Editor: Đào Tử
_________________________________
Bản ngã?
Bản thân?
Bùi Diệp không thể nín được cười cười, xỉa xói: "Cái Tháp Đen này thật văn nghệ, thú vị ghê, bảy tầng phía trước tương ứng 'Bảy mối tội đầu', ba tầng đằng sau tương ứng ba bộ phận tạo thành 'Nhân cách'. Đã có 'Bản ngã', 'Bản thân', như vậy tầng thứ mười hẳn là 'Siêu ngã' sao?"
"Căn cứ tình báo chúng tôi lấy được, có tám chín phần mười là 'Siêu ngã'."
Cố Thánh trầm mặc hơn vừa rồi nhiều, sắc mặt cũng có chút dị dạng trắng bệch.
Xem tình hình, hẳn là lúc thông qua tầng thứ tám tầng thứ chín gặp một chút phiền phức.
Bùi Diệp bí mật quan sát Cố Thánh.
Cô không cách nào đem hai chữ "Tham lam" đặt lên bàn cân cùng người đàn ông Âu phục giày da, cẩn thận tỉ mỉ này.
"Tham lam" trong lòng y đến tột cùng là cái gì?
Khiến Bùi Diệp vĩnh viễn ở lại ảo cảnh sao?
Làm như vậy có ý nghĩa gì?
Nhìn từ sáu tầng phía trước, "Bảy mối tội đầu" đều là chấp niệm sâu nhất trong lòng, còn là loại chết cũng không hối cải, không cách nào cứu rỗi, triệt để sa đọa, nhưng "Tham lam" của Cố Thánh có nghiêm trọng như vậy? Nghi hoặc giống từng từng bong bóng nước hiện ra trong lòng cô.
"Tham lam" của Cố Thánh hình như khác biệt rất lớn với "Tham lam" bản thân lý giải.
"Bản thân, bản ngã, siêu ngã tạo thành nhân cách, mà siêu ngã thì là mặt nhân cách xã hội, lấy đạo đức, lý tưởng trói buộc bản thân." Bùi Diệp tạm thời vứt những nghi vấn này xuống sau đầu, hiện tại quan trọng nhất là làm leo lên tầng thứ mười, để Tháp Đen chân chính nói tạm biệt với thế giới này, cô nhíu mày phân tích nói, "Chỉ đạo bản thân, hạn chế bản ngã, dưới sự trói buộc của đạo đức lý tưởng duy trì quan hệ bình thường giữa các cá nhân."
Hai người gật đầu khẳng định cách nói của Bùi Diệp.
"Hiện tại 'Bảy mối tội đầu' là bảy loại việc ác, tiềm ẩn trong lòng mỗi người, là quái thú ẩn núp trong tối. Thiện ác đều trong một ý nghĩ, một suy nghĩ thiện, một suy nghĩ ác. Một khi ác niệm chiến thắng thiện niệm, những quái thú này sẽ ra, người cũng bắt đầu phóng túng chính mình. Cô leo khỏi bảy tầng trước và hai tầng sau, nói rõ cô có thể khống chế việc ác, tâm niệm kiên định, dụ hoặc bình thường không cách nào thay đổi tâm tính của cô."
Cố Thánh không có nhìn thẳng Bùi Diệp.
Nói xong rồi lại bổ sung thêm một câu.
"... Như cô... Rất tốt."
Bùi Diệp da mặt dày nói: "Tôi cũng cảm thấy mình rất ưu tú."
Cố Thánh không có nói, tránh ánh mắt Bùi Diệp, mí mắt cụp xuống không biết đang suy nghĩ gì.
Bùi Diệp có một nghi vấn.
"Hai người cũng tới tầng thứ chín, vì sao không thể lên tầng thứ mười?" Cố Thánh và Quý Chiếu liếc nhau đều không nói chuyện, Bùi Diệp bên này lại đặt câu hỏi, "Căn cứ manh mối hiện tại phân tích, thông qua chín tầng phía trước, cơ bản liền có thể kết luận rằng người trèo lên tháp là người có thể quản thúc bản thân đạo đức, lương tri, lý tưởng và cảm tính mà nhỉ?"
Hai người trước mặt không có đạo lý không lên được tầng thứ mười.
Quý Chiếu nói: "Cái này sao -- tôi cũng không rõ ràng, nhưng thầm có dự cảm, không thể đi lên."
Bùi Diệp lại nhìn Cố Thánh, đối phương do dự một giây cũng khẽ gật đầu.
"Xác thực như thế."
Bùi Diệp: "..."
Luận tâm tính, luận đạo đức, luận người tốt việc tốt, luận lương tri...
Ai có thể vượt qua Bùi Tam Hảo cô chứ?
Xem ra, tầng thứ mười này chỉ có thanh niên ba tốt năm đẹp là cô mới có thể đi lên.
_(:з)∠)_
Bùi Diệp không khỏi bị nội dung mình suy diễn chọc cười.
« Yêu và nuôi trẻ » thật ra không phải trò chơi nuôi trẻ, mà là lớp huấn luyện thanh niên ba tốt năm đẹp à?
"Vậy tôi thử một lần đi, hi vọng sẽ không phụ sự mong đợi của các anh."
Nói xong, Bùi Diệp thử nhắm mắt lại.
Lại không biết sau khi cô nhắm mắt lại, Cố Thánh và Quý Chiếu im lặng liếc nhau một cái, đối phương có chút không cam lòng hừ một tiếng, nhưng vẫn phối hợp người trước hành động. Thân thể hai người hóa thành hai làn sương một đen một trắng, sương nồng như cá âm dương xoay tròn dung hợp.
Trong chốc lát, Bùi Diệp cảm giác được có làn sương vọt tới chỗ cô.
Tới rồi --
Vừa nghĩ vậy, cô đã chuẩn bị tâm lý bị ép quan sát các loại video cổ quái kỳ lạ.
Kết quả đứng tại chỗ chờ hơn nửa ngày, chẳng có động tĩnh, cũng không cảm giác được hô hấp của Cố Thánh và Quý Chiếu.
Chờ đợi ba giây, hao hết kiên nhẫn.
Bùi Diệp không thể không chủ động mở mắt ra.
Hoàn cảnh quanh mình vẫn là một mảnh tối như mực, hai người Cố Thánh không biết đi đâu, mà trước gót chân cô xuất hiện một chiếc gương.
Kỳ quái là cái gương này cũng không phản chiếu dung mạo của cô, cũng không phản chiếu dung mạo Tiểu Thanh, trong gương chỉ có một cái đầu lâu bạch cốt. Xung quanh đầu lâu hiện ra ác niệm đáng sợ đen đỏ hỗn hợp, những ác niệm ấy lượn vòng muốn thẩm thấu vào.
Cái đầu lâu hiện ra trước mặt Bùi Diệp đã bị nhuộm dần hơn phân nửa.
Một nửa đều là màu đen, mà màu đen còn cố gắng lan tràn phía màu trắng.
Bùi Diệp nhìn thấy cái đầu, mặt cô vô cảm.
Thậm chí có loại ý nghĩ "Quả là thế".
Khó trách ở phó bản này một mực không tìm được thi cốt anh bạn thần bí, hóa ra đầu bị cắt đặt tại tầng thứ mười của Tháp Đen sao?
Đặt tại Tháp Đen thì cũng thôi đi, còn ngày ngày bị ác niệm đáng sợ như vậy nhuộm dần...
Khi còn sống rốt cuộc anh bạn thần bí đã làm chuyện gì khiến người người oán trách, rước nhiều cừu hận đến thế?
Không không không --
Vấn đề này hẳn nên hỏi người sắp đặt trò chơi.
Người thiết kế trò chơi có thù oán gì với anh bạn NPC thần bí này, muốn hành hạ người ta như thế?
Bùi Diệp hơi nghiêng thân xích lại gần, cong tay gõ gõ trên mặt kính.
"Anh bạn? Có thể từ trong gương ra hay không?"
Vừa dứt lời, vị trí mắt xương sọ toát ra hai tia sáng đỏ, trông giống như là một đôi mắt.
Bùi Diệp vừa vặn đối mắt với đôi mắt ấy.
Địch không động, ta không động.
Bùi Diệp tiếp tục nói: "Thân thể ông anh có một bộ phận ở chỗ tôi, muốn cân nhắc theo tôi đi không?"
Đầu lâu không có trả lời, nhưng tia sáng đỏ đã yếu hơn.
Dần dần tia sáng đỏ phai màu thành màu khói xám, không đợi Bùi Diệp thấy rõ, ánh sáng vụt tắt.
Ác niệm quấn quanh đầu lâu như sôi trào lăn lộn, tấm gương trước mặt Bùi Diệp càng hiện vô số đường vân màu đỏ đen.
Đường vân cổ quá lạ lẫm, Bùi Diệp vội vàng quét qua cũng chỉ nhận ra một ít hoa văn tiểu tiết.
"... Đây là phong ấn?"
Két --
Răng rắc --
Tiếng vỡ vụn rất nhỏ từ mặt kính truyền đến, Bùi Diệp ung dung lui một bước nhỏ.
Vết nứt trên mặt kính càng lúc càng lớn, phảng phất như bóng bơm căng, cuối cùng bị nứt vỡ ra.
Bùi Diệp trước tiên lấy đầu anh bạn thần bí đi, cúi đầu nhìn thấy mặt kính vỡ vụn phản chiếu một cái bóng người phụ nữ.
Cô vô thức ngẩng đầu, miễn cưỡng bắt được người phụ nữ mặc váy trắng khoác áo sa mỏng hơi mờ, bên hông treo phối sức phức tạp, tóc hình như là màu trắng? Nhưng tấm gương nát quá nhanh, cái bóng bên trong chỉ chợt lóe lên, Bùi Diệp không có bắt được tướng mạo người phụ nữ.
Cô bắt lấy một mảnh kính vỡ, đặt trước mắt chiếu chiếu.
Thấu kính đen ngòm chẳng phản chiếu ra cái gì.
"Người phụ nữ kia là ai?"
Vừa mới toát ra ý nghĩ này, dưới chân kịch liệt lay động, hai mắt bị ánh sáng trắng bao phủ, thân thể nhẹ nhàng.
Một lần lạ hai lần quen, Bùi Diệp biết đây là điềm báo rời phó bản.
Cho nên --
Để cô về một chuyến Liên Bang đi, cô muốn nói chuyện hài hòa hữu nghị với thằng thiết kế trò chơi liên quan tới tỉ lệ rớt đồ và vấn đề phó bản.