", "Công bằng", "Pháp luật".

Ở cái thế giới này, kẻ ác không chỉ không bị trừng trị, còn vì quá hung ác mà sống đắc ý.

Muốn để kẻ ác trả giá đắt, trông cậy vào ngoại lực không bằng trông cậy vào chính mình.

Hoa Khinh Khinh nghiêm túc suy nghĩ: "Em cảm thấy đối phó kẻ ác, vẫn nên lấy đạo của người trả lại cho người. Kẻ ác làm điều ác gì, vậy thì để kẻ ác tự mình trải nghiệm những việc người bị hại phải hứng chịu. Em cảm thấy đây mới gọi là công bằng! Ngoại trừ cái này, cái khác đều như mây bay."

Nhưng đây chỉ là ý muốn đơn phương của cô.

"Nếu như hắn nhận lấy hết thảy những gì người bị hại phải chịu, em cảm thấy kẻ ác có thể được tha thứ không?"

Hoa Khinh Khinh nói: "Em không phải người bị hại, tha thứ hay không chỉ người bị hại mới có quyền lên tiếng -- Nhưng mà nếu là tổn thương vô cùng lớn, em cảm thấy bình thường người bị hại sẽ không tha thứ. Bởi vì mặc kệ kẻ ác bị trừng trị thế nào, vết sẹo vẫn hằn sâu."

Cô nói lời này một cách vô cùng nghiêm túc.



Thậm chí còn lặp lại một câu.

"Người bị hại sẽ không tha thứ!"

Cô nghĩ đến kiếp trước.

Kiếp trước cô lớn lên trong gia đình dị dạng, từ khi biết nhận thức đến đại học, hầu như đều sống dưới bóng ma của cha mẹ.

Làm bố lại nghiện cờ bạc dẫn đến xã hội đen bạo lực tới cửa đòi nợ, người ngoài có thấu hiểu sự sợ hãi của cô thời điểm đó không?

Làm mẹ lại điên cuồng ẩu đả nhục mạ dẫn đến cô mất đi cơ hội làm mẹ...

Những việc này cô đều khắc sâu!

Nhưng người ngoài không nhớ rõ hoặc là nhớ kỹ nhưng không có xảy ra trên người mình, không đau không ngứa, cho nên bọn họ mở miệng khép miệng cũng chỉ bảo mạng của cô là đôi nam nữ kia ban tặng, còn thuyết phục thấm thía "Trên đời không có cha mẹ không yêu con mình", "Bất kể như thế nào, cha mẹ chung quy là cha mẹ", "Giữa cha con/mẹ con không có thù qua đêm", "Cha mẹ già rồi, chuyện lúc trước bỏ qua hết thảy đi"...

Những việc như thế, nhìn như trấn an thực ra đang áp đặt đạo đức, khiến Hoa Khinh Khinh cảm thấy buồn nôn.

Thoáng hồi tưởng, sắc mặt Hoa Khinh Khinh đã hơi trắng bệch.

Cô vừa nghĩ đến đây, tay liền không khống chế nổi run rẩy, sâu trong thân thể cũng tuôn ra cảm xúc "Sợ hãi" khó nén.

Bùi Diệp nói: "Chị cũng nghĩ thế."

Lời của cô khiến Hoa Khinh Khinh bỗng nhiên tỉnh táo lại, đối phương giả bộ bình thường hỏi thăm.

"Sao chị Tiểu Thanh đột nhiên hỏi cái này?"

Bùi Diệp nói: "Chị nhận một nhiệm vụ, để chị đi xử lý một tên tội ác tày trời, nhưng chị cảm thấy để hắn chết như vậy quá hời, nếu tra tấn hắn nặng thêm lại không thực tế với rất chán, người ta cũng chưa chắc sám hối từ tận đáy lòng."

"Ý chị Tiểu Thanh là dùng thủ đoạn kẻ ác làm chuyện ác trả thù lại?"

Bùi Diệp ngậm điếu thuốc cười cười: "Đúng vậy, chị còn cho hắn một chút hi vọng, chị nói với hắn, nếu như mỗi người hắn hại đều đồng ý tha thứ cho hắn thật lòng, có thể ngừng trừng phạt. Có điều việc này viển vông như ngày mai mặt trời mọc đằng tây vậy. Nhưng không có hy vọng đời người khác gì cá muối? Còn chút hy vọng mới có hy vọng."

Hoa Khinh Khinh không nhịn được đâm chọt.

"Chị Tiểu Thanh đúng là xấu bụng nha."

Nếu là thế giới trước đó của cô còn có mấy phần khả năng, bởi vì luôn có thánh mẫu mềm lòng thích đồng cảm với kẻ ác, cũng có nhóm người ngoài cuộc đứng xem thuần thục áp đặt đạo đức, nói không chừng đầu óc người bị hại bị rót nước mềm lòng tha thứ cho kẻ thủ ác.

Thế giới này?

Không thể nào!

Trông cậy vào thế giới toàn hạng ác nhân xuất hiện thánh mẫu?

Nằm mơ nhanh hơn.

Chẳng qua --

"Lỡ có khả năng đó thì sao?"

Xác suất có nhỏ cũng không có nghĩa là không phát sinh, cuộc sống luôn có sự việc ngoài dự tính.

Bùi Diệp trợn mắt nói: "Đâu phải hiệp định giấy trắng mực đen đâu, hứa miệng không tính, chỉ có kẻ ngu xuẩn mới tin."

Hoa Khinh Khinh: "..."

Ác mộng của cậu chủ Túc gia bắt đầu từ rạng sáng, cho đến buổi chiều trời chiều ngả về tây mới kết thúc.

Hắn tỉnh lại từ giấc mộng với thân thể rã rời.

Ác mộng này hoàn toàn khác ác mộng hắn từng trải, hắn thức dậy còn có thể nhớ rõ mỗi việc xảy ra từng phút từng giây trong mộng, mỗi chi tiết nhỏ đều khắc sâu vào ký ức, vừa suy nghĩ, vô số ký ức lộn xộn đau khổ đã chiếm cứ đầu hắn.




Lúc vừa mở mắt ra, phảng phất thân thể đã mục rỗng.

Hắn run chân đứng dậy xuống giường, vừa nghiêng đầu liếc qua, phát hiện ga giường đã ẩm ướt từ lâu.

Cậu chủ Túc gia thấy vậy tức giận ngùn ngụt.

Hắn khàn giọng gọi vệ sĩ tới.

Dĩ nhiên không phải vì "Chuộc tội".

Thần gì chứ?

Hắn không tin!

Hắn là cậu chủ Túc gia, sao có thể có tội?

Nhưng hắn nhớ rõ mặt những tên đàn ông trong mộng.

Cho dù ở trong cơn ác mộng, mạo phạm cậu chủ nhà họ Túc đều phải trả giá bằng tính mạng.

Từ ngày hôm đó trở đi, nhiều người ở khu ổ chuột và khu bình thường đều chết tức tưởi, thời điểm được phát hiện thi thể đã bắt đầu bốc mùi.

Cử động đó vẫn không nguôi cơn đau đớn.

Ác mộng vẫn vậy.

Ác mộng lặp lại ba bốn lượt chậm rãi biến thành lặp lại bảy tám lần, "Hành trình xe buýt" mỗi lần đều dài dằng dặc kèm theo thống khổ làm hắn muốn tự vận.

Hết lần này tới lần khác hắn nhớ rõ từng chi tiết trong mộng, dày vò khắc sâu trong linh hồn.

Một khi hắn tỉnh dậy sinh ra chút suy nghĩ điều tra "Thủ phạm thật đứng sau" hoặc là có hành động như vậy, loại ánh mắt lạnh lẽo u ám kia sẽ xuất hiện.

Nhìn chằm chằm sau lưng hắn không hề chớp mắt, ác mộng cũng sẽ đột ngột giáng lâm.

Hắn trốn đến đâu cũng dính chưởng, mà hắn lại không phát hiện ra sự tồn tại của đối phương.

Cậu chủ Túc gia đã từng muốn gió được gió, muốn mưa được mưa đối mặt với cục diện kỳ quái này, nhưng chẳng thể phát ra tín hiệu cầu cứu.

Tâm trạng tiêu cực chồng chất, chỉ có máu tươi mới có thể khiến cảm xúc hắn hòa hoãn.

Thế là trong thời gian ngắn, hộ vệ của hắn đã thay mới hơn phân nửa.

Bên ngoài bởi vậy biết được -- Cậu chủ Túc gia không phát bệnh thì thôi, một khi phát bệnh là kinh thiên động địa.

Hiệu quả cao, dư âm kéo dài.

Mỗi ngày Bùi Diệp đều chú ý tình huống cậu chủ Túc gia.

Mỗi lần như vậy, nét mặt của cô đều rất "Vui vẻ", ngay cả cơm cũng có thể ăn thêm hai bát.

Chậc, cô chờ mong ngày tinh thần người này sụp đổ hoàn toàn.

Nhưng --

Như thế người ta sẽ chết mất rồi...

"... Hình như là quá lợi cho tên nhóc này..."

Bùi Diệp nói thầm với điện thoại, A Tể trong điện thoại đang ở phòng bếp làm thịt kho tàu.

Gần đây tài nấu nướng của A Tể lên tay, không còn chỉ mỗi trứng rán.




Nó toát ra một dấu chấm hỏi đại biểu nghi ngờ.

Một lát sau, 【 Hệ thống ghi chép 】 cho ra một nội dung.

【 A Tể nghe thấy lời thì thầm của cha, âm thầm lo lắng cha phong lưu đa tình lại có bé con diêm dúa đê tiện khác bên ngoài. 】

Cả quả trứng A Tể như thể đang trầm mình vào vạc dấm, trứng lơ lửng trong vạc dấm, ba chìm bảy nổi.

Chua chết được!

Bùi Diệp yên lặng.

_(:з" ∠)_

Bé con nhà mình thật thích nuôi giấm.

"Tên nhóc này không phải thứ gì tốt, cha cũng chỉ có một mình A Tể, cha cũng không 'Phong lưu đa tình'."

A Tể nhìn như không có phản ứng, nhưng 【 Hệ thống ghi chép 】 trung thực bán giá trị tâm trạng của nó.

"Đó... Vừa rồi cha nói gì mà 'Lợi' cho nó?"

Bùi Diệp tóm tắt nhân vật, thay hình đổi dạng nói ra.

A Tể trầm ngâm hồi lâu: "Trứng hư hỏng như vậy, tuyệt đối không thể để nó được lợi!"

Bùi Diệp gật gù, cô muốn nghe xem A Tể có "Ý kiến hay" gì.

"A Tể cảm thấy làm thế nào tốt nhất?"

A Tể với dáng vẻ thuần khiết đơn thuần nói: "Lúc làm việc, nghe nói có một loại thuốc mới, trước khi pha loãng có thể nâng cao các giác quan gấp mấy nghìn lần."

Bên ngoài một giây, người bị tiêm thuốc sẽ cảm giác thời gian qua mấy vạn giây.

A Tể đề nghị với Bùi Diệp.

"Cho nó một liều đi."

Tên nhóc xấu xa không nghe lời nên bị tiêm!

Bùi Diệp: "..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.