Editor: Đào Tử
___________________________
"Chào mọi người, tôi là streamer ẩm thực Hoa Khinh Khinh."
Thư phòng bày biện đơn giản, thanh niên vểnh chân bắt chéo, không chớp mắt nhìn buổi livestream hôm nay.
Hắn vừa xem livestream vừa ghi chú, cô gái trẻ tuổi trên màn hình cầm một con cá trích bị đập chết lên trước ống kính livestream.
"Nếu không xử lý cá trích kỹ, canh cá sẽ rất dễ có mùi tanh."
Streamer giao con cá trích cho trợ thủ.
Trợ thủ trầm mặc ít nói, hành động lại gọn gàng linh hoạt. Hai ba đường đã lột sạch màng đen trong bụng cá, đến cả răng vảy cá cũng lột sạch bóng. Streamer đang chuẩn bị lấy cá trích xử lý xong tới để người xem nhìn thành quả, mùi cá tanh bay thẳng vào xoang mũi, gây nên từng đợt buồn nôn. Cô nàng không nhịn được xông đến thùng rác nôn khan, ọe đến hai mắt ửng đỏ, hồi lâu mới vơi đi.
Tình hình như vậy không phải lần một lần hai.
Trợ thủ nhíu mày bảo Hoa Khinh Khinh nghỉ ở ngoài phòng bếp.
Dưới sự chỉ đạo bằng lời nói của streamer cô đã hoàn thành nội dung livestream còn lại.
Nếu ở kênh livestream khác, người xem đã mắng mỏ từ lâu, trước khi đi còn muốn phun một cục đờm đặc.
Ở livestream này thì khác, người xem vô cùng kiên nhẫn trước nay chưa từng có, thi thoảng có mấy người mắng mỏ còn bị người xem báo cáo khóa tài khoản. Nội dung bình luận đều là "Bảo Bảo giày vò quá, streamer chớ miễn cưỡng mình", "Streamer không chịu được mùi cá tanh ra ngoài trước đi, trợ thủ cũng có thể làm tốt mà", "Bé con còn nhỏ mà đã quậy như vậy, sau này streamer sẽ mệt mỏi lắm nha"... Bầu không khí hòa bình làm cho người hoài nghi nhân sinh.
Phải biết rằng những người xem livestream này đều là kẻ tàn nhẫn khó chịu liền vác súng tới cửa tìm streamer gây rối -- Một streamer đột nhiên mất liên lạc, nói không chừng là bị anti đưa chầu trời -- Fan hâm mộ lúc này chiến lực lật trời.
Kết quả thì sao?
Một đám hung tàn ở livestream khác, ở livestream này lại như cha già/mẹ già/tình nhân nhỏ quan tâm streamer, lo lắng cho bé con trong bụng streamer. Người không biết chuyện còn tưởng rằng toàn bộ người xem livestream đều là thuỷ quân streamer bỏ tiền mua đấy.
_(:з)∠)_
Thanh niên cũng nhanh tay bình luận, khen thưởng một đợt.
"Sờ đầu streamer một cái, mẹ bầu mang thai quá cực khổ, mua một ít thuốc bổ thân thể chút nha (^^*)."
Hệ thống nhắc nhở 【 Cả nhà đều là bệnh tâm thần 】 khen thưởng 99 cái 【 Bóng bóng đỏ 】cho streamer, hết thảy 10 đợt.
【 Bong bóng đỏ 】 cũng chỉ 0.1 tệ, là khen thưởng nhỏ nhất trong livestream.
Đại gia khen thưởng lớn, vung tiền như rác, mà người xem phổ thông tham gia náo nhiệt, khen thưởng 【 Bong bóng đỏ 】 chiếm đa số.
Sắc mặt Cố Vận rất thối nhìn em út.
"Dựa vào đâu mày khen thưởng không có bị chú hai khóa tài khoản?"
Cố Thánh giống như người điên, cả ngày chực chờ khóa tài khoản của hắn.
Cố Vận không nhịn được hoài nghi chú hai cũng rảnh rỗi nấp trong tối quan sát, giống thân (biến) sĩ (thái) theo dõi hắn.
Không thì sao mỗi lần hắn tiến vào livestream của Hoa Khinh Khinh không bao lâu đã bị khóa acc?
Trái lại thằng em nhà mình, dựa vào chút tiền mọn mỗi ngày khen thưởng, bất ngờ chen vào hàng ngũ top 100 fan hâm mộ khen thưởng hàng đầu trong livestream.
Chú hai không có khóa tài khoản của nó?
Chẳng lẽ là bởi vì mình quá ưu tú mà em trai quá phế vật, không đáng chú ý phòng bị?
Em trai, cũng chính là thanh niên chân bắt chéo cười nói: "Anh hai, anh vẫn chưa thăm dò rõ tính tình chú hai à? Con người chú ấy thù dai nha."
Lòng dạ còn nhỏ hơn cây kim.
Ngày đó Cố Vận phách lối tiến vào livestream, cậu ba Cố gia cũng ở đó.
Miễn phí nhìn một màn xiếc khỉ, anh hai bị chú hai khóa hết tài khoản này đến tài khoản khác, chú hai lại rút củi dưới đáy nồi, đặt cọc thu mua công ty livestream, để nền tảng chú ý bất kỳ tài khoản nào có khả năng là của Cố Vận. Một khi xuất hiện trong livestream của Hoa Khinh Khinh, lập tức khóa acc.
Cậu ba Cố gia cười đến đau bụng.
"Tao đắc tội chú ta chỗ nào? Việc vặt chú ném cho tao, một đống lông gà vỏ tỏi, có cái nào tao không xử lý tốt?"
Thế nhưng chỉ là trứng chọi đá.
Cố Vận chửi mắng trong lòng thế nào, mặt ngoài cũng không dám đắc tội, dịu dàng ngoan ngoãn nghe lời, còn thiếu điều coi chú hai như tổ tông cung phụng.
Cậu ba Cố gia nói: "Anh thì biết cái gì? Chú hai đứng đầu bảng rất lâu rồi."
Ai dám đoạt No.1 với chú hai?
Cố Vận vừa vào đã kiêu căng muốn leo lên đứng đầu bảng, nghĩ sao mà Cố Thánh chắp tay nhường ra?
Biện pháp có thể khinh bỉ Cố Vận nhất chính là không ngừng khóa tài khoản của hắn.
Cố Vận: "..."
Đậu má!!!
Người cầm quyền Cố thị, lại vì loại lý do này giày vò cháu mình sao?
Nếu không phải biết Hoa Khinh Khinh và anh trai Cố Thiều có một chân, thăm dò ra là con của Cố Thiều, hắn đã có ý hoài nghi chú hai mới là nhân tình thần bí.
Liếc mắt thoáng nhìn em trai cười không có chút phòng bị, Cố Vận đảo mắt một vòng, ý nghĩ xấu ừng ực nổi lên.
Cậu ba Cố gia vừa ngốc vừa yếu lại bình thường, lợi dụng nó tiếp cận Hoa Khinh Khinh, rồi thuận tiện một hòn đá ném hai chim xử lý Cố Thiều... Nếu như chú hai phát hiện gì đó, lại đẩy cậu ba Cố gia đi ra làm dê thế tội, rũ mình sạch sẽ.
Thật tình không biết, hết thảy đều nằm dưới sự giám sát của chú hai.
Quản gia nhìn bóng lưng trầm mặc của Nhị gia.
"Nhị gia, ngài... Có cần ra mặt không..."
Cố Thánh cắt lời ông ta.
"Không cần lo lắng cho thằng ba, thằng hai chơi không lại nó."
Trước kia lúc Cố Thánh nói chuyện với gia chủ Túc gia cũng đã nói, ba đứa cháu của y đơn thuần nhất chính là anh cả Cố Thiều, giở âm mưu quỷ kế kém xa hai thằng em. Bên ngoài có thiên phú nhất chính là cậu hai Cố Vận, tâm tư nhiều lại âm độc, tàn nhẫn mất hết tính người.
Nhưng trong mắt Cố Thánh, thằng hai lại là đứa ngu xuẩn nhất, tự cho là thông minh.
Ẩn sâu nhất chính là cậu ba Cố gia, giả heo ăn thịt hổ, lạnh mắt nhìn thằng hai thiết kế xử lý anh cả được sủng ái nhất.
Cậu hai Cố Vận căn bản không có để em trai vào mắt, loại tâm tính khinh địch ấy dễ dàng bị xử lý nhất.
Quan hệ ba anh em rất tiện chứng minh cái gì gọi là "Bọ ngựa bắt ve sầu chim sẻ rình sau lưng".
Quản gia: "..."
Ông lo lắng cho cậu hai cơ mà.
Trong ba cậu chủ, cậu ba giống Nhị gia nhất.
Mặt ngoài cậu ba sáng sủa vô hại, làm việc còn hơi trúc trắc, quen sống phóng túng, bệnh di truyền bộc phát nghiêm trọng, ăn không khắc chế, hai năm nay không chỉ mập thêm mười ký... Đủ loại dấu hiệu đều cho thấy cậu ta là người qua đường trong vở kịch anh em bất hòa, làm quần chúng góp đầu người.
Nhưng quản gia là thân tín của Nhị gia Cố Thánh, sao mà không biết chân dung dưới lớp mặt nạ của cậu ba?
Núp lùm nguyên chất, giống như cùng một khuôn đúc ra với Nhị gia.
Cố Thánh tiện tay nhặt áo choàng mặc vào.
"Tiếp tục quan sát Tiểu Nhị, cắt hai tháng tiền tiêu vặt của Tiểu Tam đi, đóng băng tài khoản."
Nói y thù dai?
Ha ha, y thực sự thù dai.
"Quản gia, bên Túc gia liên lạc xong chưa?"
Quản gia nói: "Hết thảy chuẩn bị thỏa đáng."
Cố gia liên thủ với Túc gia, Dương gia căn bản không đủ gây sợ.
Nhưng hành động lần này chẳng qua là thuật che mắt hấp dẫn lực chú ý của người khác.
Át chủ bài của Cố Thánh là "Quân Tự do".
Quản gia không biết Nhị gia làm sao thu mua thủ lĩnh của quân Tự do, nhưng ông tin tưởng lòng dạ Nhị gia đủ sâu, tính toán chu toàn.
Một toán quân Tự do trốn không thoát năm ngón tay của y!
Từ nhỏ đã leo lên vị trí chèo chống Cố gia, lại ngấm ngầm mưu tính đấu đá với sáu nhà khác, đẩy Cố gia lên vị trí đứng đầu bảy nhà, chiến tích của Cố Thánh cho bọn họ đủ lòng tin. Chỉ cần Cố Thánh ra lệnh, bất luận hợp lý hay không hợp lý, thề sống chết chấp hành đến cùng.
Cùng lúc đó, một vị khách không mời mà đến gõ vang cửa nhà Hoa Khinh Khinh.
Hoa Khinh Khinh đang uống món canh đậu hủ cá trích cô dùng miệng chỉ đạo, Bùi Diệp dùng tay chế tác, biểu lộ hưởng thụ.
Mặc dù nấu vẫn chưa tới, nhưng canh cá màu trắng sữa thơm lừng, đậu hũ vào miệng tan nhanh, mà thịt cá trích ngọt mịn. Đừng nhìn lúc cô livestream bị mùi cá tanh làm nôn nghén không ngừng, nhưng ngửi mùi canh cá liền không nhịn được chén sạch nó.
Một hơi ăn hai bát cơm, bao thầu một con cá trích, ngay cả đầu cá xương cá cũng bị nhai sạch sẽ, không dư thừa một miếng thịt cá.
"Ực!"
Khẽ nghiêng về sau, Hoa Khinh Khinh đưa tay dịch lưng quần xuống phía dưới một chút, để bụng dưới có thể thoải mái.
"Em cảm thấy mình còn có thể thêm một chén nữa."
Bùi Diệp tức giận nói: "Không sợ ăn quá đầy bụng à."
Ban đầu mang thai bụng không có lớn đến thế, một bữa ăn no làm bụng cô to ra một vòng.
"Rất muốn ăn."
Hoa Khinh Khinh chép miệng một cái.
"Ngày mai làm canh bồ câu đi, vừa rồi em nhìn thấy có công ty bán thịt bồ câu..."
Theo tầm ảnh hưởng của livestream khuếch tán, cô cũng bắt đầu bàn bạc quảng cáo hoặc là hợp tác với một số công ty, công ty quái quỷ nào cũng có. Lực lượng ăn hàng to lớn, cơ bản là Hoa Khinh Khinh livestream cái gì, dùng thịt gì nguyên liệu gì, người xem liền mua đứt mặt hàng đó. Cái này không phải mua bán một lần duy nhất là xong, sau đó còn có lợi nhuận lớn hơn đấy, hiện tại Hoa Khinh Khinh không cần ra khỏi cửa đi tìm nguyên liệu nấu ăn, mỗi ngày giống như Hoàng đế nhàn nhã chọn lựa sủng hạnh hình ảnh công ty phát cho cô, chọn trúng công ty nào, công ty đó nằm mơ cũng cười tỉnh.
Người bán hàu, bán thịt lợn trước đây, quy mô xưởng nhỏ mở rộng ra gấp trăm lần không thôi.
Mỗi ngày đều có đơn hàng ổn định, tháng ngày trôi qua khá khẩm.
Bùi Diệp nói: "Tùy em, chị sao cũng được."
Cô không kén ăn, trên đời không có thực khách nào dễ phục vụ hơn cô.
Bùi Diệp đứng dậy thuận tay dọn bàn ăn bừa bộn sạch sẽ, Hoa Khinh Khinh nghe có người nhấn chuông cửa.
Liếc mắt nhìn phát hiện là Cố Thiều, bên cạnh Cố Thiều còn có một thanh niên tóc trắng còn cao hơn anh ta.
Mà thanh niên này... Giá trị nhan sắc có thể làm bọn mê trai xỉu lên xỉu xuống _(:з" ∠)_
Tuy rằng tam quan thế giới này nát bét, nhưng không biết vì sao, người Hoa Khinh Khinh từng tiếp xúc đều có khuôn mặt rất ổn, hầu như không có dáng dấp quá xấu, những người xấu xí hiếm hoi... mmmm... Cơ bản không phải người tốt -- Thật là một quy luật kỳ quái.
Hoa Khinh Khinh mở cửa.
"Mời vào!"
Cố Thiều áy náy gật đầu: "Làm phiền rồi, hôm nay đến có một số việc muốn nhờ cô Bùi."
Trên tay còn cầm thuốc bổ tốt cho phụ nữ có thai, hiển nhiên là đưa cho Hoa Khinh Khinh.
Hoa Khinh Khinh thụ sủng nhược kinh, vội vàng nghiêng người sang cho hai người tiện vào nhà.
"Đến là quý hóa rồi, mang những thứ này làm chi?"
Cố Thiều cười nói: "Chuyện khá khẩn cấp, có việc nhờ người cũng không thể đi tay không đến được."
Hoa Khinh Khinh yên lặng.
Muốn cầu cạnh chị Bùi Diệp, kết quả đưa thuốc bổ cho cô?
Hoa Khinh Khinh cảm giác bản thân là nữ phụ ôm bắp đùi nữ chính, hết ăn rồi uống cũng có thể nằm thắng.
"Chị Bùi Diệp, có người tới tìm chị."
Bùi Diệp trong phòng bếp đã biết Cố Thiều tới, còn biết người Cố Thiều mang tới là Quý Chiếu lúc trước từng gặp mặt một lần.
"Hai người tìm tôi có việc?"
Bùi Diệp lắc lắc giũ nước trên tay vào bồn nước.
Dựa vào cửa phòng bếp, hai tay vòng trước ngực nhìn hai thanh niên.
Quân Tự do chủ động tìm cô?
Cố Thiều nói: "Không biết gần đây cô Bùi có cảm thấy cuộc sống nhàm chán không?"
Bùi Diệp nghiêng đầu cười khẽ: "Ồ, chỗ anh có chuyện?"
Lời này là nói với Quý Chiếu.
____________________________