(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 593: Hai bé Tể (Cuối)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Đào Tử

___________________________

"Ha ha, vậy tôi cũng chúc kế hoạch của cậu thuận lợi."

Thanh niên nói rất hững hờ, nói gần nói xa không có chút thành ý.

Cố Thánh cúi đầu nhìn đồng hồ bỏ túi trong tay, kim giây phía trên dịch chuyển từng chút, cách thời gian hội nghị tiếp theo bắt đầu chưa đầy một phút, y đứng dậy nhặt áo khoác ở bên cạnh khoác lên, dùng giọng điệu đáng tin báo với thanh niên: "Nói đúng ra -- đây không phải 'Kế hoạch của tôi', đây là kế hoạch của chúng ta! Tôi hi vọng cậu có thể hiểu đạo lý này. Nếu như cậu không rõ, tôi không ngại dạy cậu hiểu."

Cố Thánh nói hời hợt, nhưng khiến thanh niên nghe mà lên cơn giận dữ.

Hắn đang muốn mở miệng phản bác, điện thoại tút một tiếng, Cố Thánh lại ngắt cuộc gọi lần nữa.

Sắc mặt thanh niên tái xanh mắng thầm gọi lại, kết quả được báo máy bận --

Má nó (╯‵□′)╯︵┻━┻

Cúp điện thoại hắn thì cũng thôi đi, tên họ Cố này còn block hắn.

Bùi Diệp nhìn thanh niên tóc trắng từ lúc đầu bình tĩnh đến đè nén lửa giận, cặp màu hồng ngọc dường như có thể phun lửa.

Không nhịn được trêu chọc: "Quan hệ giữa anh và Cố Nhị gia của Cố gia thực không tệ nha."

Quan hệ của hai người, ở thế giới này đại khái lạ đời giống mặt trời mọc ở hướng tây.

Bảy đại gia tộc và quân Tự do như nước với lửa, Cố Thánh và thanh niên gọi điện thoại trò chuyện với nhau, nói chuyện còn lộ ra vẻ thân cận?

Thanh niên còn nhớ rõ Bùi Diệp ở bên cạnh.

Gắng gượng đè lửa giận bị Cố Thánh kích động ra.

"Tôi phải uốn nắn nhận thức sai lầm của nhóc, tôi và cậu ta quen biết không có nghĩa là quan hệ tốt -- Sự thật thì tương phản, tôi và cậu ta là quan hệ thù địch không chết không thôi." Giải thích của thanh niên vượt quá suy đoán của Bùi Diệp, hắn cường điệu nói, "Với lại tôi chán ghét Cố Thánh, cậu ta cũng không ưa gì tôi."

Bùi Diệp buồn cười nhìn thanh niên.

Phản ứng này khác nào trẻ ba tuổi hờn dỗi?

"Vậy vì sao hai người kết thù? Bởi vì lập trường quan hệ giữa bảy đại gia tộc và quân Tự do? Chuyện này không có khả năng lắm nhỉ, vừa rồi tôi nghe được đoạn đối thoại của hai người... mmmm... Vị Cố Nhị gia đó không quá thích vị trí của mình ở bảy đại gia tộc, lập trường nghiêng về phía quân Tự do hơn?"

Thanh niên hừ nhẹ, ngay cả mí mắt cũng chẳng muốn nhấc lên.

Hắn lười biếng dựa vào hàng rào, đưa lưng về phía gió sông, nghiêng đầu nhìn khu nhà giàu nhà nhà sáng đèn.

"Quan hệ giữa tôi và cậu ta rất phức tạp, dăm ba câu giải thích không thông, mà Cố Thánh tâm cao khí ngạo, căn bản không có để bảy đại gia tộc vào mắt. Tôi với cậu ta kết thù đương nhiên không phải bởi vì quan hệ lập trường... Thật ra bọn tôi..." Thanh niên nói đến đây cứng nhắc dừng lại.

Một giây sau, hắn bỗng nhiên xích lại gần Bùi Diệp.

Gần như muốn dán mặt mình lên mặt người giấy nhỏ Bùi Diệp.

Hắn muộn màng phát hiện một cái BUG.

"Làm sao nhóc biết cậu ta là Cố Thánh?"




Thanh niên không có gọi toạc thân phận Cố Thánh, Cố Thánh cũng không có tự xưng mình là Nhị gia của Cố gia.

Sao "Người bạn nhỏ" này lại biết bên kia điện thoại là Cố Thánh?

Thân trên người giấy nhỏ Bùi Diệp hơi ngửa về sau.

"Tôi nghe hai người nói chuyện."

Thanh niên truy hỏi: "Chỉ dựa vào tiếng nói liền nhận ra?"

Bùi Diệp gật gù.

Một giây sau, cô nhìn thấy nét mặt thanh niên cứ như "Đạp cứt chó" lẫn "Ta muốn giết người", tay xuôi hai bên cũng nắm chặt thành quyền.

"Hai người làm sao quen biết? Quen biết khi nào? Quen bao lâu rồi?"

Bùi Diệp nhìn thanh niên, rơi vào trầm tư.

Vì sao cô có một loại cảm giác "Tui không nên ở trong xe, nên ở dưới gầm xe"*?

_Xuất phát từ một bài hát, ở trong xe thì thấy người con gái mình thích ngọt ngào cùng người khác, ở dưới gầm xe thì không thấy gì hết.

Thanh niên, Cố Thánh, còn có cô.

Ai là dư thừa?

"Vấn đề này rất quan trọng?"

Thanh niên cúi thấp đầu, môi đỏ có chút trẻ con bĩu môi.

"Quan trọng."

Bím tóc một bên kia theo đó rủ xuống và cả những sợi tóc khác, để lại cái bóng trùng điệp.

Bùi Diệp đè tâm tư muốn khi dễ thanh niên.

Nếu như không trả lời, không biết hắn có phản ứng càng đáng yêu hơn chăng.

"Anh nói cho tôi tên của anh đi, tôi sẽ trả lời vấn đề của anh."

Thanh niên sảng khoái nói: "Tên tôi là Quý Chiếu."

Trước mắt làm một công việc đàng hoàng trong quân Tự do, thu nhập ổn định, gia thế trong sạch, tác phong đời tư sạch sẽ, chức nghiệp rất có tiền đồ.

Bùi Diệp cắt ngang lời giới thiệu tường tận của Quý Chiếu.

"... Tôi và vị Nhị gia nhà họ Cố gia đó chỉ từng gặp mặt hai lần, quen biết không quá lâu, miễn cưỡng xem như bạn bè đi."

Thật lâu, Quý Chiếu nửa tin nửa ngờ nhìn Bùi Diệp.

"Vậy nhóc phải coi chừng cậu ta."

"Vì sao?"

Quý Chiếu nói: "Tôi vì tốt cho nhóc -- Cố Thánh không chính phái, làm việc bụng dạ độc ác, coi chừng nhóc bị cậu ta bán đứng còn kiếm tiền cho cậu ta."

"Tôi nghèo hai bàn tay trắng, anh ta muốn bán tôi cũng không đáng mấy đồng tiền đâu."

Bùi Diệp không để ý nói giỡn, mà Quý Chiếu chẳng biết tại sao sầm mặt lại, đôi mắt hồng ngọc chứa đầy suy nghĩ người ngoài nhìn không thấu.

"Bây giờ đã muộn lắm rồi, nhà nhóc ở nơi nào, tôi đưa nhóc trở về."

Quý Chiếu cứng nhắc dời chủ đề.

Bùi Diệp dò xét Quý Chiếu, không biết suy diễn cái gì, cũng cười tránh đi hai chữ "Cố Thánh".

Quý Chiếu dừng lại gần khu dân cư, đưa mắt nhìn người giấy nhỏ Bùi Diệp nhảy vào chỗ tối biến mất không thấy gì nữa.

Hắn đứng lặng tại chỗ hồi lâu, lấy điện thoại di động ra bấm một số điện thoại quen thuộc.

Quả nhiên, điện thoại đổ chuông.

Cố Thánh họp xong đã kéo hắn ra khỏi danh sách đen.

Vừa tiếp điện thoại, Quý Chiếu liền nói: "Cố Thánh, chúng ta gặp một lần, nói chuyện nghiêm túc."

Cố Thánh ngạc nhiên, lại không hỏi vì sao Quý Chiếu đột nhiên đổi chủ ý.

"Lúc nào, chỗ nào?"

"Hiện tại, nơi này, cậu qua đây."




Bùi Diệp khẽ hát trở về nhà Hoa Khinh Khinh, người giấy nhỏ vừa xuống bệ cửa sổ liền từ người giấy nhỏ khôi phục thành hình người.

Trong nhà không có người, Hoa Khinh Khinh và Cố Thiều đều không có ở đây, chỉ còn một tờ giấy trên bàn.

【 Chị Tiểu Thanh, em và Cố Thiều đi ra ngoài tản bộ, tâm trạng khuây khỏa lại sẽ trở về. 】

Bùi Diệp: "???"

Tản bộ?

Vào giờ này?

Bùi Diệp ngoắc ngón tay về phía cửa phòng, một người giấy nhỏ lanh lợi chạy tới.

"Nhóc đi tìm xem Khinh Khinh ở đâu, trông chừng em ấy, đừng để xảy ra chuyện."

Buổi chiều vừa trải qua nguy cơ như thế, không ngủ ở nhà cho an toàn, đi ra ngoài khuây khỏa cái gì?

Cố Thiều cũng dung túng phụ nữ có thai làm ẩu?

Lần sau không nên cho Cố Thiều mang Hoa Khinh Khinh đi ra ngoài khám thai, hào quang nam nữ chính cộng lại, ông thọ cũng phải thở dài.

Đàn ông đều không đáng tin cậy thế đấy.

Bùi Diệp tắm nước nóng, mặc quần áo ngủ sạch sẽ chui vào trong chăn, duy trì tư thế nằm sấp cá mặn tiêu chuẩn, cuối cùng lấy điện thoại ra.

Ngón tay thuần thục ấn mở 【 Yêu và nuôi trẻ 】.

Lão cá mặn có loại dự cảm, hôm nay APP sẽ có nội dung thú vị.

Nhưng cô không thể ngờ cửa sổ trò chơi sẽ xuất hiện hai bé trứng.

Hai đứa???

Bùi Diệp chuyển thị giác đến phòng ăn, lại chuyển đến phòng bếp, quả thật là hai quả trứng giống nhau như đúc.

Cô vội vã mở 【 Hệ thống ghi chép 】lướt tìm ghi chép trước đó, tìm được nguyên nhân.

【 Chúc mừng người chơi thành công sưu tập hai chiếc 'Chìa khóa thần bí', mở ra kịch bản ẩn giấu của phó bản -- Ánh sáng đan xen bóng tối 】

【 Người chơi 'A Cha' thân mến, máy chủ sắp tiến hành bảo trì cập nhật, vì để tránh xuất hiện số liệu bất thường trong trò chơi, mong người chơi offline trước khi bắt đầu bảo trì. Thời gian bảo trì cập nhật dự tính là 1 giờ, nếu gặp tình huống đặc biệt sẽ kéo dài thêm. 】

【 Nội dung cập nhật như sau. 】

【 Một, thêm hệ thống bạn bè, trong lúc đi làm bạn lữ A Tể của ngài sẽ có tỷ lệ nhất định phát động tình cờ gặp gỡ 'Bạn bè'. 】

【 Hai, có người bạn từ phương xa tới, đáng mừng làm sao, A Tể sẽ lấy thân phận chủ nhà chiêu đãi bạn mới quen. 】

【 Ba, người chơi có thể thông qua sự kiện nhỏ đặc biệt tham gia tương tác, sẽ có tỷ lệ nhất định tăng độ thiện cảm của 'Bạn mới'. 】

【 Bốn, khi độ thiện cảm của 'Bạn mới' đạt tới tiêu chuẩn nhất định, sẽ phát động một phần 'Quà lớn thần bí '. 】

...

【 Nội dung cập nhật trên đây chỉ giới hạn tại phó bản này. 】

Sau khi Bùi Diệp xem xong, trầm mặc thật lâu.

Cô nhìn hai bé con giống hệt nhau trong cửa sổ trò chơi, sửng sốt không nhận ra con nào là nhà mình.

Cuối cùng, cô suy nghĩ một biện pháp, mở ra danh xưng của A Tể.

Trên đầu hai đứa hiện tên của riêng mình.

【 A Tể của A Cha 】 và 【 A Tể hoang dại 】

Bùi Diệp tiếp tục lục soát【 Hệ thống ghi chép 】, phát hiện còn có ghi đoạn đối thoại giữa hai bé con.

A Tể hoang dại khinh thường hỏi: "... #... &%&*#@... Cậu sống ở đây?"

A Tể nhà mình đang rán trứng trong phòng bếp, dùng giọng điệu kiêu ngạo nói: "Đây là nhà của tớ và cha đấy... $%#*..."

A Tể hoang dại: "... #... &%&*#@..."

Lại là một đống ký tự loạn xạ được cắt xén, A Tể nhà mình lập tức trả lời.

"... Tớ có cha... Dù sao... $ **&... Cậu có hâm mộ cũng không có được."

A Tể hoang dại nổi trận lôi đình, hệ thống ghi chép đều là đủ loại kaomoji hất bàn (╯‵□′)╯︵┻━┻.



Nhìn hai đứa đối thoại vô cùng tốn sức.

Bởi vì hệ thống ghi chép động một chút lại là ký tự loạn xì ngầu lẫn làm mờ không thể thấy, Bùi Diệp chỉ có thể miễn cưỡng nhìn ra hai bé con đang đấu võ mồm.

A Tể nhà nuôi cố gắng kể cho A Tể hoang dại, ba hoa rằng có cha hạnh phúc dường nào.

A Tể hoang dại mạnh miệng, nhưng 【 Hệ thống ghi chép 】 trung thực ghi chép tâm tình của nó thay đổi.

Người ta rõ ràng mạnh miệng, thật ra cả quả trứng đều ngâm mình trong vạc dấm.

Trò chuyện một chút, hai bé con nhắc đến công việc bên ngoài của A Tể nhà nuôi.

A Tể nhà nuôi xỉa xói công việc tồi tệ, A Tể hoang dại vừa phụ họa vừa gật gù.

Cuối cùng, A Tể nhà nuôi cảm khái nói: "Cuộc sống thật khó, Tể Tể thở dài."

"Cậu ghét bỏ công việc này như vậy, vì sao không đổi việc khác?"

A Tể nhà nuôi nói: "Vẫn chưa viết xong CV, lần này không thể trông chờ vào công ty săn đầu người nữa, cậu có việc nào giới thiệu một chút không?"

A Tể hoang dại khẽ nói: "Viết CV gì chứ, tớ chưa từng làm vậy."

A Tể nhà nuôi dùng giọng điệu lão làng giáo huấn.

"Cho nên thành ra thế này nhỉ? Cậu ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, cả ngày làm việc vặt không có tiền đồ."

A Tể hoang dại không lên tiếng.

A Tể nhà nuôi lại nói cho nó biết: "Nuôi cha rất tốn tiền, nghèo như cậu nuôi cha không nổi."

Bùi Diệp: "???"

Cô nhìn chằm chằm câu nói này của A Tể.

A Tể có nhận thức sai lệch gì về cô phải không?

A Tể hoang dại hơi mất tự tin hỏi thăm A Tể nhà nuôi.

"... Hôm nay tớ thấy %*&&... cha, tớ muốn nuôi... &**$#... Đại khái cần bao nhiêu?"

A Tể nhà nuôi nói: "Cậu có bao nhiêu tiền tiết kiệm?"

A Tể hoang dại vụng trộm mở túi tiền xem, chột dạ.

A Tể nhà nuôi như ông cụ non thở dài một tiếng: "Haiz -- Quên đi -- ngẫm lại cũng biết cậu rất nghèo..."

Tể mà vừa nghèo vừa không việc làm còn lười biếng nuôi cha không nổi, hết hy vọng đi.

____________________________

Đào: Mình chia tay nhau từ đây, tổn thương trong em cũng nhiều rồi~

Chỗ thì thế này chỗ thì đổi cơ cấu tích điểm, haha 2 acc cũng chơi không lại


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.