[Quyển 2] [Xuyên nhanh] Cứu Mạng! Tất Cả Nam Chủ Đều Hắc Hoá

Chương 332: Cứu mạng, tôi đoạt vị hôn thê của nam chủ! 26



Edit by AShu ^_^.

_________________

Thẩm Uyên nói chiếu cố, thật sự phi thường để bụng, từ túi nóng chườm bụng đến nước đường đỏ ấm áp, cái gì cần có thì đều có, đến cuối cùng, cơm nước xong, càng tính toán tự mình ra trận.

Tô Đường liên tục cự tuyệt, người này buổi sáng còn nói muốn theo đuổi nàng, buổi tối liền phải cùng nàng một chiếc giường, cái này hơi nhanh thì phải?

Nhưng mà, Thẩm Uyên lại nói: "Em đã như vậy, anh cũng sẽ không làm cái gì, huống chi lúc trước bác sĩ có nói với anh, khí huyết ở ngực em không thông, cần định kỳ mát xa."

Tô Đường chấn kinh rồi, đôi tay ôm ngực, như tiểu cô nương sắp bị bắt làm hại, "Em, em tự mát xa được!"

Thẩm Uyên tầm mắt đi xuống, như có như không đảo qua ngực nàng, mang theo ngữ khí hoài nghi, "Em xác định em làm được?"


Tô Đường nghe vậy mặt liền đỏ bừng, "Vì sao em lại không làm được!"

Thẩm Uyên bất đắc dĩ nhìn nàng, "Bác sĩ đã nói với anh, một bên xoa ít nhất nửa giờ, em xác định hiện tại em có sức lực để làm cái này sao?"

Tô Đường:......

Bác sĩ này chính là cùng nàng đối nghịch đi, nửa giờ?! Trực tiếp lấy mạng nàng luôn đi.

"Nếu không quá mấy ngày nữa đi, chờ thân thể của em khôi phục, em liền tự mình làm."

Hôm nay khẳng định là không được, một bàn tay bởi vì truyền nước, đến bây giờ còn đang bị sưng vù đây.

Thẩm Uyên cau mày, như là đối xử với tiểu hài tử không nghe lời, khó có được lời lẽ nghiêm khắc nói: "Không được." Nói xong, thấy tiểu cô nương tuy rằng rũ đầu, nhưng giữa những sợi tóc lộ ra lỗ tai, lại đang ửng đỏ lên, hắn bật cười, "Tiểu Diệp Tử đây là đang thẹn thùng?"


Tô Đường không hé răng, có thể không thẹn thùng sao? Bọn họ vừa mới thẳng thắn thân phận không bao lâu đâu! Tiến triển nhanh chóng như vậy, lại qua mấy ngày nữa có phải liền đi đăng ký kết hôn luôn không?!

Thẩm Uyên, "Như vậy đi, em cứ xem anh là bác sĩ đi."

Tô Đường hít sâu một cái, "Tưởng tượng không được, toàn thân anh đều không liên quan đến hai chữ bác sĩ này."

Thẩm Uyên sâu kín nói, "Ý của tiểu Diệp Tử chính là, yêu cần anh mặc áo khoác trắng sao?"

Tô Đường thiếu chút nữa phun tào, cmn, đây đâu phải chơi cosplay đâu a, còn áo blouse trắng, có cần ống nghe luôn hay không a?

"Thật sự không được, anh mời giúp em một nữ y tá đi, các cô ấy hẳn sẽ biết làm, có khi còn chuyên nghiệp hơn anh luôn đó."

Thẩm Uyên vừa nghe lời này, sao mà đồng ý, đừng nói nữ y tá, cho dù là những người khác nhìn nàng một cái hắn cũng sẽ điên lên, huống chi còn muốn duỗi tay chạm đến. Đây là tiểu thiếu gia của hắn, là vị hôn thê của hắn, hắn bảo hộ lâu như vậy, có thể cho những người khác xem sao?


"Đã trễ như thế này, đi đâu tìm được y tá đây. Cho dù có tìm được rồi, lăn lộn qua lại, liền chuyển qua ngày mới rồi." Thẩm Uyên nhìn tiểu cô nương chỉ tới ngực chính mình, áp xuống sự rung động trong lòng, "Chúng ta tốc chiến tốc thắng đi."

Cmn tốc chiến tốc thắng, Tô Đường đời nào đống ý, nhưng mà như trứng chọi đá, Thẩm Uyên trực tiếp đem người ôm lên trên giường, còn không đợi nàng mở miệng, một bàn tay to liền bao phủ lại đây.

Trong một cái chớp mắt, gương mặt không chịu khống chế mà nóng bỏng lên, Tô Đường vừa tức vừa thẹn, những ngón tay đều bất an mà nắm chặt vào nhau.

"Thẩm Uyên, anh buông tay ra!" Nàng cắn răng, mở miệng nói, cả người cứng đờ ngay cả một cử động nhỏ cũng không dám.

Thẩm Uyên rũ mắt, làn da của tiểu cô nương trắng nõn, ngũ quan vừa xinh đẹp vừa tinh xảo, một đôi mắt trong suốt như nhiễm nước bên trong, xuống chút nữa, chóp mũi nhỏ xinh, cánh môi như nụ hoa tươi thắm, chỉ liếc mắt một cái liền không thể dời ánh mắt ra được.
Thẩm Uyên biết chính mình cũng không phải là người tốt lành gì, nhưng đối mặt với Tô Đường, hắn luôn tận lực nhường nàng. Mà không, rõ ràng hai cánh tay đều nổi gân xanh, mồ hôi cũng từ trên trán chảy xuống, nhưng hắn nghiêm túc, không mang theo cảm tình cá nhân mà theo lời dặn của bác sĩ.

Bảo bối của hắn, sạch sẽ mà giống thủy tinh không có tạp chất nào, hắn căn bản luyến tiếc khinh nhờn nàng.

Tô Đường chậm rãi bình tĩnh lại, cũng phát hiện hắn không có làm cử chỉ nào quá mức, nhưng dù vậy, nàng vẫn không quen.

Ngực bị xoa có chút khó chịu, làm nàng không khỏi nhăn lại mày, nhưng Thẩm Uyên lại nói với nàng: "Bác sĩ có nói với anh, lúc đầu sẽ có chút đau, bởi vì khí huyết của em bị ngăn chặn, chờ được tản ra, liền sẽ không đau."

Tô Đường chịu đựng mà hừ hừ ra tiếng, ngay từ đầu nàng còn có chút ngượng ngùng, nhưng hiện tại, nàng ngoại trừ đau liền không có bất luận cảm tưởng gì, hơn nữa hiện tại bà dì cả tới thăm, bụng cũng không thoải mái, đến cuối cùng, liền đem trọng lượng thân thể dựa vào trên người Thẩm Uyên.
Nàng buông lỏng cảnh giác, cả người cũng không hề căng chặt như trước, thơm tho mềm mại, thiếu chút nữa khiến cho Thẩm Uyên tước vũ khí mà đầu hàng.

"Cmn."

Truyện được edit bởi AShu089/ Đọc truyện trên truyenwk.com AShu089 và wordpress: https://nhameo089.wordpress.com/ để ủng hộ editor nha ≧◉◡◉≦

Tiếng nói hắn trầm thấp khàn khàn, Tô Đường mơ mơ màng màng, bị một chữ này của hắn hoàn toàn làm doạ tỉnh.

"Nếu không, chúng ta làm vào ngày mai, không, ngày mai em tự mình xoa đi."

Thẩm Uyên cảm thấy chính mình bị buộc đến điên rồi, một bên nói cho chính mình, đây là làm hộ lý cho tiểu cô nương, một bên trong đầu căn bản không chịu khống chế mà suy nghĩ, đặc biệt là khi toàn thân tiểu cô nương dựa trên người mình, cái cảm giác kia, cả tâm can của hắn muốn từ cổ họng nhảy ra ngoài.
Tiểu cô nương chính là trời cao phái tới tra tấn hắn đi.

Thẩm Uyên vừa đau nhưng cũng vui sướng, cảm thấy còn như vậy xuống không được, liền tùy tiện bắt đầu tìm đề tài nói chuyện, "Tiểu Diệp Tử, em buồn ngủ sao?"

Tô Đường nhăn khuôn mặt nhỏ, đau như vậy, sao có thể buồn ngủ.

"Không có, làm sao vậy?"

Thẩm Uyên hít sâu một hơi, thanh âm cực kỳ khàn, "Vậy chúng ta tâm sự đi."

Tô Đường cảm thấy chính mình cũng cần thiết dời đi lực chú ý, liền hỏi: "Được a, anh muốn nói chuyện gì?"

Thẩm Uyên không nghĩ muốn nói chuyện với nàng, Thẩm Uyên hiện tại chỉ nghĩ làm chuyện mà người trưởng thành có thể làm, nhưng...... Hắn không thể.

"Liền tùy tiện tâm sự thôi, em nói thử xem lúc trước như thế nào nghĩ đến đổi giới tính khác?"

Tô Đường lúc ấy liền cảm thấy nam chủ tính tình lạnh lùng, nếu là lấy thân phận nữ hài tử thò lại gần, không chừng ngay cả một cái liếc mắt cũng không thèm liếc một cái. Cứ cho là nàng khiêu khích, nói không chừng cũng bởi vì giới tính, trực tiếp bị xem nhẹ. Nhưng nam hài tử liền bất đồng, nàng khiêu khích hắn, chính là hạ chiến thư.
Cho nên ngay từ đầu ở nước M, quan hệ giữa hai người bọn họ thật sự phi thường kém, Tô Đường giống như là chán ghét ruồi bọ, thường xuyên đi ghê tởm hắn.

Tỷ như, ưỡn hông so lớn nhỏ, sau đó nhạo báng hắn nhỏ xíu.

Lại tỷ như, nói bên người hắn ngay cả bạn gái cũng không có, sợ không phải x vô năng đi.

Đến cuối cùng, mắt thấy đã đem người chọc giận, nhiệm vụ rốt cuộc cũng xuất hiện, nàng vì cứu hắn mà bị thương.

Nói thật, nàng lúc ấy cảm thấy Thẩm Uyên sẽ lại phác một đao, trực tiếp chấm dứt tính mạng của nàng, rốt cuộc quan hệ giữa hai người lúc đó, rất ác liệt.

Tô Đường thuận miệng nói giả nam nhân làm mọi việc tiện hơn, tiếp theo liền nhịn không được hỏi hắn, "Anh lúc ấy như thế nào nhịn xuống không bóp chết em a?"

Lời này của nàng vừa nói ra, Thẩm Uyên thật sự bị dời đi lực chú ý, hắn nói: "Kỳ thật ngay từ đầu, anh không có chán ghét em."
Tiểu cô nương lúc ấy ở nước M, liền giống như được sủng mà hư, bị một đống người coi như là bảo bối, nàng tự tin như ánh mặt trời, ưu điểm trên người, Thẩm Uyên chưa từng có. Vì thế, hắn một bên phỉ nhổ nàng là hoa hoa công tử, một bên lại bị nàng hấp dẫn. Hắn lúc ấy cũng không biết chính mình làm sao vậy, liền cảm thấy vật nhỏ này rất chướng mắt, vì thế liền muốn khi dễ nàng, nhìn nàng tức giận, nhìn nàng xù lông.

Còn đừng nói, mỗi khi khi dễ nàng xong, tâm tình của hắn liền phá lệ rất tốt a.

Chỉ là hắn không nghĩ tới, một tiểu gia hỏa dễ dàng bị khi dễ như vậy, cuối cùng cư nhiên sẽ vì cứu hắn mà bị thương, cũng là sau lúc đó, thái độ hắn với nàng liền thay đổi.

_________________

( tấu chương xong )

Đã beta

Edit by AShu


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.