[Quyển 2][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

Chương 498: + 499



Edit by Syrah

Beta by Thanh tỷ

Chương 498: Nhân loại và Zombie chung sống hòa bình

Tần Nhất nhận mệnh đi kiếm đồ ăn cho hai vị đại lão, đồng thời giải quyết nhu cầu sinh lý cá nhân.

Lại nói, Zombie không có hệ thống bài tiết, cho nên Tần Nhất thỉnh thoảng nhất định phải tìm chút thời gian ra ngoài, bằng không nhiệm vụ còn chưa hoàn thành, cô đã bị nghẹn nướƈ ŧıểυ mà chết mất.

Lúc trở lại, Tần Nhất phát hiện Nguyệt Lạc - Zombie bên cạnh Zombie Vương đang ở bên trong lều bạt của Trạch Ninh, khuôn mặt hình chữ quốc nghiêm túc. Tần Nhất suy nghĩ không biết có chuyện gì, lẳng lặng đi tới đứng sau lưng Trạch Ninh.

"Nguyệt Lạc, lời ngươi nói ta đã biết, tối ta sẽ đi qua, nhờ ngươi nói cho Thanh Tuyệt ca một tiếng." Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Trạch Ninh kéo căng, từ một thiếu niên nho nhỏ liền biến thành bộ dáng của một người lão thành, thế nhưng trong đôi mắt giống như mắt mèo kia lại hơi lộ ra vài tia ngốc manh vô tội.


"Được." Nguyệt Lạc thấy mình đã hoàn thành nhiệm vụ thì quay người rời đi, chỉ là dáng đi có chút lung lay loạng choạng.

"Trạch Ninh, cho, gà." Tần Nhất đưa con gà đang run rẩy trong tay mình cho Tiểu Tứ và Trạch Ninh.

Tiểu Tứ vui sướng ôm lấy một con gà lập tức gặm, không biết tại sao hắn luôn cảm thấy gà mà mấy ngày hôm nay Tiểu Thất tìm được ăn đặc biệt ngon, ngay cả máu của mấy con gà này còn hấp dẫn hơn so với máu người. Mặc dù hắn chưa từng uống qua máu người.

Trạch Ninh lại không có khẩu vị lắm. Hắn có chút tức giận ngồi xuống, hai đầu lông mày thanh tú nhíu lại, có chút rầu rĩ không vui.

"Tiểu Thất, ngươi nói xem, tại sao chúng ta lại phải đối địch với nhân loại?"

Tần Nhất khẽ giật mình, cô không nghĩ tới Trạch Ninh đột nhiên lại muốn thảo luận vấn đề này, nhưng cô vẫn thành thật trả lời.


"Bởi vì Zombie chúng ta và nhân loại là thiên địch. Nhân loại muốn tinh thạch bên trong cơ thể chúng ta để nâng cao dị năng của bọn hắn. Mà Zombie chúng ta cũng muốn hạch dị năng của nhân loại để nâng cao cấp bậc của chúng ta."

Trong lòng Tần Nhất yên lặng thở dài. Thật ra những điều này chỉ là một phần, còn lại chủ yếu là do nhân loại cảm thấy sợ hãi và chán ghét khi đối diện với Zombie. Khi tận thế vừa mới bắt đầu, có bao nhiêu nhân loại bị Zombie hoặc là xơi tái hoặc là bị cắn biến thành đồng loại của chúng.

Không cùng chủng tộc, trong lòng ắt sẽ nảy sinh dị tâm. Nhân loại sao có thể muốn chung sống hoà bình với Zombie, cũng sẽ không có khả năng cùng Zombie chung sống hoà bình.

"Ta biết những điều đó. Thế nhưng Zombie chúng ta tu luyện cũng không nhất định phải sử dụng hạch dị năng, nhân loại cũng không nhất định phải dùng tinh thạch. Tiểu Thất, nói thật với ngươi, thật ra ta cực kỳ không hy vọng Vương đi đánh chiếm căn cứ của nhân loại."


Trạch Ninh thở dài một tiếng, lại tiếp tục nói: "Tiểu Thất, ta có một suy nghĩ rất lớn mật. Không, cũng có thể nói là nguyện vọng. Ta muốn nhân loại và Zombie có thể cùng chung sống hòa bình! Chúng ta ban đầu cũng là loài người, chẳng qua là virus đã biến chúng ta thành hình dạng hiện tại mà thôi. Chúng ta tuy rằng bị mất trí nhớ lúc trước, nhưng vẫn còn sống. Nói không chừng một ngày nào đó, chúng ta có thể gặp lại được người thân còn sống sót của mình. Ta nghĩ, đến lúc đó cho dù là đối địch, ta cũng không nỡ tổn thương bọn họ."

Lúc Trạch Ninh nhắc tới người nhà, đôi mắt mèo liền phát sáng, bên trong tràn đầy tình cảm khiến Tần Nhất có chút kinh hãi. Cô nghiêng nghiêng đầu, lần đầu tiên nghiêm túc quan sát ngoại hình của thiếu niên Zombie.

Thiếu niên lớn lên rất xinh đẹp, ngũ quan thậm chí cũng không giống các Zombie khác. Ngoại trừ làn da màu xanh nhạt và đôi mắt màu đỏ, thiếu niên thực sự giống một con người hoàn chỉnh, thậm chí còn có tình cảm của con người.
Điều này hoàn toàn khác biệt với những Zombie khác.

Tần Nhất còn phát hiện, Trạch Ninh có tư tưởng và phán đoán riêng của mình. Hắn thậm chí có cả tình cảm của nhân loại.

Zombie đẳng cấp càng cao, tình cảm của bọn chúng sẽ càng trở nên phong phú hơn, cuối cùng sẽ giống như một con người chân chính

Hiện tại Trạch Ninh vẫn chỉ là một con Zombie cấp chín, nhưng tư duy và tình cảm của hắn so với Zombie Vương Thanh Tuyệt còn đa dạng hơn.

Chương 499: Nhớ

Zombie như thế, một khi trưởng thành, tương lai...là may mắn cũng là bất hạnh. Hắn vừa là phúc tinh của Zombie, nhưng cũng là tai họa của nhân loại.

Tần Nhất biết, cô nên loại bỏ thiếu niên Zombie này, nhưng cô lại chậm chạp không ra tay. Trong lòng luôn có một thanh âm nói với cô, trong tương lai, có lẽ thiếu niên Zombie này sẽ thực hiện được nguyện vọng của hắn.
Nhân loại và Zombie chung sống hoà bình, mà Zombie, cũng có thể tìm lại được người thân của mình.

"Trạch Ninh tốt của ta ơi, những lời này không thể nói lung tung." Tiểu Tứ nghe được lời Trạch Ninh nói thì bị dọa sợ đến nỗi gà cầm trên tay cũng đánh rơi. Nếu như lời này để cho Zombie Vương nghe được, Trạch Ninh không sớm thì muộn cũng sẽ bị trừ khử.

Trạch Ninh chớp chớp đôi mắt to tròn, manh manh giống như một chú mèo nhỏ đang nũng nịu.

"Tiểu Tứ, ta biết chứ, cho nên ta cũng chỉ lén nói với hai người các ngươi mà thôi."

Suy nghĩ trong đầu Tần Nhất xoay chuyển, lớp ngụy trang đôi mắt phượng của cô cũng không ngăn được tia sáng rực rỡ bên trong, Trạch Ninh nhìn thấy mà ngẩn ngơ.

Đôi mắt của Tiểu Thất thật xinh đẹp, làm hắn thật muốn móc nó ra giấu đi.

"Trạch Ninh, có phải ngươi không muốn Vương đi đánh chiếm căn cứ thành phố Z?" Tần Nhất hỏi.
"Aaa, đồ ngu ngốc này, vất vả lắm Trạch Ninh mới không nói những lời này nữa, sao bây giờ ngươi lại nói ra!"

Tiểu Tứ giật mình hoảng sợ liếc nhìn xung quanh. Thân là Zombie, hắn đối với Zombie Vương có bản năng kính nể và sợ hãi. Lời nói vừa rồi của Tiểu Thất tương đương với có ý định phản bội Vương, hắn trăm triệu lần không dám nghĩ tới kết cục.

Trạch Ninh khoát khoát tay: "Không có việc gì, Tiểu Tứ, ngươi coi như không nghe thấy chúng ta nói gì là được, yên tâm gặm thịt gà của ngươi đi."

Tiểu Tứ vẻ mặt ủy khuất. Hai người đều nói mấy lời bất kính như vậy, Tiểu Tứ hắn làm sao còn có tâm tư ăn gì nữa. Nghĩ vậy, Tiểu Tứ chớp chớp đôi mắt màu đỏ, tủi thân gặm một miếng gà trên tay.

"Đúng, ta không muốn. Tên tiến sĩ Lâm này nhìn cũng không phải loại người tốt lành gì. Hắn rõ ràng muốn khơi lên chiến tranh giữa Zombie và nhân loại. Mặc dù ta không biết mục đích hắn làm như vậy là để làm gì, nhưng ta không muốn Vương làm theo ý của hắn ta. Với cả tên Lâm này đã nói có thể chữa khỏi thời kỳ suy yếu của chúng ta, thế nhưng ta vẫn không tin hắn." Trạch Ninh nhìn thì có vẻ manh manh đơn thuần, nhưng trong chuyện này hắn lại nhìn rất thấu đáo.
Khóe miệng Tần Nhất mơ hồ hơi cong lên. Thiếu niên zombie này vậy mà lại cùng cô không mưu mà hợp.

"Thật ra ta có một biện pháp. Trạch Ninh, ngươi có muốn nghe một chút không?"

Đôi mắt mèo của Trạch Ninh sáng lên. Khuôn mặt Tần Nhất trong mắt hắn càng trở nên rõ ràng, nhưng hắn cũng không nghĩ quá nhiều, ngược lại vội vàng thúc giục Tần Nhất: "Mau nói, ngươi mau nói đi."

Một tia ánh âm thầm xẹt qua trong mắt Tần Nhất, giống như sao băng xẹt qua trên bầu trời đêm, rực rỡ đến chói mắt.

Đây đã là đêm thứ hai Tần Nhất ẩn nấp trong bầy Zombie. Bỗng nhiên cô có chút nhớ người đàn ông bá đạo kia, cô nhớ thân nhiệt ấm áp của anh, nhớ cái ôm tràn nhập cảm giác an toàn của anh.

Nghĩ đến người nào đó, đầu lông mày của Tần Nhất trở nên nhu hòa hơn rất nhiều. Dù trên mặt có lớp hóa trang khiến gương mặt cô trở nên xấu xí và vặn vẹo hơn, nhưng đôi mắt phượng lại ôn nhu như nước, làm cho người nhìn vào trầm mê, hãm sâu trong đó.
Khi trở về, chắc chắn Vân Hoán sẽ không tha cho cô, cũng không biết người đàn ông này sẽ chuẩn bị phạt cô như thế nào đây.

Cùng lúc đó, phía trên bức tường thành của căn cứ thành phố Z cách Tấn Nhất không xa, một người đàn ông phong thái ưu nhã đứng đó, hướng tầm mắt về phía xa xa. Màn đêm đen như mực, trong đôi mắt đào hoa say lòng người ấy thoáng lướt qua vài tia nhớ nhung cùng tức giận.

Đêm đen, hơi nóng theo gió thổi đến, người đàn ông giống như một con báo săn ẩn nấp trong bóng tối, kiên nhẫn chờ đợi con mồi.

Tiểu gia hỏa, đợi khi em trở về, xem anh dạy dỗ em như thế nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.