Editor: Đào Tử
_____________________________
Một phần di thư dính máu đã biến thành màu đen, ngửi thử có một mùi không nói ra được.
Bùi Diệp mở phong bì, lấy giấy viết thư bên trong ra.
"Tỷ không thấy được."
Lúc này, bên tai truyền đến giọng nói lãnh đạm đặc hữu của Ngọc Cẩn chân nhân.
"Tỷ còn chưa thấy cơ mà, làm sao Ngọc Cẩn sư đệ biết không nhìn thấy?"
Ánh mắt Bùi Diệp từ giấy viết thư chuyển hướng Ngọc Cẩn chân nhân.
"Theo lẽ thường, trong di thư hẳn là sẽ có manh mối, nếu không tỷ làm sao đưa thi cốt của hắn về cố hương an táng?"
Ngọc Cẩn chân nhân nói: "Bởi vì thiên cơ."
Thiên cơ?
Cái này có quan hệ gì với thiên cơ?. ngôn tình hài
Bùi Diệp không tin giơ giấy viết thư trước mặt lật qua lật lại nhìn mấy lần.
Mấy tờ giấy cũng dính máu biến thành màu đen, thế mà thật không có một chữ!
"Thiên cơ?" Bùi Diệp nhướng mày, "Thiên cơ vì sao phải che đậy di thư con rối lưu lại?"
Trải qua bốn phó bản trò chơi trước, Bùi Diệp tự giác mò được lối mòn.
Trong này tuyệt đối có chuyện!
Ngọc Cẩn chân nhân nói: "Không biết, nhưng có manh mối nói là những người này có tội, thế là bị giáng tội. Mới nãy khô lâu tiểu tốt con rối bí cảnh này triệu hoán ra đâu chỉ ngàn vạn? Mỗi một bộ đều phải tinh luyện mới có thể sai khiển, chắc là ma đầu nghiệp chướng nặng nề rồi."
Nói bóng gió, loại người này căn bản không đáng thương hại.
Bùi Diệp nhún vai lại lung lay giấy viết thư.
Bất đắc dĩ nói: "Nói là nói vậy, nhưng người ta đã nguyền rủa tỷ, vì cái mạng nhỏ này hay là giúp hắn một lần."
Ngọc Cẩn chân nhân vốn muốn nói "Người kia không biết đã chết bao nhiêu năm, không biết là hồn bay phách lạc hay là luân hồi chuyển thế, nguyền rủa không cần coi là thật", nhưng lời nói đến bên miệng vẫn nuốt trở vào. Có một số việc không cần đáp án liền có thể biết kết quả, người trước mắt không giống như là sẽ nghe khuyên.
"Hàm Ngư sư muội quả nhiên là em bé may mắn, thu hoạch to lớn đến thế."
Chưởng môn chân nhân vui sướng hài lòng giống như là tết đến, trâm mẫu đơn đỏ chót trên mũ ngọc sắp không ép được vui mừng trên mặt hắn, tay trái hắn cầm một cái áo giáp nặng nề, tay phải cầm chuôi trường đao sát khí mười phần, đây đều là di vật con rối bí cảnh lưu lại.
Hắn từng thăm dò nhiều bí cảnh, nhưng đây là lần đầu đụng phải con rối bí cảnh khẳng khái như thế.
Điệu bộ này, tựa như hận không thể một hơi đưa hết gia sản ra.
"Tới tới tới -- Hàm Ngư sư muội, tùy ý chọn tùy tiện chọn."
Chưởng môn chân nhân bảo Bùi Diệp tới chia cắt "Tang vật"... Không phải, là chia cắt chiến lợi phẩm. Bùi Diệp không ham mấy cái này lắm, nhưng cân nhắc đến sau này còn phải thu đồ đệ còn phải tiêu tiền vớt trang phục cho bé con -- cũng không biết cường độ nạp của trang phục phó bản này bao lớn -- cũng nên phòng ngừa chu đáo, cô liền chọn ba quyển công pháp cấp bậc không thấp, quét sạch châu báu linh thạch.
"Thiên Bảo Các sắp khai trương... Hàm Ngư sư muội chỉ cần ít như vậy? Lúc này muội mới là đại công thần, không cần khách khí với hai vị ấy."
Chưởng môn chân nhân nói "Hai vị ấy" chỉ hai vị tán tu.
Bọn họ ra sức không lớn, chỉ chọn mấy đan phương, mấy bình đan dược và một loại pháp khí.
Bùi Diệp bỏ di thư của con rối bí cảnh về lại phong thư rồi thu lại, nói ra: "Muội không có khách khí -- Nếu trong lòng Chưởng môn sư huynh áy náy, không bằng quy ra thêm chút linh thạch cho muội. Ban ngày thu đồ đệ, tính toán sơ sơ, chi tiêu không nhỏ, làm sư phụ cũng không thể quá keo kiệt."
"Thu đồ đệ đệ? Đứa bé kia họ gì tên gì? Người ở nơi nào? Thiên phú như thế nào? Tuổi tác bao lớn?"
"Hậu duệ của huynh đệ Ngọc Cẩn sư đệ-- thái tử Vân Xung nước Hoa Chi, còn là thiếu niên, thiên phú miễn cưỡng có thể vào mắt."
Một cái bí cảnh sẽ không chỉ có một con rối bí cảnh, số lượng dao động từ 3 đến 8 con.
Nếu như là bí cảnh lớn trăm người hiếm thấy, con rối bí cảnh sẽ đạt tới 15 con.
Bí cảnh nhỏ chỉ có ba con.
Mọi người mới khiêu chiến thành công một con, còn lại hai con.
Vì muốn dùng trạng thái toàn thịnh đối mặt con rối bí cảnh thứ hai chưa rõ, mấy người muốn nghỉ ngơi một hồi.
Bùi Diệp không có ngồi xuống, lật qua lật lại nghiên cứu mấy tấm giấy bị máu đen bao trùm.
"Chưởng môn sư huynh không nghỉ ngơi?"
Cô không cần quay đầu lại cũng biết Chưởng môn chân nhân tới gần.
"Tốn sức không lớn, không cần." Ánh mắt Chưởng môn chân nhân rơi vào mấy tờ giấy, "Hàm Ngư sư muội để lời nói của con rối trong lòng thật ư?"
Bùi Diệp hỏi: "Ý của Chưởng môn sư huynh là?"
Chưởng môn chân nhân không nói chuyện, mà là cổ tay khẽ đảo, trong tay xuất hiện mấy phong thư tương tự.
"Những cái này là..."
"Trước kia phát hiện tại bí cảnh khác."
"Con rối bí cảnh khác cũng sẽ có?"
"Đương nhiên là có, chỉ là tỉ lệ gặp không lớn."
Bùi Diệp tiếp nhận mở ra, phát hiện giấy viết thư bên trong cũng giống như vậy.
Khó trách Ngọc Cẩn chân nhân sẽ chắc chắn Bùi Diệp không nhìn thấy nội dung trên tờ giấy, hoàn toàn là do y từng có trải nghiệm cùng loại.
"Chưởng môn sư huynh cũng được con rối bí cảnh ủy thác?"
Chưởng môn chân nhân lắc đầu: "Thế thì không có, trên thực tế -- tình cảnh hôm nay là lần đầu tiên gặp được."
Bùi Diệp rơi vào trầm tư.
"Chưởng môn sư huynh, lúc trước Ngọc Cẩn sư đệ nói những con rối bí cảnh là tội nhân, cách giải thích này có chứng cứ không?"
Chưởng môn chân nhân cười nói: "Bên ngoài là có cách giải thích như thế, nhưng lý luận này không vững. Bởi vì bí cảnh lớn nhỏ đâu chỉ ngàn vạn, tu sĩ trong bí cảnh cũng không chỉ là ma tu, còn có hơn phân nửa là tu sĩ chính đạo. Tu ma đạo đúng là dễ dàng tổn hại tâm tính, làm cho tính tình người ta cực đoan mà đi vào lạc lối, dẫn tới Thiên phạt cũng bình thường. Nhưng tu sĩ chính đạo thì sao? Vì sao bọn họ cũng lưu lạc đến tận đây?"
Chưởng môn chân nhân càng có khuynh hướng "Giải thuyết đại tai nạn".
Tại thời đại Thượng Cổ xa xôi, tất nhiên phát sinh một chuyện người đời sau không biết, dẫn đến nhiều tu sĩ xuôi tay như vậy.
Bùi Diệp nói: "Chỗ Chưởng môn sư huynh còn có 'Di thư' chứ?"
Nếu là "Di thư", phía trên tất nhiên có manh mối, chỉ là bây giờ bị "Thiên cơ" che đậy không nhìn thấy nội dung.
Bây giờ nhìn không được, không có nghĩa là về sau cũng không nhìn thấy.
Bùi Diệp muốn cố gắng sưu tập nhiều "Di thư".
Cô có dự cảm, những "Di thư" ấy có quan hệ chính tuyến ẩn giấu của phó bản!
Chưởng môn chân nhân nói: "Tất cả ở chỗ huynh, nếu muội cảm thấy hứng thú, có thể đi phát loa, giá cao thu mua."
"Phát loa? Đi nơi nào?"
Chưởng môn chân nhân nói: "Kênh thế giới."
Bùi Diệp: "..."
Căn cứ hệ thống thiên phú khác biệt, số lần phát biểu một ngày tại 【 Kênh thế giới 】 của mỗi người cũng khác biệt.
Đẳng cấp hệ thống thiên phú càng cao số lần phát biểu càng nhiều.
Đương nhiên, chuyện này cũng không phải tuyệt đối.
Bởi vì đại gia có thể muốn gì có nấy.
Chưởng môn chân nhân lục lọi, không biết từ đâu lấy ra một chuỗi loa nhỏ màu vàng kim lớn chừng bàn tay.
"Cứ bắt loa hét nhiều lên, đừng tiết kiệm, không đủ thì còn đây này."
Bùi Diệp: "..."
(╯‵□′)╯︵┻━┻
Chỉnh đốn một khắc, năm người lại đi xuống vị trí của một con rối bí cảnh khác.
Vốn tưởng rằng đó là cục diện bốn gánh một, ai ngờ Bùi Diệp là Thách Đấu thâm tàng bất lộ.
Không chỉ không liên lụy, còn có thể một gậy đánh con rối bí cảnh lăn đông tây lăn, cày qua sông núi ao hồ bí cảnh một lần.
Hai con rối bí cảnh còn lại, một là bán yêu, một là tu sĩ chính đạo toàn thân trên dưới tràn ngập tiên khí nghiêm nghị.
Bán yêu rõ ràng có một chân với con rối bí cảnh đầu.
Nhìn thấy năm người bọn họ liền biết con rối bí cảnh thứ nhất chết rồi, vừa lên đến liền hoàn toàn yêu hóa, hi sinh tất cả lý trí đổi lấy chiến lực mạnh nhất liều mạng với bọn họ. Kết quả, cô ta bị Bùi Diệp đơn độc đánh, sau khi tiêu tán để lại vốn liếng còn phong phú hơn con rối số một.
Con rối số ba rõ ràng phân rõ phải trái hơn hai con trước một chút.
Chí ít, trước khi đánh hắn nguyện ý đôi co ba phút với năm người Bùi Diệp.
______________________
Đào: Đội mũ đi nè