[Quyển 2][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

Chương 402: + 403



Edit by Thanh tỷ

Chương 402: Trở nên mạnh mẽ

Cũng may trong đội Lâm Bình có người phản ứng nhanh, tức khắc kéo Lâm Bình tránh qua một bên. Một dị năng giả hệ thổ khác lập tức xây lên năm mặt tường đất, bao bọc cả đám bọn hắn cực kỳ chặt chẽ.

Đom đóm điên cuồng đụng vào vòng bảo hộ của bọn hắn, Tần Nhất cẩn thận quan sát, phát hiện những con đom đóm này có răng nanh sắc nhọn, chính những răng nanh này đã cắn nát tên đầu trọc kia.

Vòng bảo hộ của Tần Nhất rất chặt chẽ, đom đóm hoàn toàn không có biện pháp đắc thủ, Lâm Bình bên kia cũng tạm thời an toàn.

Loại thú biến dị theo đàn lít nha lít nhít như này là khó đối phó nhất. Bởi vì một khi rời khỏi vòng bảo hộ, rất có khả năng dị năng còn chưa kịp phóng xuất đã bị chúng nó chia nhau ăn.

Cũng may còn có Vân Hoán, không gian dị năng của anh có thể coi là khắc tinh của những loại thú biến dị này. Vân Hoán vung tay lên, vô số đom đóm bị anh khống chế trong không gian kín, hơi động ý niệm, toàn bộ đom đóm bạo thể mà chết.

Nhưng số lượng đom đóm thật sự quá nhiều, vừa mới chết một nhóm lại tới một nhóm mới, nhưng tóm lại số lượng đang không ngừng giảm bớt.

Bỗng nhiên, một thanh âm bén nhọn vang lên, đom đóm vốn đang liên tục va chạm vào vòng bảo hộ của Tần Nhất toàn bộ thối lui, một con cũng không dư lại, giống như là chịu lời triệu hoán gì đó.

Chờ sau khi toàn bộ đom đóm biến mất, Tần Nhất thu vòng bảo hộ lại, sau đó nhìn về phía Vân Hoán: "Âm thanh vừa rồi..."

Vân Hoán nhẹ gật đầu: "Ừ, có lẽ là thực vật biến dị bọn hắn nhắc tới, nhưng mà thực vật biến dị này có thể khống chế những con đom đóm."

Khuôn mặt tuấn tú của Tần Hàn Vũ có chút nghiêm túc, anh nhìn về phía Tần Nhất: "Bảo Bảo, còn muốn đi qua không?"

Chỉ là bầy đom đóm thôi đã có chút khó giải quyết, không biết thực vật biến dị kia sẽ như thế nào? Hơn nữa anh có chút lo lắng, bên trong sợ là không chỉ có một thực vật biến dị.

"Đi, tại sao lại không đi." Mắt phượng của Tần Nhất sáng rực, giống như pháo hoa lộng lẫy nhất, đầu mày trương dương tùy ý, cùng thanh lãnh ngày xưa có chỗ khác biệt, giờ khắc này cô giống như một vị chiến thần: "Tôi muốn đi."

Cô từ trước đến nay đều tin tưởng thực lực chân chính cùng tiềm lực đều ở thời khắc nguy hiểm nhất bộc phát, chỉ có lịch luyện cấp bậc mà không có thực chiến thì dạng dị năng giả này cũng không cường đại, cho dù đẳng cấp dị năng của hắn rất cao.

Đời trước, cô chính là ở trong các loại nguy hiểm liều mạng bò ra, sau đó thu hoạch được kỳ ngộ, từng bước trưởng thành. Đời này vẫn sẽ như thế, không có gì có thể ngăn cản quyết tâm muốn trở nên mạnh mẽ của cô.

Vân Hoán không nói gì, chỉ là gương mặt tuấn mỹ trở nên ôn hòa, bên trong đôi mắt đào hoa câu người là ái mộ say lòng người. Đây mới là tiểu gia hỏa anh yêu, là Công tử anh nhận thức.

Tần Hàn Vũ bất đắc dĩ thở dài, nhưng trong mắt phượng là một mảnh cưng chiều, cũng đúng, không phải anh đã sớm biết đáp án của Tần Nhất sao.

"Được, cùng đi." Mười mấy năm trước của cô anh không thể tham dự, ngày tháng sau này anh muốn bồi ở bên cạnh cô thật tốt.

Tần Nhất đi qua đẩy ngã tường đất, bốn người bên trong run rẩy ôm thành một đoàn. Tần Nhất nhíu mày: "Bọn chúng đều đã đi, kế tiếp các người còn muốn đi vào không?"

Lâm Bình nhìn ngó xung quanh một chút, xác định không còn bóng dáng của đom đóm nữa mới thở phào một hơi, lại nghe được câu hỏi của Tần Nhất, anh ta nuốt một ngụm nước bọt, có chút do dự.

Lúc này, Thanh Thanh đứng dậy, trên mặt mang theo nụ cười, thế nhưng Tần Nhất lại thấy được hận ý trong mắt cô ta, hơn nữa còn là hận ý đối với bọn cô: "Đi, tại sao lại không đi, chúng ta cùng nhau đi."

Đều tại đám người này, nếu không phải vì bọn họ, đầu trọc cũng sẽ không chết, là bọn họ thấy chết không cứu! Rõ ràng bọn họ biết đom đóm có vấn đề, nhưng lại không nhắc nhở bọn cô, đám người này đáng chết!

Chương 403: Công tử vô lại

Đáy mắt Thanh Thanh bắn ra vô hạn hận ý, nhưng trên mặt vẫn cười dịu dàng, vũ mị câu người: "Mọi người cùng nhau đi, như vậy sẽ an toàn hơn một chút."

Tần Nhất sao không đoán được tâm tư của cô ta, đối với loại người này, cô thật không biết nói cái gì mới phải. Rõ ràng đã nhắc nhở qua, là bọn hắn không tin cô, cuối cùng lại đổ hết tất cả tội danh lên trên người cô.

Tần Nhất nhìn Thanh Thanh một cái thật sâu, khóe miệng hơi cong lên, mắt phượng đen nhánh ngưng lại, khiến trong lòng Thanh Thanh giật mình, phảng phất như nơi tối tăm nhất trong lòng bị đối phương nhìn thấu.

"Tùy cô." Thanh âm thiếu niên trong trẻo, dễ nghe.

Tần Nhất lôi kéo tay Vân Hoán tìm một chỗ đất trống, từ trong không gian lấy ra lều vải.

Lâm Bình thấy thế thì vội vàng hỏi: "Mấy người làm gì vậy, không phải nói tiếp tục đi về phía trước sao?"

Tần Nhất đưa lều vải trong tay cho Vân Hoán, mặt mày thanh lãnh: "Tôi nói hiện tại liền đi lúc nào? Sắc trời quá muộn, bây giờ là thời điểm nguy hiểm nhất, nếu như tùy tiện đi vào thì quá nguy hiểm, trời hửng sáng xuất phát sẽ an toàn hơn."

"Thế nhưng, chúng tôi không mang gì cả, chúng tôi phải ngủ chỗ nào?" Lâm Bình nhịn không được phàn nàn.

Thanh Thanh tiến lên, cô ta cười dịu dàng nhìn Tần Nhất: "Không biết mấy người còn dư lều vải hay không, có thể cho chúng tôi mượn dùng một chút chứ, tất cả mọi người cũng là bạn bè mà."

Tần Nhất nhướn mày cười một tiếng, tà khí lẫm nhiên: "Muốn mượn à, cũng không phải không thể, dùng tinh hạch đến đổi là được. Trên đời này không có cái gì là đồ cho không cả, nể mặt tất cả mọi người đều là bạn bè, tôi cũng không nhiều muốn, năm mươi tinh hạch là được."

Lâm Bình suýt chút nữa thổ huyết, năm mươi tinh hạch! Vậy mà cũng dám mở miệng? Năm mươi tinh hạch là cỡ nào trân quý, ở trong căn cứ đều có thể đổi hai cân thịt đó.

"Đây là muốn ăn cướp à." Một tên đàn ông mắt nhỏ trong đội Lâm Bình nhỏ giọng lẩm bẩm.

Tần Nhất búng tay một cái, dáng vẻ nhìn vô cùng vô lại, có lẽ người có giá trị nhan sắc cao chính là tùy hứng như vậy, cũng làm cho người ta chán ghét không nổi: "Bản công tử chính là vô lại, anh có thể làm gì tôi? Một giá thôi, năm mươi tinh hạch."

Lâm Bình liếc nhìn ba người còn lại, khẽ cắn môi, vẻ mặt đau lòng: "Được."

Một tay giao tiền, một tay giao hàng. Tần Nhất vui vẻ đưa một bộ lều vải cho Lâm Bình, cô đếm đếm năm mươi viên tinh hạch trong tay, mắt phượng híp lại, khóe miệng cong cong.

Vân Hoán nhịn không được bật cười, vươn tay nhéo nhéo chóp mũi Tần Nhất, động tác vô cùng thân mật: "Tiểu mê tài."

Tần Nhất thản nhiên thu hồi tinh hạch, nhìn thoáng qua Tịch đang nằm ngoài trên vai Vân Hoán: "Anh không hiểu, nuôi mấy cái động không đáy rất vất vả."

Trước khi chuẩn bị ngủ, Tần Nhất rắc xung quanh lều vải một chút độc phấn. Đây là Khuynh Ca cho cô, nghe nói dính vào một chút xíu sẽ lập tức ngã xuống.

Bốn người Lâm Bình chen chúc trong một cái lều vải, anh ta có chút trách cứ nhìn Thanh Thanh: "Cô nói đi, tại sao cô còn muốn đi theo đám bọn họ? Phía trước rõ ràng rất nguy hiểm, tại sao chúng ta không quay trở về?"

Lâm Bình hiện tại có chút sợ, anh ta biết thứ bên trong không phải thứ đội anh ta có thể đối phó, ba người Tần Nhất cũng đã nói rõ sẽ không giúp bọn hắn.

Thanh Thanh âm trầm nhìn Lâm Bình: "Sợ cái gì, có bọn họ ở đây, có cái gì phải sợ? Cùng lắm thì đến lúc đó đẩy bọn họ ra làm mồi nhử, chúng ta ở phía sau ngồi làm ngư ông đắc lợi là được. Chẳng lẽ anh không muốn lấy được vật kia sao?"

Nhắc tới vật kia, Lâm Bình lại do dự, mục đích bọn hắn lần này tới đây đúng là gì vật kia, nghĩ nghĩ, Lâm Bình vẫn đồng ý.

Thanh Thanh hài lòng gật gật đầu, cô ta xốc lều vải lên, ánh mắt nhìn về phía lều vải của Tần Nhất tràn đầy hận ý. Quang ca, em sẽ báo thù cho anh. Ba người này, một tên cũng đều trốn không thoát.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.