Edit by Thanh tỷ
Chương 552: Tiểu Nhất Nhất, nhân gia nhớ ngươi a~
Thiếu niên mặt mày như vẽ, cho dù là ai cũng đều nảy sinh thiện cảm, huống chi giờ phút này vừa ngoan ngoãn khéo léo lại có lễ phép, làm cho Cố Mai vui như mở cờ trong bụng.
"Các cô cậu muốn ở tại trong thôn cũng không phải không thể, chỉ có điều phải giao nộp chút vật tư cho trưởng thôn." Cố Mai cười tủm tỉm đáp, ánh mắt nhìn Tần Nhất càng nhìn càng vừa ý.
Thật ra dựa vào thực lực của mấy người Tần Nhất, nếu như cố tình lưu lại, bọn họ hoàn toàn không có bất kỳ biện pháp nào từ chối, nhưng bây giờ thiếu niên này lại lễ phép hỏi ý kiến của bọn họ, quả là một đứa bé lễ phép. Nhất thời, ấn tượng của Cố Mai đối với ba người Tần Nhất vô cùng tốt.
"Thì ra là thế, cảm ơn cô." Đối với người có ý tốt với các cô, Tần Nhất sẽ không keo kiệt.
"Không cần cảm ơn không cần cảm ơn." Cố Mai cười khoát tay.
Xem xong náo nhiệt, không ít người tản đi, thôn của bọn họ bình thường cũng có người tới nhờ giúp đỡ, cho nên ba người Tần Nhất lưu lại, bọn họ cũng không có gì ngạc nhiên.
Vương Cường dâʍ tà nhìn lướt qua Vương Ổn Ổn và Phượng Khuynh Ca, từ khi tận thế, gã chưa từng thấy qua các cô nàng nào đẹp như vậy, hai người hoàn toàn là hai phong cách khác biệt.
Vương Ổn Ổn mảnh mai khiến người thương yêu, Phượng Khuynh Ca lại xinh đẹp vũ mị.
Ánh mắt của Vương Cường mãnh liệt lại buồn nôn như vậy, làm sao ba người Tần Nhất có thể không cảm nhận được. Mắt phượng của Tần Nhất lạnh lùng, ngón tay khẽ động, sau đó dưới ánh mắt muốn ăn thịt người của Dương Kim Đệ dẫn theo Vương Ổn Ổn và Phượng Khuynh Ca rời đi.
Trưởng thôn là một ông bác khoảng năm mươi tuổi, mặt mày hiền lành, người thoạt nhìn rất tốt, cố ý cho ba người Tần Nhất một căn phòng khá tốt.
Phòng ngói xanh không lớn không nhỏ, tuy so ra kém biệt thự, nhưng ở đây cũng là rất tốt rồi, hơn nữa trong phòng rất sạch sẽ, xem ra là thường xuyên có người tới dọn dẹp.
Phượng Khuynh Ca vào phòng liền tê liệt ngã xuống ghế, xoa bụng vô cùng đáng thương nhìn Tần Nhất: "Tiểu Nhất Nhất, người ta thật đói~."
Khóe môi Tần Nhất run một cái, lời muốn hỏi tại sao cô ấy ở chỗ này đành nuốt xuống, nhận mệnh đi tới phòng bếp nấu cơm cho vị nhị đại gia này ăn.
Vương Ổn Ổn muốn giúp một tay, bị Tần Nhất giữ lại: "Con người Khuynh Ca rất tốt, cậu sẽ trở thành bạn tốt của cô ấy."
Phượng Khuynh Ca cười tủm tỉm gật đầu, duỗi ra móng vuốt, nhìn thế nào cũng thấy giống một con sói xám lớn: "Đúng đó, tiểu mỹ nữ không cần sợ, tôi là người rất dịu dàng nha."
Vương Ổn Ổn: "..."
Tại sao cô càng thấy sợ hơn vậy.
Đợi đến khi Tần Nhất làm xong cơm tối, hai người trong phòng khách quả nhiên đã đang trò chuyện rất hài hòa.
Một người rắm thúi nói chuyện trên trời dưới đất, bộ dáng dụ dỗ thiếu nữ vô tri, một người trong mắt lấp lánh những vì sao, bộ dáng mê muội.
"Oa, Khuynh Ca cô thật lợi hại, vậy mà có thể trốn ra được từ trong tay thứ ác tâm như vậy." Vương Ổn Ổn mắt bắn ra sao nhỏ.
"Đúng thế, cũng không nhìn xem tôi là ai." Người nào đó vẻ mặt đắc chí.
"Được rồi, qua ăn cơm đã." Tần Nhất đỡ trán, không biết tại sao cô luôn có loại dự cảm bất an, cô nàng Ổn Ổn thôi đã khiến người ta không bớt lo, hiện tại lại tới thêm một Phượng Khuynh Ca không an phận nữa...
Tần Nhất cảm thấy cuộc sống sau này khẳng định sẽ "vô cùng đặc sắc."
Đợi sau khi Phượng Khuynh Ca ăn uống no nê, Tần Nhất mới hỏi: "Tại sao cô lại đến đây?"
Các cô ở trong thế giới khác nhau, cũng không biết cô ấy tới đây kiểu gì.
Phượng Khuynh Ca hướng Tần Nhất liếc mắt đưa tình: "Tiểu Nhất Nhất, nhân gia không phải là nhớ cậu sao, hơn nữa Phi Hồng cũng nhớ Tiểu Lam."
"Phi Hồng cũng tới?" Lần này đến lượt Tần Nhất mừng rỡ.
Tuy Tiểu Lam không nói, nhưng sao cô lại không biết Tiểu Lam cực kỳ nhớ Phi Hồng. Trước đó cô đi đại lục Tinh Thần, Tiểu Lam và Phi Hồng vẫn luôn hôn mê, cả hai đều không gặp được nhau.
Chương 553: Cổ nhân đến
Lần này hay rồi, hai tiểu gia hỏa có thể gặp mặt nhau.
Không phải sao, Tần Nhất vừa nói dứt lời, chỉ thấy một đạo hồng quang lóe lên, một tiểu chính thái mặc áo bào đỏ, tóc buộc cao sau đầu xuất hiện trước mặt Tần Nhất.
Ngũ quan xinh xắn, mắt phượng nóng rực, có năm phần tương tự Phượng Khuynh Ca.
Chỉ là tiểu chính thái này như ông cụ non, vầng trán tinh xảo hơi nhăn lại, khuôn mặt nhỏ căng thẳng.
"Em là Phi Hồng?" Tần Nhất nhẹ giọng hỏi.
Tiểu chính thái vừa ra, cô liền cảm thấy rất thân thiết, đây là cảm giác thân thiết đến từ bên trong xương tủy.
Tuy khuôn mặt nhỏ của tiểu chính thái kéo căng chặt, nhưng khi nhìn thấy Tần Nhất vẫn rất quy củ hướng Tần Nhất hành đại lễ: "Cảm tạ ngươi đã chiếu cố đệ đệ không nên thân kia của ta."
Tiểu chính thái nghiêm túc như thế ngược lại khiến cho người ta càng thêm muốn chà đạp, không nhìn thấy hai mắt Vương Ổn Ổn đã lóe lên lục quang rồi à.
Tần Nhất cười nhìn tiểu chính thái trước mắt, mặc dù gương mặt tiểu chính thái không biểu tình, mắt phượng tĩnh mịch, nhưng Tần Nhất vẫn có thể nhìn ra kích động cùng nhớ thương bên trong.
"Không có gì, nên là tôi cảm ơn Tiểu Lam, em ấy đã giúp tôi rất nhiều. Chỉ là mấy ngày nay em ấy đang hấp thu năng lượng, cũng không biết lúc nào sẽ tỉnh."
Nói đến đây, Tần Nhất khẽ thở dài, lần này thật vất vả mới gặp được nhau, nhưng cố tình con hàng này lại đang say giấc nồng.
Phi Hồng nghe vậy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp chợt lóe lên tia thất vọng, nhưng lập tức điều chỉnh xong: "Không sao, ta có thể đợi, chờ hắn tỉnh lại, ta lại ra."
Đại lục này linh khí quá thấp, Phi Hồng có chút khó chịu, nhưng đồng thời cũng càng thêm đau lòng đệ đệ của mình.
"Ừ, được, Tiểu Lam tỉnh lại sẽ nói cho em biết. Tiểu Lam nó...rất nhớ em."
Nhận được đáp án của Tần Nhất, Phi Hồng trở lại trong giới chỉ của Phượng Khuynh Ca.
"Ai nha, tôi còn chưa có nhìn đủ tiểu chính thái đâu." Vương Ổn Ổn hơi có chút đáng tiếc, mới vừa rồi, cô biết được lai lịch của Phượng Khuynh Ca, biết cô ấy đến từ một thế giới khác.
Năng lực tiếp nhận của cô rất mạnh, sau khi biết được liền quấn lấy Phượng Khuynh Ca hỏi đông hỏi tây về thế giới kia, ai bảo mỗi một nữ sinh đều có giấc mộng xuyên qua chứ~
"Được rồi, sắc trời không còn sớm, chúng ta nghỉ ngơi trước, có gì ngày mai lại nói." Tần Nhất xoa xoa huyệt Thái Dương, bên trên khuôn mặt anh tuấn là mỏi mệt không che nổi.
Cô hôm qua mới ăn mặn, tuy rằng tố chất thân thể rất tốt, nhưng bôn ba cả một ngày, có chút ăn không tiêu.
Vương Ổn Ổn và Phượng Khuynh Ca không có ý kiến khác, đứng dậy phòng ai về phòng người nấy. Phượng Khuynh Ca vừa đóng cửa lại, vuốt ve phượng giới, cô luôn cảm giác mình đã quên cái gì đó.
Bên trong Nguyệt Kiến Sơn bỗng nhiên xuất hiện một nam tử, tóc hắn đen dài mềm mượt, bóng loáng như tơ lụa thượng hạng, không buộc lại mà để tản mát rũ ra sau lưng. Dưới hàng lông mày thanh tú giống như của nữ tử là một đôi mắt mỹ lệ hút hồn người, đuôi mắt hơi xếch lên càng tăng thêm vẻ phong tình của hắn. Đôi môi hồng mím nhẹ như cười như không, nước da trắng nộn hơn tuyết, trắng đến giống như đang phát quang vậy.
Quân Mặc Ly nhíu chặt đôi lông mày, đây là nơi nào, Ca Nhi đâu?
Không thấy bóng dáng của Phượng Khuynh Ca, trong lòng Quân Mặc Ly có chút nóng nảy bất an.
Đây là dị thế, là nhà trước đó của Ca Nhi, thế nhưng hắn không hiểu biết về nơi này nhiều lắm.
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên một đám người xuất hiện, cầm đầu là một chàng trai chất phác, ánh mắt kinh ngạc lôi kéo góc áo người bên cạnh: "Triển Phi, mau nhìn mau nhìn, có cổ nhân!"
Đôi mắt Quân Mặc Ly khẽ nhướn, nghênh đón người tới. Dù thế nào, có người là tốt rồi, hắn biết đây là nơi nào, nhưng không biết làm sao tìm được Ca Nhi.
---------
Quân Mặc Ly và Phi Hồng đều đến từ thế giới cổ đại nên xưng hô hay lời nói Thanh vẫn để theo kiểu cổ đại nha mọi người ^^