Editor: Đào Tử
___________________________
Theo tiếng hét hoảng sợ, cảm giác mất trọng lực mãnh liệt và hắc ám vây quanh cô.
Thân thể co quắp ở một góc thang máy không ngừng chùng xuống...
Trong cơn hoảng hốt, dường như có gió nhẹ nhàng phất qua hai má...
Cảm giác mãnh liệt chân thực như thế...
Mặt sàn xi măng và mặt cỏ cư xá ở trước mắt nhanh chóng phóng đại...
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, còn chưa kịp cảm giác được "Đau nhức", thế giới ồn ào trong nháy mắt an tĩnh.
Có lẽ là mấy giây ngắn ngủi, có lẽ là ngắn ngủi hơn chỉ trong chớp mắt, vô số hình tượng hỗn loạn ầm ĩ tranh nhau ùa ra trong đầu cô.
Cảm xúc mãnh liệt đè nén trái tim cô, tựa như muốn bạo động làm nứt vỡ trái tim cô.
Vì sao...
Vì sao lại khó chịu như vậy?
Trong mơ hồ, Hoa Khinh Khinh không nhịn được lẩm bẩm trong lòng.
Dần dần thế giới tối tăm lại có một chút sắc thái và thanh âm.
Hoa Khinh Khinh "Mở rộng tầm mắt", sân thượng ồn ào náo động gió thổi lướt qua mặt cô, một đám người muôn hình muôn vẻ ở cách sau lưng cô mấy mét lao nhao nói gì đó. Tiếng nói của bọn họ mơ hồ có chân thực có, một hồi như ở bên tai cô nói nhỏ, một hồi lại xa xăm giống như từ phía chân trời truyền đến, mơ hồ đến không thể nghe rõ. Hoa Khinh Khinh cố gắng "Trợn mắt to", muốn thấy rõ những hình ảnh này...
Đôi nam nữ đứng trung tâm đám người là ai?
Vì sao mặt của bọn họ quen thuộc như vậy, nhưng lại khiến cô muốn buồn nôn?
Đưa tay xóa màn sương, thế giới mờ ảo phút chốc rõ ràng, ký ức bị phong tỏa há miệng đẫm máu về phía cô.
Cô đứng tại chỗ, ánh mắt lạnh lùng nhìn về đám người kia.
Có người tận tình khuyên bảo, ví như chàng nhân viên chữa cháy trẻ tuổi cạo đầu húi cua, hắn cẩn thận giữ khoảng cách với Hoa Khinh Khinh, sợ cách quá gần sẽ kích thích Hoa Khinh Khinh nhảy xuống. Cô ở sân thượng giằng co với những người khác mấy giờ, chàng nhân viên chữa cháy trẻ tuổi muốn thuyết phục cô xuống mấy giờ, nói đến tiếng nói cũng khàn khàn, cảm giác nóng rát làm cho yết hầu có chút run rẩy.
Càng nhiều người đang xem náo nhiệt hơn.
Ánh mắt Hoa Khinh Khinh chuyển động, cô từ lầu cao nhìn xuống, đám người vây xem phía dưới chỉ là từng chấm nhỏ như con kiến.
Thanh âm của bọn họ cũng theo cơn gió truyền đến bên tai của cô.
【 Có nhảy hay không đây, đã khiến người ta chờ bao lâu rồi? 】
【 Cô trực tiếp nhảy lầu đi, không nhảy thì mau rời khỏi đó, đừng lãng phí thời gian người khác. 】
【 Nhảy đi nhảy đi, nhảy xuống! 】
Trong đám người cũng có bác gái hô "Cô gái à đừng nhảy", nhưng những âm thanh này quá nhỏ bé trong đám ác ý.
Những người này đều không phải là thứ Hoa Khinh Khinh để ý.
Cô chỉ nhìn lướt qua liền dời đi, cuối cùng nhìn về phía đôi nam nữ trung niên.
Căm hận sâu sắc như ngọn lửa địa ngục thiêu đốt trong lòng cô.
Mà bọn họ vẫn không để ý sự khuyên can của nhân viên chữa cháy, cảnh sát và những người khác, chửi mắng Hoa Khinh Khinh thậm tệ, bảo cô bỏ tiền trả nợ, mua nhà cho bọn họ dưỡng lão, con gái không bỏ tiền chẳng bằng chết quách đi cho rồi. Bọn họ cũng hiểu chút pháp luật, biết Hoa Khinh Khinh chết rồi, cha mẹ có thể kế thừa di sản. Bọn họ biết rõ Hoa Khinh Khinh là streamer ẩm thực danh tiếng không nhỏ, nổi tiếng trên mạng có thể kiếm tiền, di sản của cô khẳng định nhiều.
【... Tôi chưa từng nợ các người! Bị sinh ra không phải tôi nguyện ý, ai nguyện ý làm con gái mấy người? 】
【... Các người là một lũ cặn bã! 】
【 Mấy người có từng làm cha mẹ hợp cách một ngày nào chưa? 】
Hoa Khinh Khinh nghe thấy bản thân điên cuồng gào thét chất vấn.
Đôi nam nữ ấy vẫn xem thường.
Cha nói muốn kiện Hoa Khinh Khinh ra tòa, nói cô bỏ rơi cha mẹ, lên mạng truyền bá cô bất hiếu, để cô không thể tiếp tục livestream.
Mẹ thì chửi mắng bức bách, dùng hết tất cả từ ngữ dơ bẩn có thể nghĩ tới nhục mạ nguyền rủa.
Những từ ngữ này đều bóc trần Hoa Khinh Khinh bị bọn xã hội đen đòi nợ bạo lực bắt nhốt ẩu đả nhục nhã quay video.
【 Chẳng phải mày nợ bọn tao vì đã nuôi nấng mày? 】
【 Mày ăn ai cho mày mặc ai cho? 】
【 Mày có bản lĩnh nhảy xuống đi, nhảy xuống trả mạng lại đây! 】
【 Mày không cho bọn tao đường sống, tao sẽ khiến mày không thể làm người! 】
Sự tuyệt vọng như sóng biển ập tới Hoa Khinh Khinh, đồng thời còn có quãng thời gian trải qua những việc u ám.
Cuối cùng, tuy tay chân cô run rẩy nhưng đã tỉnh táo lại.
【 Ha ha, được, tôi trả! Nhưng tôi nói cho hai người biết -- Căn hộ tôi mua tôi đã bán, tiền tôi kiếm được tôi cũng đốt sạch rồi, các người đừng hòng chiếm một phần lợi ích! 】 Có lẽ là sắp được giải thoát, dữ tợn trên mặt bình phục lại, cô còn nói câu "Cảm ơn" và "Rất xin lỗi" với anh chàng nhân viên chữa cháy, thả người nhảy lên. Thân thể như chú chim gãy cánh rơi xuống, tâm trạng lại vô cùng bình tĩnh.
Khi thế giới tối đen lại, Hoa Khinh Khinh phát hiện mình đứng trong bóng tối.
Cô ngẩng đầu nhìn không thấy trời, cúi đầu không nhìn thấy đất, trái phải trước sau đều là hắc ám không rõ.
Một lát sau, tràng cảnh lại chuyển đổi.
Hoa Khinh Khinh nhìn thấy bản thân một ngày nhận mấy trăm cuộc gọi và tin nhắn đòi nợ, vẻ mặt mỏi mệt suy yếu, nhưng vẫn phải đối mặt với ống kính lộ ra nụ cười, trấn an người xem livestream lo lắng cho cô. Kết thúc livestream, đi ra ngoài mua sắm nguyên liệu nấu ăn còn phải nghĩ lần tiếp theo livestream làm cái gì...
Đi ngang qua một con đường tương đối vắng vẻ, lại rẽ ngoặt đi thẳng chính là cửa chung cư, sẽ có thể nhìn thấy người...
Hoa Khinh Khinh nhìn đoạn đường này, hoảng sợ khủng khiếp lóe lên trong đầu.
【 Chạy mau, đừng đi, chạy mau -- 】
【 Chạy đến nơi có người mau -- 】
Hoa Khinh Khinh không mở miệng được, không thể bước chân ra, chỉ có thể trơ mắt nhìn "Mình" đi đến địa phương quen thuộc, một cỗ xe màu trắng dừng cách cô không xa, ba kẻ hung hãn từ trên xe đi xuống, một người dùng khăn vải bịt miệng cô, hai tên khác một trái một phải kéo cô lên xe. Toàn bộ quá trình chỉ vài giây, ngoại trừ chính cô và camera, không có ai biết cô bị bắt cóc.
Sau đó, cô liền bị ném vào phòng tối quen thuộc.
Phòng tối cực kỳ tối tăm.
Cô nghe người bên ngoài uy hiếp người ở đầu dây bên kia, bảo bọn họ mau chóng trả tiền, không thì cho cô biết tay.
Người bên đầu dây kia hùng hổ cúp máy.
【 Mày muốn giết cứ giết, chỗ tao không có tiền, nếu đòi mạng thế nợ thì bán nó cho mày đấy. 】
Hoa Khinh Khinh mới biết đây cũng là rắc rối cha cô gây ra.
Trước kia đều là điện thoại tin nhắn đòi nợ, lúc này đá trúng tấm sắt, chuốc lấy dân liều mạng chuyện gì cũng dám làm.
Hoa Khinh Khinh nói mình có thể trả tiền.
Chỉ cần cam đoan không làm hại cô, cô nguyện ý trả số nợ cha thiếu bọn họ.
Một người trong đó cười cười.
【 Cô em rất có tiền nha, mày biết cha mày thiếu bao nhiêu không? 】
Thiếu sòng bạc đen hơn ba mươi vạn, giật gấu vá vai bị đánh gãy một cái chân cũng chưa góp được mấy vạn, tiền vốn thêm tiền lãi, lãi mẹ đẻ lãi con đến hơn sáu triệu. Hoa Khinh Khinh vẫn cắn răng nói mình có thể trả, chỉ cần cam đoan cô an toàn.
Nhưng cô đã xem nhẹ sự tà ác và tham lam của những người này.
Bọn họ lo lắng Hoa Khinh Khinh ra ngoài liền báo cảnh sát, nhưng lại không dám giết chết Hoa Khinh Khinh.
Làm thế nào để có thể cầm được tiền lại không sợ Hoa Khinh Khinh báo cảnh sát đây?
Bọn họ nhốt cô trong căn phòng này, làm nhục, xâm hại, chụp lõa thể, quay video... Mấy ngày không thấy ánh mặt trời, mỗi phút mỗi giây đều dài đằng đẵng thống khổ giống như cả đời. Sau cùng lấy đồ vật uy hiếp Hoa Khinh Khinh chỉ còn nửa cái mạng, cô dám nói ra ngoài một chữ, bọn họ liền phát tán những vật này lên internet, nửa đời sau bọn họ ăn cơm tù, cũng khiến Hoa Khinh Khinh không làm người được.