(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

Chương 667: Ngự kiếm sai một ly, người nhà hai hàng nước mắt



Editor: Đào Tử

(Chưa thi nhưng đăng cho mọi người đỡ quên truyện nè)

___________________________

Đại tướng quân phu nhân nói xong liền cẩn thận nhìn chằm chằm Bùi Diệp.

Muốn nhìn ra chút vui giận từ khuôn mặt không chút biểu cảm của cô.

Bùi Diệp uống một ngụm trà, rồi nhẹ nhàng đặt bát trà xuống, mỉm cười hững hờ: "Lão phụ bệnh nặng trên giường, bà là mẫu thân đứa bé, để con gái phụng dưỡng trước giường bệnh là thỉnh cầu rất bình thường, ta là sư bá của Tố Ngôn cũng không có tư cách cự tuyệt."

Sắc mặt đại tướng quân phu nhân vui mừng.

Chỉ cần Phượng Tố Ngôn ở lại phủ Đại tướng quân mấy ngày, như thế bản thân mình có thể tùy ý đay nghiến.

Tiên nhân cũng không thể đi theo bảo hộ nó từng phút từng giây, Phượng Tố Ngôn lại là phế vật bị phế hệ thống thiên phú và linh căn, thậm chí ngay cả tư cách thức tỉnh "Sảnh phục sinh" cũng bị mất, bất cẩn xảy ra chuyện gì, tiên nhân cũng ngoài tầm tay với.

Đại tướng quân phu nhân còn chưa đắc ý ba giây, lại nghe tiên nhân Bùi Diệp lên tiếng.

"Tố Ngôn, con có bận tâm sư bá đến chỗ ở của con quấy rầy hai ngày không?"

Đường cong khóe môi của đại tướng quân phu nhân cứng ngắc.

Bà ta cười gượng muốn cự tuyệt: "Nhà cửa đơn sơ, sợ sẽ không tiếp đãi tiên sư chu đáo."

Bùi Diệp vô tình phất tay: "Không có cái gì chu đáo hay không, bọn ta là người tu hành, ở bên ngoài tu hành có trái đắng nào chưa từng ăn, lấy trời làm chăn lấy đất làm giường là chuyện thường, không quan tâm những thứ này. Còn nữa -- Quý phủ dưỡng dục Tố Ngôn nhiều năm, Ngọc Cẩn sư đệ muốn thu con bé làm đồ đệ mang nó nhập đạo, khiến Tố Ngôn nhỏ tuổi đã phải rời phụ mẫu, về tình về lý cũng nên tới cửa nói rõ ràng với Phượng đại tướng quân và phu nhân."

Cánh môi đại tướng quân phu nhân giật giật.

Dưới cái nhìn chăm chú ngoài cười trong không cười của Bùi Diệp, không dám nói một chữ cự tuyệt.

Bùi Diệp còn để Vân Xung và Thích Thủy cùng đi theo.

Lý do rất đầy đủ --

"Đừng tưởng rằng đổi chỗ khác thì có thể né tu luyện thường ngày."

Nên tu luyện vẫn phải tu luyện, nên bị đánh vẫn phải bị đánh.

Ba thiếu niên: "..."

Nơi đây cách phủ Đại tướng quân nửa đô thành.

Bùi Diệp cự tuyệt đi xe ngựa, nắm chặt mỗi cơ hội dạy bảo ba người, lúc này là "Ngự kiếm".

Tu sĩ đi ra ngoài nên ngự kiếm, phù hợp thiết lập thân phận và phong cách, cưỡi ngựa ngồi xe cái quái gì?

"Hàm Ngư sư thúc, hiện tại dạy hai vị sư đệ sư muội ngự kiếm luôn ạ?"

"Nói đúng ra là dạy sư đệ con ngự kiếm, sư muội của con không ngự được."

Phượng Tố Ngôn cảm thấy rất hứng thú với ngự kiếm, nghe nói như thế khó tránh khỏi hơi mất mát.

Nhưng câu nói tiếp theo của thiếu niên Thích Thủy liền khiến cô cả kinh suýt nữa bị sặc nước bọt.

Thiếu niên Thích Thủy nói: "Lúc trước tông môn thu được thông báo【 Sở quản lý pháp khí phi hành 】, nói là dạy đệ tử ngự kiếm không thể tại nơi đông người, để phòng vật từ trên không trung rơi xuống làm bị thương người bình thường. Đô thành nước Hoa Chi nhìn thế nào cũng không thể xem như sân huấn luyện dạy ngự kiếm mà?"

Phượng Tố Ngôn: "???"

Sở quản lý pháp khí phi hành là nơi nào?

"Mấy ngày trước Hàm Ngư sư thúc mới bị 'Sở quản bay' trừ điểm."

Bùi Diệp nói: "Ta chỉ bị trừ mấy điểm, cũng đâu phải bị tước bằng lái phi hành, sao không thể dạy? Hơn nữa, loại nông thôn vắng vẻ như nước Hoa Chi đại lục Thiên Lan, 'Sở quản bay' quản trời quản đất còn có thể quản đến nơi đây, xem coi ta có dạy học sinh phi pháp hay không?"

Thiếu niên Thích Thủy: "..."

Hai đệ tử ở nông thôn vắng vẻ hai mặt ngơ ngác.

"Sư tôn... Bằng lái phi hành là cái gì?"

Bùi Diệp trả lời Vân Xung.

"Giấy phép ra ngoài ngự kiếm, trên thân mang theo cái này mới có thể danh chính ngôn thuận ngự kiếm, không thì sẽ bị 'Quản bay' bắt."

Phượng Tố Ngôn nuốt một ngụm nước bọt.

Thử dò xét nói: "Vậy 'Sở quản lý pháp khí phi hành' chính là nơi quản lý pháp khí ngự kiếm?"

"Gần vậy, cùng ý nghĩa."

Phượng Tố Ngôn: "..."

Cái này cmn không phải là "Sở giao thông" bản Tu Chân giới sao?

Khóe miệng cô co lại.

"Nói như vậy, có phải còn có nơi chuyên dạy ngự kiếm?"

Thiếu niên Thích Thủy khen: "Sư muội cực kì thông minh, nói một chút đã rõ ràng. Đích thật có địa phương như thế, nghe nói là tông môn nhận được sự cho phép kinh doanh của 'Sở quản lý pháp khí phi hành'. Cái tông môn ấy không dạy những vật khác, chỉ truyền dạy đệ tử làm sao ngự kiếm, như thế nào thi được 'Bằng lái phi hành'. Hai người vào Lăng Tiêu tông xem như có phúc, chỉ cần tiến hành thi tại tông môn, đệ tử thông qua liền có thể nhận được bằng có con dấu của Chưởng môn. Tông môn nhỏ khác thì không được, còn phải nộp linh thạch đi học tập đi thi, nghe nói rất khó thi đậu."

Hiện tại thật nhiều tu sĩ không bằng lái phi hành đấy.

Các tu sĩ mới đầu còn muốn phản kháng, kết quả giây sau đã bị dạy làm người.

Cái này dẫn đến không ít tu sĩ không bằng cũng không dám ra cửa, bế quan ôn thi _(:з" ∠)_

Phượng Tố Ngôn: "..."

Vân Xung khẩn trương.

"Vậy đệ không có bằng, có phải không thể ngự kiếm hay không?"

"Nói chính xác thì không thể ngự kiếm tại nơi 'Quản bay' tuần tra." Thiếu niên Thích Thủy nhìn ra lo lắng của Vân Xung, "Nhưng Hàm Ngư sư thúc có 'Bằng lái phi hành', lại là một trong năm vị chân nhân của Lăng Tiêu tông, Người có tư cách dạy chính quy, đi theo Người học không cần lo lắng."

Vân Xung muốn nói lại thôi.

Có loại dự cảm bất thường.

Phương thức dạy học của Bùi Diệp đơn giản thô bạo.

Bước đầu tiên, bảo Vân Xung lấy đại bảo kiếm của cậu ta ra.

Bước thứ hai, dạy cậu chú pháp để đại bảo kiếm bay lên.

Bước thứ ba, dạy cậu thủ quyết khống chế hướng bay.

Bước thứ tư, nói cho cậu biết làm sao thông qua khống chế linh lực lớn nhỏ khống chế tốc độ phi hành.

Cuối cùng, để cậu tự mình thử!

Vân Xung: "..."

Thái tử ưu nhã ấm áp đứng trên thân kiếm, gần như không còn giữ được hình tượng.

Cậu lo lắng mình sơ ý một chút, hai chân không vững trên thân kiếm, sự cố liền nghiêm trọng!

"Kiếm này hẹp như thế làm sao giẫm ổn..."

Bùi Diệp nói: "Ta đây không sử dụng kiếm cũng có thể bay lên, cũng đâu thấy ta đạp hụt rơi xuống đâu. Với lại đây là kiếm con chọn, không phải ta."

Phượng Tố Ngôn ở một bên nhìn cho ý kiến.

"Thái tử sư huynh, hay huynh gắn một băng ghế trên thân kiếm đi? Đứng đấy ngự kiếm lâu dễ tê chân."

Bùi Diệp bĩu môi: "Gắn một băng ghế? Sao con không đề nghị nó lắp hàng rào, thả cái giường lớn lên đó?"

Vừa ngự kiếm đi đường vừa ngủ bù, một công đôi việc.

Phượng Tố Ngôn hơi tưởng tượng hình tượng lắp băng ghế và giường lớn trên kiếm...

Ngày nào đó Vân Xung muốn lấy ra thanh kiếm này đấu pháp với người ta...

Phong cách quá đẹp.

Phượng Tố Ngôn bật cười phốc, tay phải che trán cúi đầu xuống, che giấu nụ cười trên nỗi đau của người khác của mình.

Phương tiện giao thông xã hội hiện đại vẫn thoải mái nhân đạo hơn.

Tốc độ nhanh còn có thể che gió che mưa, có thể ngồi có thể nằm.

Ngự kiếm lại không được.

Gió táp mưa sa còn đứng lâu, dễ bị thấp khớp.

Nghĩ đến đây, Phượng Tố Ngôn nhớ tới gương mặt nam thần lành lạnh của Ngọc Cẩn sư tôn.

Không biết y ngự kiếm lâu có trộm xoa bóp hai đùi cứng ngắc tê dại hay không?

Mất một lúc, Vân Xung không may ngã hai lần.

Xoa nơi bị ngã quặn đau phàn nàn.

"Nghe nói tiên nhân có thể ngự kiếm hàng trăm trượng trên không, nếu không cẩn thận ngã xuống..."

Thiếu niên Thích Thủy nói: "Trên sổ của Sở quản lý pháp khí phi hành có một đoạn văn 'Ngàn vạn nẻo đường, an toàn là trên hết, ngự kiếm sai một li, người thân hai hàng nước mắt'. Nhưng tu sĩ có thể ngự kiếm cao hàng trăm trượng như vậy, đều không phải là tu sĩ phổ thông, đoạn thời gian từ trên cao rớt xuống cũng đủ cho bọn họ kịp phản ứng thực hiện mấy cái thuật pháp giảm xóc, cơ bản đều có thể an toàn tiếp đất, không cần lo lắng."

Dù là thật vô ý ngã chết, ngã một lần khôn hơn một chút, sau khi tỉnh dậy từ "Sảnh phục sinh" cũng sẽ nhận một bài học, không tái phạm sai lầm lần hai.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.