(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 587: Được cứu, giận chó đánh mèo



Editor: Đào Tử

___________________________

Cuối cùng Hoa Khinh Khinh bị ném tại bờ sông, người tốt bụng nhìn thấy, cô mới được đưa đến bệnh viện trị liệu.

Dưỡng thương mấy ngày, đôi cha mẹ này chỉ ghé qua một lần.

Cha cờ bạc nghiện tận xương, vay nợ thành nghiện, đã trở thành nợ xấu của ngân hàng từ lâu, vay mượn khoản vay tư nhân vay phi pháp loạn xạ khắp nơi.

Mẹ càng làm cô thất vọng hơn...

Nhưng thứ kích thích Hoa Khinh Khinh leo lên sân thượng, chính là hình ảnh và video trong tay bọn họ.

Bọn họ nói cô làm mất mặt.

Nói chuyện cô báo cảnh sát sẽ rất mất mặt!

Nói cô làm mờ những thứ này đăng lên trên mạng, vờ khóc lóc kể lể trên Weibo quá mất mặt...

Loại chuyện này đã phát sinh rồi, không dối gạt còn nói ra ngoài, sau này cô còn muốn lấy chồng hay không, còn người đàn ông nào thèm lấy cô?

Mẹ của cô thậm chí nói thẳng Hoa Khinh Khinh là 【 Con đĩ 】!

Là streamer ẩm thực kinh doanh nhiều năm, có hơn trăm vạn fan hâm mộ trên Weibo, chuyện của cô nhanh chóng lên hot search.

Cảnh sát cũng để tâm cao độ, truyền đi gây xôn xao dư luận, thân thích ở quê nhà đều biết cô bị người ta làm như vậy.

Mặt mũi nhà bọn họ đều bị Hoa Khinh Khinh quăng sạch sẽ.

Hoa Khinh Khinh cười lạnh lẽo nhìn bọn họ.

Đôi nam nữ này không có chiếm được của hời, hậm hực rời đi.

Mặc kệ trên internet huyên náo cỡ nào, Hoa Khinh Khinh vẫn hồn nhiên phối hợp với cảnh sát lấy bằng chứng, căn bản không quan tâm tiếng nói và ánh mắt bên ngoài. Cô dùng giá thấp bán phá giá căn hộ trên tay, tất cả tiền quyên cho vài người xem livestream hoặc là thân thuộc người xem mắc bệnh nặng lẫn quyên cho quỹ phúc lợi xã hội chính quy, đốt tất cả tiền mặt có thể tìm thấy, chút xu bạc cũng không chừa.



Cô chưa hề nghĩ tới mình sẽ tỉnh táo xử lý hậu sự của bản thân như thế.

Thời điểm làm lớn chuyện, cô không có ý định sống sót.

Thân thích nhìn cô thế nào, người xem livestream sẽ nhìn cô ra sao, liên quan cái rắm chó gì đến cô!

Sự nghiệp của cô, bạn bè của cô, cuộc sống của cô, cô đều không tha thiết.

Làm xong hết thảy, cô cảm giác áp lực trên vai lập tức nhẹ đi nhiều.

Cuối cùng --

Hoa Khinh Khinh nhìn bản thân cánh tay bó bột, trên mặt vẫn còn bầm đen leo lên sân thượng, lặp lại cảnh trước đó.

Cuồng loạn chất vấn, sau đó thoải mái nói lời cảm ơn và xin lỗi, thả người nhảy lên chào tạm biệt với thế giới.

Khi cô lần nữa đi vào bóng tối quen thuộc, Hoa Khinh Khinh nhớ lại tất cả.

Cô không phải chết vội vì xem sách nấu ăn hồi đại học.

Kiếp trước cô sống đến 30 tuổi, nhưng lại không có cơ hội sống qua sinh nhật năm 30 tuổi.

Sinh nhật và ngày giỗ kém nhau một ngày.

Không ngờ cô nhảy lầu lại chuyển sinh ở một thế giới khác, còn mất đi ký ức còn đáng sợ hơn ác mộng ấy.

Dù sự nghiệp phải bắt đầu lại từ đầu, cô cũng không thấy vất vả, ngược lại rất thích thú.

Cô còn ngóng trông sinh mệnh ruột thịt sắp chào đời có thể gắn bó làm bạn với cô ở thế giới này...

Rõ ràng cô chờ mong đến thế...

Hoa Khinh Khinh mất tinh thần ngồi sụp xuống, hai tay ôm đầu gối.

Toàn thân mất hết sức lực, mặc cho cả người càng dấn sâu vào bóng tối.

Cứ như vậy đi, dù sao còn sống cũng không có ý nghĩa gì...

Mỏi mệt đến cực điểm cô nghĩ như vậy, cho đến khi bên tai mơ hồ nghe có tiếng ai gọi, còn có nhỏ giọng non nớt khóc nức nở...

【 Không cần chúng con sao? 】

Hoa Khinh Khinh cảm thấy đau xót, toang mở mắt ra.

Trong tầm mắt vẫn là một vùng tăm tối, trong không khí hiện ra tro bụi khiến người ta khó chịu.

Thang máy từ lầu 22 rơi xuống dưới, khó khăn lắm chững lại giữa lầu bốn và lầu ba, cũng giúp cô nhặt về một cái mạng nhỏ.

Cô co quắp ở một góc thang máy, dường như lưng đập vào đâu đó, đau đến suýt nữa cô gập cả người lại.

Những đau đớn ấy cũng làm cô không rảnh bận tâm tới ký ức đã khôi phục, nội tâm bị một cỗ ý chí muốn sống không rõ từ đâu xuất hiện chiếm lĩnh.

Cô muốn sống sót!

Muốn sống sót!




Sống sót!

Lấy cùi chỏ bám mặt sàn, cố gắng hướng về phía cửa thang máy đang vang vọng thanh âm bên ngoài.

"Tôi ở đây..."

Cô há miệng muốn trả lời tiếng gọi của người kia, cuống họng lại nóng bỏng đau rát, giống như bị người ta nhét quả ớt.

"Khụ khụ -- cứu mạng -- tôi ở chỗ này -- "

Cửa thang máy bị cưỡng ép đẩy ra, chiếu sáng trút xuống mặt cô.

Bóng người kia ngược ánh sáng, nói với người bên cạnh một câu.

"Phó Miểu, mau đưa đồ vật cho tôi!"

Sau đó lấy đồ vật giống cái kích chống giữa cửa thang máy và vách tường, để tránh thang máy đột nhiên rơi xuống hoặc là lên cao.

Làm xong những thứ này, người kia lại duỗi ra cánh tay mang vỏ giáp máy móc nặng nề ôm cô ra.

Cũng dựa vào bộ vỏ giáp máy móc này, mới có thể tay không cưỡng ép gỡ cửa thang máy.

Hoa Khinh Khinh mềm nhũn ghé vào trong ngực người kia, mệt mỏi đến nỗi ngay cả mắt cũng không mở ra được, trong miệng vẫn không quên nhỏ giọng thì thào.

"... Bụng... đứa trẻ..."

"Chờ một chút, xin em đừng ngủ!"

【 Cố gắng gượng, xin cô đừng nhảy! 】

Hoa Khinh Khinh ghé vào vỏ giáp lạnh lẽo của người kia, khó chịu đến ngón tay cũng không muốn động đậy.

Không biết qua bao lâu, có lẽ chỉ là mấy giây, giống như có ánh nắng ấm áp phủ khắp tay chân cô, mệt mỏi và đau nhức kịch liệt cũng giống như thủy triều rút lui. Trán của cô có thêm một bàn tay êm dịu làm người ta an tâm, bên tai cũng là tiếng nói hàm chứa lo lắng của người ấy.

"Đừng lo lắng, có chị ở đây, sẽ không có chuyện gì."

Hoa Khinh Khinh mở mắt ra nhìn thấy người cô ở chung lâu nhất ở thế giới này.

"Chị Tiểu Thanh" vẫn luôn như trưởng bối săn sóc cô.

Hai mắt hình như có nước mắt tuôn ra.

"Ừm."

Nhìn Cố Thiều và Phó Miểu nét mặt vội vàng cũng càng chật vật, Bùi Diệp lạnh lùng hạ lệnh.

"Hai người mang em ấy đến chỗ an toàn đi."

May mắn cô biết chút thủ đoạn thiên sư, cũng biết vẽ phù chữa trị, không thì chờ đưa người đến bệnh viện, món ăn đã nguội rồi.

"Những chuyện khác, sau đó tôi sẽ tìm anh, còn có anh tính sổ sách!"

Tên nhãi Cố Thiều này, cùng phụ nữ có thai đi khám thai còn để xảy ra chuyện lớn như vậy, suýt nữa một thi ba mệnh.




Cái này có lẽ chính là định luật nam nữ chính đi cùng nhau lực sát thương X2?

Theo Bùi Diệp, cái này cũng ba chấm giống như định luật nhân vật chính nhất định phải ra sân ở thời khắc mấu chốt nhất.

Thế này sao gọi là hào quang nữ chính, rõ ràng là hào quang lấy mạng thì có.

Cố Thiều hỏi cô: "Cô ở đây làm cái gì?"

Bùi Diệp cười nhạo: "Vậy hai người ở đây thì có ích lợi gì? Phó Miểu, vụ nổ có liên quan đến quân Tự do đúng không?"

Phó Miểu nói: "Đúng, nhưng nội dung cụ thể không thể lộ ra."

Bùi Diệp: "..."

Cô cũng phục thế giới tiểu thuyết khốn kiếp này rồi, nữ chính Hoa Khinh Khinh đi ra ngoài chắc chắn sẽ có chuyện, lần đầu tiên khám thai gặp sự kiện xe buýt, còn bị Túc gia rác rưởi quấy rầy, lần thứ hai khám thai liền gặp Nghệ Ninh Ninh, còn đụng trúng sự kiện quân Tự do tập kích.

Phó Miểu còn là một trong những tinh nhuệ ở lần hành động này.

Cũng là hắn báo cho Cố Thiều ở gần đó, Cố Thiều mới bảo Hoa Khinh Khinh tránh đi.

Không thể ngờ "Hào quang nữ chính" sáng như thế, ngay lúc này để Hoa Khinh Khinh gặp tai ương một lần nữa.

Quân Tự do và bảy đại gia tộc làm sao kệ cha nó, nhưng cmn dính nàng đầu bếp của cô vào đó thì không được.

Phó Miểu đè thấp giọng: "Khuyên cô không nên xen vào, nhàm chán cũng không nên nhàm chán vào lúc này."

Cố Thiều không rõ chi tiết hành động lần này, bèn lựa chọn im miệng không nói.

Bùi Diệp nói: "Chuyện của tôi, anh bớt can thiệp vào."

Cũng khó trách quân Tự do trong nguyên tác bị định là nhân vật phản diện.

Cmn đánh bom tập kích cao ốc!

Những người này sao không trực tiếp lên trời, tính dùng vũ lực trực tiếp đối chọi cùng bảy đại gia tộc ư?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.