[Quyển 2] [Xuyên nhanh] Cứu Mạng! Tất Cả Nam Chủ Đều Hắc Hoá

Chương 334: Cứu mạng, tôi đoạt vị hôn thê của nam chủ! 28



Edit by AShu ^_^.

________________

Tô Đường cùng Thẩm Uyên đi đến, lập tức khiến cho người Thẩm gia chú ý, bất quá rất nhanh, điều bọn họ chú ý liền dịch tới địa phương khác.

Tỷ như nói, Thẩm Uyên cư nhiên nắm lấy tay tiểu trợ lý của hắn.

Đây sao lại có thể!

Bọn họ tuy rằng có rất nhiều người không phục Thẩm Uyên, nhưng thân là người của Thẩm gia, nếu bị truyền ra, bọn họ còn cần hay không?

Mà không, cuối cùng ngay cả Thẩm lão gia tử cũng ra mặt.

Vợ chồng Diệp thị náo loạn nửa ngày, ông ta liền chưa từng xuất hiện, lại bởi vì chuyện của Thẩm Uyên, tự mình chống gậy gỗ xuống lầu.

Tóc của ông ta tuy rằng đã hoa râm, nhưng ánh mắt khôn khéo có thần, khi nhìn chằm chằm Thẩm Uyên, liền phát ra khí tràng làm đối phương trong lòng run sợ.

Thẩm lão gia tử dốc sức làm cả đời, khi ông ta còn trẻ, Thẩm gia cũng từng một lần gặp phải nguy cơ phá sản, ông thật vất vả dùng tất cả tiền tài và quan hệ mình có, mới rốt cuộc khởi tử hồi sinh.


Lại nói tiếp, Thẩm lão gia tử khi còn trẻ giống như Diệp phụ, khi còn trẻ cùng cô gái mà mình thích kết hôn, đáng tiếc, thời gian trôi qua, về điểm yêu thích này chung quy cũng phai nhạt. Cha của Thẩm Uyên, là con trai do chính vợ đầu của Thẩm lão gia tử sinh ra, còn những người còn lại, là từ cuộc hôn nhân thứ hai của ông.

Khi còn trẻ, Thẩm lão gia tử cũng từng li kinh phản đạo (ý chỉ coi thường luân lý, không tuân theo khuôn phép), tỷ như dưới phương diện cưới vợ này, không dựa theo sự an bài của gia tộc, mà cưới con hát. Vào năm đó, dưới thời tam giáo cửu lưu (Ba giáo phái là Nho giáo, Phật giáo, Đạo giáo và 9 học phái lớn thời Chiến quốc là: Nho gia, Đạo gia, âm Dương gia, Phật gia, Danh gia và Mặc gia, Tung Hoành gia, Tạp gia, Nông gia. Từ này dùng chỉ đủ mọi hạng người trong xã hội), con hát là tầng lớp thấp kém nhất, lấy địa vị của Thẩm gia ngay lúc đó, sự kiện đó liền chấn động một thời. Đáng tiếc, ngày tháng ngọt ngào cũng không có trôi qua lâu, bất quá trải qua ba năm, Thẩm thị thiếu hụt tài chính, tình cảm ngọt ngào lúc trước liền biến thành gánh nặng, mà khi đó, Triệu gia tung ra cành ôliu, yêu cầu ông cưới tiểu thư Triệu gia, cũng chính là bà nội của Thẩm Lăng.


Triệu gia cùng Thẩm gia môn đăng hộ đối, tiểu thư Triệu gia, càng là thiên kim chân chính, cùng với con hát trước đó, một trên trời một dưới đất, căn bản không thể đánh đồng hai người.

Bà nội của Thẩm Uyên, lúc ấy cũng rất kiên cường, bà là người được cưới hỏi đàng hoàng mà vào cửa, hiện tại muốn bà làm vợ nhỏ, sao có thể, cho nên bà trực tiếp ly hôn.

Bà không mang theo con trai, vì bà không muốn phí thời gian ở Thẩm gia, cho nên, cha của Thẩm Uyên từng một lần oán hận bà, hận bà vì cái gì không mang theo chính mình.

Thẩm Uyên chính là ở trong gia đình dị dạng như vậy mà lớn lên, bởi vì cha hắn, sau này vì ghê tởm Thẩm lão gia tử, lại cố ý cưới con hát. Ông cũng không yêu người phụ nữ đó, khi uống rượu nhiều, thậm chí còn sẽ ngược đãi, chỉ khi nghĩ đến ngày kết hôn của chính mình, Thẩm lão gia tử âm trầm khuôn mặt, ông liền cảm thấy tâm tình thoải mái, rất thống khoái.


Mẹ của Thẩm Uyên đúng là rơi vào bi kịch, cả đời không được yêu thương, sinh con trai ra lại càng chăm sóc cẩn thận.

Bởi vì Thẩm lão gia tử không thích hắn, ngay cả chính cha mình càng không thích hắn, giống như đối với mẹ hắn, mỗi khi hắn làm không tốt, còn sẽ bị tay đấm chân đá. Đương nhiên, mẹ của Thẩm Uyên vẫn thực yêu hắn, cho nên mỗi khi hắn bị đánh, bà liền sẽ che chở hắn.

Toàn bộ Thẩm gia, người duy nhất Thẩm Uyên để trong lòng, cũng chỉ có mẹ hắn, ngay cả cuối cùng khi cha hắn say rượu lái xe rồi bị tai nạn bỏ mình, hắn chẳng những không thương tâm, ngược lại còn rất cao hứng.

Chỉ có như vậy, ông ta sẽ không bao giờ nữa có thể đánh mẹ của mình nữa.

Một màn trước mắt này, tựa hồ gợi lên những ký ức xa xăm của Thẩm lão gia tử, ông ta giận tím mặt, tay chống gậy liền đập thật mạnh xuống mặt đất, "Thẩm Uyên, ngươi cũng muốn học như cha ngươi?!"
Thẩm Uyên nắm chặt tay Tô Đường, hắn mỉm cười với Thẩm lão gia tử, "Không, tôi không phải là người nhu nhược."

Lời này của hắn, chính là ngầm nói cha của chính mình là một người nhu nhược.

Thẩm lão gia tử liền tức giận, cho dù mình có chướng mắt con trai của chính mình, nhưng không cho phép cháu trai mình chửi bới. Ông lập tức liền trầm mặt xuống, ánh mắt liền lạnh lùng, "Ngươi nghĩ kỹ rồi, thật sự muốn làm như vậy?"

Thẩm Uyên đối diện với ông ta, khóe miệng nở một nụ cười nhưng trong lòng không cười, "Từ khi tôi bước vào Thẩm gia, tôi đã biết rõ." Nói xong, hắn lại nhìn vẻ mặt Thẩm Lăng chết lặng đang ngồi ở trên sô pha, "Lại nói tiếp, còn phải cảm ơn Thẩm nhị thiếu."
Thẩm Lăng đột nhiên bị điểm danh, đầu tiên là run lên, cho rằng lại bị mắng, kết quả chờ khi hoàn hồn, cư nhiên nghe được Thẩm Uyên nói muốn cảm ơn hắn.

Người anh họ này, hắn vừa chán ghét, vừa lại sợ hãi, đột nhiên nghe được anh ta nói lời cảm tạ, cả người đều cảm thấy không thể tưởng tượng được.

"Cảm ơn tôi làm cái gì?"

Thẩm Uyên, "Cảm ơn cậu đã cho tôi một cơ hội, cho tôi có cơ hội ra nước ngoài du học."

Hắn vừa nói du học, sắc mặt Thẩm Lăng liền tái nhợt. Thẩm Uyên lúc ấy, chính là ở trong nước bị hắn bức không thể làm gì, mới đi nước ngoài, thậm chí, cho dù đi nước ngoài, Triệu gia cũng không lưu tình, nghĩ phế đi kẻ thiên tài này, nên phối hợp cũng cháu ngoại mình đoạt lại đồ vật của Thẩm gia.

Theo ý Triệu gia, Thẩm Uyên căn bản là không có tư cách kế thừa Thẩm gia, rốt cuộc lúc ấy, nếu không có Triệu gia, Thẩm gia đã sớm phá sản, cho nên hắn giống như bà nội con hát của hắn, nên biến mắt sạch sẽ trước mắt bọn họ.
Thẩm Lăng đầu tiên là bị vợ chồng Diệp thị nháo đến mệt mỏi, nhưng cố tình hắn là người làm sai trước, cho nên ngay cả một câu cũng không nói được, mặc cho bọn hắn quở trách đến bây giờ. Bất quá Thẩm Uyên thì khác, chỉ một câu của hắn, liền làm hắn tăng thêm đề phòng.

"Thẩm Uyên, ngươi đến tột cùng muốn nói cái gì."

Thẩm Uyên hôm nay tới đây, nhìn như vô tình, nhưng bên trong đã tính toán kỹ. Hắn cũng không định nói ra thân phận thật sự của Diệp Kiều, như vậy đối với bên ngoài, nàng vẫn là Trình thiếu Hoa kiều.

Cùng nàng ở bên nhau, Thẩm gia chắc chắn sẽ ngăn cản, bất quá hắn cũng chướng mắt Thẩm gia.

Cho nên, hắn nói, "Chúc mừng, Thẩm gia đã thuộc về cậu."

Hắn trực tiếp làm xấu mặt Thẩm lão gia tử, quả thực không có đem Thẩm thị để vào mắt.

Thẩm lão gia tử tức đến điên rồi, mấy năm nay ông tuy rằng luôn mặc kệ mọi chuyện, cũng bảo dưỡng thích đáng, nhưng rốt cuộc cũng già rồi, một hơi này, liền tức giận đến khó thở, thiếu chút nữa liền ngất xỉu tại chỗ, "Thẩm Uyên! Được, ngươi thật sự được lắm!"
Những người khác của Thẩm gia cũng không dám ho he gì, chỉ có vợ chồng Diệp thị, đôi mắt lúc ấy liền sáng bừng lên.

Thẩm Uyên từ bỏ kế thừa, như vậy, là nhị thiếu của Thẩm gia, liền có khả năng ngồi vào vị trí tổng tài của Thẩm thị.

Thẩm Uyên ném xuống lời này, quay đầu liền bỏ đi, căn bản làm lơ Thẩm lão gia tử đang phẫn nộ gầm gừ sau lưng.

Tô Đường bị hắn nắm tay, cả người đều hốt hoảng, chờ khi ngồi vào xe, nàng mới hoàn hồn.

"Chúng ta cứ như thế này mà đi sao?"

Thẩm Uyên nhướng mày, "Em còn muốn lưu lại?"

Tô Đường không hé răng, thật sự không hỗ là gian thương a. Nói muốn theo đuổi nàng, kết quả buổi sáng liền gõ chương, tới buổi chiều, còn lợi hại hơn, trực tiếp chiêu cáo thiên hạ.

Thẩm Uyên còn nhớ rõ nàng lúc trước có nói qua, Thẩm gia quá phức tạp, nàng không thích gia tộc như vậy, mà chính Thẩm Uyên, cho dù không có ý của nàng, chính hắn cũng dự định thoát ly khỏi Thẩm gia, chẳng qua đem bước này đi đầu tiên thôi.
"Đợi lát nữa cùng anh đi gặp một người đi."

Tô Đường nghi hoặc, người nào đáng giá để hắn dẫn mình đi xem.

Thẩm Uyên không có giải thích, mà một đường đem xe chạy đến viện điều dưỡng, sau đó, Tô Đường liền nhìn thấy một vị phu nhân khí chất thanh nhã.

Phu nhân này hẳn là lúc trẻ rất xinh đẹp, cho dù dung nhan già đi, giữa mày mơ hồ có thể thấy phong thái của năm đó.

Bà nhìn người tới, đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới nở rộ ra một nụ cười thập phần ôn nhu.

"Là Tiểu Uyên tới a."

_____________

( tấu chương xong )

Đã beta

Edit by AShu


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.