Edit by Thanh tỷ
Chương 570: Vương Cường chết
"Dương Kim Đệ, đừng."
"Dừng tay."
Nhưng mà tất cả đều đã muộn, Dương Kim Đệ dáng vẻ dương dương đắc ý, Vương Cường nhìn mà hận không thể tặng bà ta mấy bạt tai.
Dương Kim Đệ còn đang đắc ý quên hình, bỗng nhiên cảm giác trên vai ẩm ướt, ngẩng đầu nhìn lên, bà ta lập tức bị dọa tê liệt ngã xuống đất.
Con kiến cầm đầu không biết tỉnh táo lại từ lúc nào, đôi mắt vốn ngốc trệ đờ đẫn bỗng nhiên lóe lên ánh sáng xanh âm u.
Tần Nhất nhận thức được, trước mắt bọn họ nào phải con kiến nữa, nó giống như là sói, mà hiện tại bọn họ lại chính là thức ăn của nó.
Thứ trên vai Dương Kim Đệ, chính là nước bọt của con kiến.
Con kiến kia vừa há miệng ra, mọi người liền thấy rõ những chiếc răng nhọn trắng bóng.
Bọn họ không phải Dương Kim Đệ tầm mắt hạn hẹp, nhìn thấy hàng răng nhọn đều thẳng tắp kia, chỉ cảm thấy bắp chân run rẩy.
Ăn thịt, đám quái vật khổng lồ này ăn thịt!
Thịt này hiện tại chính là bọn họ!
Không có ai động, dù cho cơ thể đang run rẩy, vẫn không có người nào dám hành động thiếu suy nghĩ.
Bởi vì chỉ có một con kiến thức tỉnh.
Ngoại trừ con kiến bị Dương Kim Đệ muốn tìm đường chết đụng cho tỉnh, ánh mắt những con kiến khác vẫn trống rỗng vô hồn như cũ.
Bọn họ không dám động, cũng không thể nào động, kiến ở này tối thiểu có tới mấy nghìn con, tỉnh gần một nửa thôi, nghênh đón bọn họ chỉ có sự tuyệt vọng.
"Các người mau cứu tôi." Dương Kim Đệ lúc này đã sợ hãi lắm rồi, hàm răng sắc bén trắng hếu lóe lên hàn quang nhàn nhạt, khiến trái tim bà ta đập thình thịch.
Giờ phút này nào ai dám động, cũng không ai dám cứu bà ta.
Nếu không phải tự bà ta tìm đường chết thì sao có thể trêu chọc con kiến thức tỉnh, cũng sẽ không xuất hiện tình huống hiện tại.
Đừng nói cứu bà ta, trong lòng mấy người Cổ Thành hối hận muốn chết, sao bọn hắn lại đồng ý mang theo một người chuyên gây họa như thế này chứ, lần này thì hay rồi, cũng không biết con kiến này có lợi hại hay không.
Dương Kim Đệ thấy không có ai cứu bà ta, há mồm liền muốn mắng, nhưng chống lại ánh mắt xanh biếc kia của con kiến, cũng không kịp lấy hơi mắng.
Ngay lúc Dương Kim Đệ chuẩn bị lấy từ đường ra uy hϊếp Cổ Thành, con kiến động. Đương đói bụng nên nó không có kiên nhẫn, tuy có phần ghét bỏ đồ ăn trước mắt, nhưng có cái để ăn cũng đã không tệ rồi.
Nghĩ thế, con kiến nhe răng về phía Dương Kim Đệ, muốn cắn bà ta. Khoảng cách gần như vậy, dường như chỉ cần cúi thấp đầu là có thể đụng phải.
Con người, tiềm năng khi rơi vào tuyệt cảnh đều là vô hạn. Nhìn Dương Kim Đệ mà xem, bà ta lấy tốc độ nhanh nhất cả đời bò tránh sang một bên, sau khi đứng dậy thì nhanh tay đầy Vương Cường gần bà ta nhất ra.
Khoảng cách gần như thế, không ai nghĩ tới, Vương Cường càng không nghĩ tới, cũng không phát giác ra, hắn ta liền cứ như vậy bị đưa vào miệng con kiến.
Con kiến há miệng cắn xuống thức ăn, Tần Nhất thấy rất rõ ràng, cơ thể Vương Cường bị nó cắn thành hai nửa.
Máu phụt bắn ra lênh láng, nhuộm đỏ mắt người.
Đương nhiên, cũng nhuộm đỏ mắt con kiến.
Nó kích động lắc lư cái râu của mình, âm thanh nhai nuốt bên trong miệng rất lớn, mỹ vị mỹ vị, nó chưa từng nếm qua đồ ăn ngon như vậy.
Thứ này so với thứ mấy ngày nay nó ăn không giống nhau, những thứ kia vừa tanh vừa hôi, không thơm như thứ này.
Nghĩ như vậy, sau khi ăn xong một nửa bên trong miệng, nó lại ngậm một nửa còn lại bị rơi trên mặt đất vào miệng.
"Rộp rộp rộp rộp" thanh âm cắn nuốt đó rơi vào trong lỗ tai mấy người Cổ Thành đơn giản chính là ác mộng.
Bọn hắn sợ chết, thế nhưng trong đám bọn hắn dị năng cao nhất chỉ có cấp bốn, nào phải đối thủ của con quái vật này.
Đúng rồi, có người, có người có thể.
Có người thực sự chịu không nổi thanh âm này nữa, nghẹn ngào nhìn Tần Nhất: "Anh bạn nhỏ, chúng tôi nơi này cậu là người có dị năng cao nhất, cậu nhất định phải cứu lấy chúng tôi."
Chương 571: Dương Kim Đệ tanh hôi
Tiếng người đàn ông vừa dứt, đám người nhao nhao nhìn về phía ba người Tần Nhất, đôi mắt đều sáng lên. Đúng vậy, còn có ba người bọn họ, thực lực của ba người này mặc dù bọn hắn không biết rốt cuộc cao bao nhiêu, nhưng ít nhất cũng cao hơn trưởng thôn.
Nghĩ như vậy, đám người lập tức cầu khẩn Tần Nhất.
"Anh bạn, cầu xin cậu cứu chúng tôi."
"Anh bạn, chúng tôi chỉ có thể dựa vào các người."
Dương Kim Đệ nhìn con kiến "rộp rộp tóp tép" gặm xong Vương Cường, sợ hãi trong mắt dường như muốn tràn cả ra ngoài.
Đây, con kiến này ăn thịt người!
Dương Kim Đệ hoảng loạn, bà ta lần này rốt cuộc biết sợ rồi! Về phần bà ta hại chết Vương Cường, bà ta không có bất kỳ sự áy náy nào.
Bình thường bà ta đối xử với hắn tốt như vậy, hiện tại bà ta gặp nguy hiểm, hắn hẳn là nên cứu bà. Hơn nữa cũng không phải bà ta cố ý, lúc ấy chỉ là quá sợ hãi mà thôi, là hành động theo bản năng.
Nghĩ vậy, tâm tình Dương Kim Đệ liền tốt lên nhiều.
Hiện tại thấy mọi người đều cầu xin ba người Tần Nhất, tuy vẫn hận các cô muốn chết, nhưng bà ta cũng biết, hiện tại phải dựa vào các cô để ra ngoài, cho nên giọng nói cũng khá hơn một chút: "Đúng vậy, mọi người đều là cùng nhau tới, cậu còn ở lại trong thôn chúng tôi, bây giờ cũng không thể thấy chết không cứu."
Dương Kim Đệ cho rằng đã cho chút mặt mũi, nhưng thật tình thì ở trong mắt người khác thì lời bà ta nói như là chuyện đương nhiên phải làm vậy.
Giờ khắc này, tất cả mọi người trong thôn thật hận không thể quất chết bà ta. Có biết nói chuyện không vậy hả, bọn hắn đều bị Dương Kim Đệ này hại thảm rồi.
Ánh mắt Tần Nhất lạnh lùng nhìn quét qua Dương Kim Đệ, khóe môi hơi nhếch lên, trào phúng không cần nói ra lời.
Bà ta gây họa, dựa vào cái gì muốn cô chùi đít cho bà ta, bà ta là gì của cô chứ?
Công tử của chúng ta chính là tùy hứng như thế đấy.
Nhưng cuối cùng Tần Nhất vẫn ra tay, không phải vì Dương Kim Đệ cùng những thôn dân này, mà là vì chính các cô.
Con kiến biến dị này nếu thật hăng máu lên, cuối cùng các cô cũng trốn không thoát.
Chỉ có điều...
Mắt phượng của Tần Nhất lóe lên, cô sẽ không để cho Dương Kim Đệ được dễ chịu.
Tần Nhất di chuyển, tốc độ của cô cực nhanh, đám người Cổ Thành cảm thấy hơi hoa mắt, sau đó thiếu niên lạnh lùng khiến lòng người kinh diễm kia đã đi tới phía trước con kiến.
Tần Nhất nhe răng cười một tiếng với con kiến, con kiến khổng lồ chỉ cảm thấy mình ngửi được một trận mùi thơm.
Đồ ăn trước mắt dường như càng thêm mỹ vị hơn cái vừa rồi.
Con kiến to lớn vội vàng công kích về phía Tần Nhất, râu thật dài vui sướng lay động.
Tần Nhất cười híp mắt, nhưng lệ khí trên người lại đột nhiên sâu thêm.
Phượng Khuynh Ca buồn chán ngáp một cái, cô biết một mình Tần Nhất cũng có thể ứng phó thứ quái quỷ này, nên không có tiến lên.
Đôi mắt Vương Ổn Ổn sáng lấp lánh nhìn thiếu niên trước mặt, ngao ngao ngao, nam thần thật đẹp trai.
Bỗng nhiên, thiếu niên động. Tần Nhất linh hoạt né tránh công kích của con kiến trước tiên, trong nháy mắt trên tay ngưng tụ ra hai con dao găm bằng băng nhọn hoắt, nhược điểm của thú biến dị bình thường đều ở mắt.
Tần Nhất không chút do dự hung hăng cắm dao băng trong tay vào cặp mắt to màu xanh sẫm quỷ dị của con kiến.
Quả nhiên, con mắt là nhược điểm của nó. Con kiến to khổng lồ ăn đau ngao ngao kêu to, hai sợi râu bắt đầu điên cuồng công kích người trước mắt.
Thế nhưng con mắt của nó bị thương, sao có thể thấy rõ mục tiêu.
Tần Nhất nhẹ nhàng tránh khỏi, đại đao chợt xuất hiện trong tay, sau đó hung hăng bổ một cái, đầu và thân kiến bị cắt rời.
Chất lỏng tanh hôi màu xanh sẫm phun ra, Tần Nhất giống như mèo nhanh chóng lùi về sau mấy bước. Thật khéo, chất lỏng tanh hôi trực tiếp hướng Dương Kim Đệ mà phun tới.
Dương Kim Đệ còn không kịp phản ứng, cả người biến thành màu xanh.
Chất lỏng sền sệt dính hết lên người bà ta, mùi vị buồn nôn vô cùng nhức mũi, xúc cảm ghê tởm, khiến bà ta suýt nữa cũng nôn ra.