Editor: Đào Tử
________________________
"Bé Đất tinh, em biết vì sao phòng hoa lại có nhiều bé hoa như vậy chứ?"
Phó bản đầu còn nói thực vật thành tinh rất khó, nhưng trong phòng hoa tùy tiện lấy ra một chậu cũng có khả năng là tiểu yêu bắt đầu sinh linh trí.
Bé Đất tinh mới nãy còn nói quá nhiều bé con, thỉnh thoảng sẽ không chăm sóc được hết.
Trong này nếu không có chuyện ẩn bên trong, Bùi Diệp không tin.
Bé Đất tinh lắc đầu.
Vấn đề này nó cũng không biết nha.
Bùi Diệp chỉ có thể tạm thời đè nghi hoặc xuống.
Đi dạo phòng hoa đại khái một lần, quay đầu liền nhìn thấy Cố Thánh và Quý Chiếu đang tán gẫu, khoảng cách giữa bọn họ không phải rất xa, nhưng Bùi Diệp không nghe thấy chút thanh âm, liền biết hai người trò chuyện nội dung cơ mật làm cách âm, nội dung không tiện bị người ngoài nghe được.
Đợi bọn họ trò chuyện gần xong, Bùi Diệp mới lên trước chào hỏi.
"Hai vị không đi ngắm hoa sao?"
Bé Đất tinh cũng lấy dũng khí mời.
"Ông, ông cả còn có... Ông, ông hai... Cùng đi xem mấy bé... Có được hay không vậy?"
Nói xong bé Đất tinh liền trốn sau lưng Bùi Diệp, vụng trộm thò đầu ra nhìn phản ứng hai người.
Bùi Diệp khẽ đặt tay lên đỉnh đầu bé Đất tinh.
"Đứa trẻ đã mở miệng, hai vị không cho chút mặt mũi?"
Cố Thánh: "..."
Quý Chiếu: "..."
Đứa trẻ hơn một trăm tuổi?
Em bé khổng lồ à?
_Hiện nay thường được sử dụng để mô tả một người lớn chưa trưởng thành về mặt tâm lý.
Đang muốn đáp ứng, điện thoại di động của Cố Thánh vang lên, điện báo biểu hiện là quản gia.
Cố Thánh chau mày, nhìn như không vui.
Lúc trước y từng căn dặn, bảo quản gia đêm nay không có việc gì thì đừng quấy rầy chính mình.
Hiện tại đột nhiên gọi điện thoại tới...
Mất hứng.
"Gia chủ Cố có chuyện thì đi xử lý trước đi, chờ một lát tôi sẽ tự về phòng khách."
Cố Thánh và quản gia nói đơn giản hai câu cúp điện thoại.
"Vậy thứ lỗi cho tôi không tiếp đãi được nữa."
"Cậu yên tâm đi đi, tôi cam đoan là quen thuộc nhà cậu như nhà mình vậy, cam đoan sẽ đích thân đưa cô Bùi trở về phòng."
Quý Chiếu phất phất tay với y.
Cố Thánh nghe xong bước chân dừng lại, tại một góc độ Bùi Diệp không có chú ý ném ánh mắt sắc bén với Quý Chiếu.
Quý Chiếu không sợ chút nào còn chớp mắt khiêu khích.
Quản gia tìm Cố Thánh để làm gì?
Hay là bởi vì Túc gia. Đọc 𝘵𝒓u𝙮ệ𝑛 chuẩ𝑛 khô𝑛g quả𝑛g cáo ++ 𝖳𝘙Ù 𝐌𝖳𝘙U𝘠ỆN.V𝑛 ++
Lúc trước Cố gia liên thủ với Túc gia hủy diệt Dương gia, mà Túc gia đào sâu ba thước cũng không tìm được phần tín vật Tháp Đen của Dương gia.
Ông ta lại càng không biết phần tín vật Tháp Đen Dương gia đã sớm rơi vào tay Bùi Diệp.
"Cố Nhị gia, lấy được phần chìa khoá của Dương gia là tiền đề để hai nhà chúng ta hợp tác... Hiện tại phần chìa khoá đó tung tích không rõ..."
Cố Thánh lạnh lùng: "Lời gia chủ Túc ý là hoài nghi Cố gia vụng trộm cầm chìa khóa Dương gia? Theo tôi được biết, phần lớn tình báo cơ mật về Dương gia đều bị ông thu vào, nếu ngay cả ông còn còn không tìm thấy chìa khóa Dương gia, thì đồng minh có thể?"
Gia chủ Túc gia nghe ra không vui và tức giận trong lời nói, giải thích: "Cố Nhị gia hiểu lầm rồi, tôi tuyệt đối không có ý này."
Cố Thánh khẽ nói: "Không phải thì tốt."
Thái độ của y không tốt, gia chủ Túc gia cũng không dám biểu lộ bất mãn.
Ai bảo cháu trai Cố Thánh chết chứ, còn là người thừa kế Cố Thánh bồi dưỡng.
Đột nhiên ngoẻo, tâm tình người chú có thể tốt mới là lạ.
"Ý của tôi là -- bây giờ chúng ta nên làm cái gì? Chìa khoá Dương gia từ đầu đến cuối tìm không thấy, bốn nhà khác lại bị kinh động có phòng bị, chúng ta đã đánh cỏ động rắn, lại muốn đánh lén một nhà trong đó phần thắng quá nhỏ..."
Nếu như không thể tìm được một tín vật Tháp Đen trước Thánh Nhật, bảy đại gia tộc sẽ không còn cái tên Túc gia.
Gia chủ Túc gia sầu đến đầu trọc, chỉ đành lại đến tìm đồng minh.
Cố Thánh nói: "Những nhà khác tìm ông tạo áp lực rồi?"
Gia chủ Túc gia nói: "Lúc ban ngày Nghệ gia tới một chuyến..."
Mặc dù dò xét không quá rõ ràng, nhưng cũng khiến gia chủ Túc gia sợ đến chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
Thật vất vả tạm lừa gạt được, lập tức đến tìm Cố Thánh thương lượng.
"Lão hồ ly Nghệ gia nói cái gì?"
Gia chủ Túc gia thuật nội dung nói chuyện đại khái lại một lần.
Rồi tổng kết nói: "Nghệ gia hẳn là phát hiện cái gì, nếu bước kế tiếp bọn họ ra tay..."
Cố Thánh mở miệng cắt ngang suy đoán của ông ta.
"Nghệ gia là đang ngấp nghé chìa khoá."
Gia chủ Túc gia cũng không phải ngốc, nghe Cố Thánh nói "Ngấp nghé chìa khoá" mà không phải "Ngấp nghé Túc gia" liền hiểu.
"Cố Nhị gia có ý là -- Tín vật Nghệ gia cũng xảy ra chuyện rồi?"
Cố Thánh nói: "Có khả năng, con gái riêng Nghệ gia nhận về mấy tháng trước chết đi, từ ngày đó trở đi trên dưới Nghệ gia giới nghiêm..."
Chuyện này gia chủ Túc gia cũng có nghe thấy.
Có điều khi đó ông đang xử lý tang sự cho con trai lại vội vàng bố cục ra tay với Dương gia, không chút chú ý. Ngẫm lại thao tác hạ lưu giấu giếm tín vật Tháp Đen xưa giờ của bọn họ, con gái riêng của Nghệ gia chết và động tác sau đó của Nghệ gia, đích thật là có chuyện ẩn bên trong.
Vậy phải làm thế nào?
Chẳng lẽ phải kéo cùng Nghệ gia lên thuyền?
Gia chủ Túc gia không coi trọng phương án này.
Cố Thánh nói: "Thánh Nhật tới gần, động tác lớn dễ dàng trở thành mục tiêu công kích. Gia chủ Túc không ngại ổn định người trước, thăm dò rõ ràng mục đích của Nghệ gia, vụng trộm tiếp tục tìm kiếm tín vật Dương gia. Bên chỗ tôi sẽ tiếp tục chú ý động tĩnh những nhà khác..."
Y chuẩn bị đuổi khách.
Gia chủ Túc gia không cam lòng nói: "Nếu như vẫn tìm không thấy thì sao?"
Ánh mắt Cố Thánh bình tĩnh nhìn gia chủ Túc gia.
"Tìm không được, đây cũng không phải là vấn đề của Cố gia."
Gia chủ Túc gia thử dò xét nói: "Nói chứ, Cố Nhị gia không cảm thấy thời gian Cố Vận chết quá kỳ hoặc?"
Chỉ ngắn ngủi mấy tháng, người thừa kế trẻ tuổi của bảy đại gia tộc liên tiếp xảy ra chuyện, nếu nói đều là trùng hợp gia chủ Túc gia căn bản không tin.
Phía sau tuyệt đối có người đang giở trò.
Có lẽ --
Mất đi tín vật Tháp Đen không chỉ là bọn họ Túc gia, còn có những nhà khác!
Cố Thánh lạnh lùng liếc mắt nhìn ông.
"Gia chủ Túc muốn nói gì cứ nói thẳng ra đi."
"Cố Nhị gia đã nói như vậy, tôi cũng đi thẳng vào vấn đề -- Vật thánh Cố gia còn đó hay không?"
Ông hỏi ra vấn đề này, bầu không khí lập tức ngưng đọng.
"Tất nhiên vẫn còn ở đó. Cố Vận là người thừa kế tôi xem trọng, sao lại đem vật quan trọng như vậy đặt ở trên người nó chuốc họa?"
Cố Thánh rất tự nhiên, nét mặt không có chút sơ hở làm bộ.
Gia chủ Túc gia nhìn chằm chằm y hồi lâu mới dịch chuyển ánh mắt khỏi.
"Nếu như qua hai ngày vẫn chưa tìm được cái của Dương gia..."
Nói rồi, ánh mắt gia chủ Túc gia đảo qua Cố Thánh, ý vị sâu xa.
Cố Thánh cười nói: "Nếu đồng minh gặp nạn, vậy không thể chối từ."
Gia chủ Túc gia nói hai câu liền chuẩn bị rời đi, Cố Thánh đứng dậy đưa tiễn.
Trên đường trở về, mặt quản gia lộ vẻ lo lắng.
"Nhị gia, gia chủ Túc chuẩn bị liên thủ cùng Nghệ gia ư?"
Cố Thánh nói: "Có ý này, nhưng không phải là ra tay với chúng ta."
Dù sao Cố gia có phòng bị, phần thắng đánh lén không lớn.
Khả năng lớn nhất vẫn là muốn cho Cố Thánh ra tay, Cố gia, Túc gia liên thủ với Nghệ gia đối phó những nhà khác.
"Vũng nước bảy nhà càng ngày càng đục."
Nước không đục, làm sao đục nước béo cò?
Mặc kệ bên ngoài có mưa gió gì, cuốn bao nhiêu người vào vòng xoáy, chẳng hề ảnh hưởng đến cuộc sống của Hoa Khinh Khinh.
Một ngày trước càn quét hot search, trở thành chủ đề toàn dân, giữa trưa hôm sau còn có thể đúng giờ mở livestream.
"Chào mọi người, tôi là streamer ẩm thực của các bạn Hoa Khinh Khinh..."
Quần chúng ăn dưa nghe đồn mà tới.
"Streamer streamer... Chị không có bị siêu độ vật lý à?"