[Quyển 2][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

Chương 584: + 585



Edit by Thanh tỷ 

Chương 584: Máy kéo hỏng

Hắn không sống được, những người này cũng đừng nghĩ sống sót, đều chôn cùng hắn đi!

Trong lòng Dương Kim Đệ bỗng nhiên lạnh lẽo, nhìn dáng vẻ điên cuồng của Mã Đức, sau lưng bà ta phát lạnh.

"Chú, chú muốn làm gì?" Dương Kim Đệ có một loại dự cảm không tốt.

"Làm cái gì? Bà rất nhanh sẽ biết." Mã Đức bỗng nhiên lộ ra nụ cười quỷ dị, gương mặt trở nên vặn vẹo.

Lúc này, Diệp Tử đang chuẩn bị lái xe thì cau mày: "Trưởng thôn, máy kéo hỏng rồi, không khởi động được."

"Xảy ra chuyện gì?" Sắc mặt Cổ Thành hiện tại khó coi đến không thể khó coi hơn nữa, thời điểm then chốt này xe lại hỏng, đây không phải là muốn mạng của bọn hắn thì là gì.

"Tôi cũng không biết, nhưng không khởi động nổi máy." Diệp Tử gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, cánh môi run rẩy, thế nhưng cho dù hắn cố gắng thế nào, xe cũng không khởi động được.


Người ngồi trên máy kéo bắt đầu khủng hoảng sợ hãi.

"Trưởng thôn, trưởng thôn, làm sao vậy, tại sao còn chưa đi, bầy kiến sắp đuổi tới nơi rồi."

"Trưởng thôn, đi mau lên."

"Trưởng thôn, có phải máy kéo hỏng rồi không?"

"Đi mau, đi mau, tôi không muốn chết!"

Thanh âm hỗn loạn truyền đến khiến cho hai bên huyệt thái dương của Cổ Thành đau nhức: "Câm miệng, yên lặng hết cho tôi."

Rốt cuộc Cổ Thành không chịu được, rút đi sự hiền lành ôn hòa giả tạo ngày xưa, bày ra dáng vẻ âm u thâm trầm.

Đám người sững sờ, ngậm miệng theo bản năng, ánh mắt nhìn Cổ Thành trước mặt, trong lòng căng thẳng. Từ trước tới nay bọn hắn chưa từng thấy qua dáng vẻ này của trưởng thôn, có chút đáng sợ, cũng có chút nguy hiểm.

"Hiện tại, tất cả mọi người đều xuống xe, sau đó tự mình chạy. Máy kéo hỏng rồi, bây giờ vận mệnh của mỗi người đều nằm trong tay của chính bản thân người đó, có thể sống sót hay không phải nhìn chính các người."


Cổ Thành lạnh lùng nói, trong mắt là sự nghiêm túc không hề giả tạo.

"Sao có thể như vậy?"

"Tôi không muốn chết!"

"Huhu, mau cứu tôi."

Có người nhát gan khóc lên, co lại một góc bên trong máy kéo, không chịu ra, cũng không chịu cử động.

Cũng có người hít sâu một hơi, làm ra quyết định. Hoàng Oanh từ trong góc đứng dậy, vành mắt hồng hồng, nhưng trên mặt là sự kiên định trước nay chưa từng có.

Cô hướng về phía Cổ Thành cúi người một cái: "Tôi đã biết trưởng thôn, ông nhớ cẩn thận, chú ý sức khỏe."

Nói xong, Hoàng Oanh dẫn đầu xuống xe. Nói không sợ là giả, cô có thể cảm nhận được hàm răng của mình đang run rẩy va vào nhau, thế nhưng lúc này cũng chỉ có thể dựa vào chính mình.

May mắn, may là xe của "anh ấy" có thể chạy đi.

Người tốt cả đời bình an, cô hy vọng người thiếu niên rất rất rất tốt bụng kia có thể sống sót.


Có Hoàng Oanh làm gương, có vài người đàn ông thấy cô gái nhỏ còn dũng cảm hơn so với mình, cũng cắn răng nhảy xuống.

Đương nhiên cũng có người nhất quyết không chịu xuống, Cổ Thành khẽ thở dài, nhưng cũng không làm khó bọn hắn, một mình đi xuống.

Ông ta nắm chặt góc áo, trong lòng tự nhủ nhất định phải trở về, người kia còn đang chờ ông ta.

Trong chiếc xe con, ánh mắt Tần Nhất thâm trầm, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Trạch Ninh ở một bên yên tĩnh lại nhu thuận, chỉ là nắm chặt góc áo của Tần Nhất, dường như chỉ cần như vậy là cậu đã rất yên tâm.

"Đám người kia đang làm cái gì, sao còn chưa xuất phát?" Hàng lông mày thanh tú của Vương Ổn Ổn nhíu lại, khuôn mặt trứng gà xinh đẹp lộ ra vài tia khí khái hào hùng, giọng nói không mấy vui vẻ.

Hiện tại đối với đám người Cổ Thành, cô ấy hoàn toàn không có thiện cảm, nếu không phải tiểu Hoàng Oanh còn ở đây, các cô đã sớm rời đi.
Đối với Hoàng Oanh, các cô thật lòng yêu thích. Cô gái nhỏ tuy hiền lành nhưng lại không Thánh Mẫu, khiến các cô mềm lòng.

Thậm chí lúc rời đi còn muốn dẫn theo cô bé cùng đi.

Chương 585: Chủ mưu

"Xem ra chúng ta không đi được rồi." Tần Nhất bỗng nhiên mở miệng, thanh âm trầm thấp nhưng rất êm tai.

Phượng Khuynh Ca ngồi phía sau mắt phượng khẽ chớp: "Chỉ sợ, lúc ra tay, bầy kiến này không phải là đối thủ của chúng ta."

"Đương nhiên không phải là đối thủ của chúng ta, chỉ là tôi không muốn để cho đám người này đi dễ dàng như vậy mà thôi. Bọn hắn dựa vào đâu mà cái gì cũng không làm, này cũng coi như xong, nhưng hết lần này tới lần khác còn nói nhảm nhiều như vậy, tâm nhãn cũng không nhỏ, biết tính toán Công tử nam thần." Vương Ổn Ổn rất không vui.

Kỳ thật cũng không phải không thể cứu, chỉ là cô rất không thích đám người Cổ Thành, không có bản lĩnh làm thánh mẫu còn thích tỏ ra thánh mẫu, điều khiến cô không để nhịn chính là đám người này ba phen mấy bận đánh chủ ý lên người nam thần Công tử của cô.
"Chính xác, điểm này quả thật khiến cho người ta chán ghét." Phượng Khuynh Ca gảy gảy móng tay, cười đến xinh đẹp quyến rũ: "Nếu đã như vậy, chúng ta liền ở đây xem trò vui một lát đi, dù sao cũng không vội."

Vương Ổn Ổn khẽ rùng mình, nhìn cô gái nũng nịu trước mắt, bỗng nhiên hiểu cái gì gọi là xà hạt mỹ nhân, thế nhưng cô rất thích, phải làm sao bây giờ!

"Nam thần, không cho phép cậu xuống xe, ngồi đây xem trò hay một lát thui." Vương Ổn Ổn bĩu môi, nhìn Tần Nhất.

Nam thần Công tử nhà cô thoạt nhìn là một người lạnh lùng bạc tình, trên thực tế tâm so với ai khác đều mềm.

Khóe miệng Tần Nhất giật giật, cảm xúc trong mắt Vương Ổn Ổn cô nhìn thấy rất rõ, cô rất muốn nói cho cô ấy, thật ra tâm địa của cô rất cứng rắn, cô tuyệt đối không dịu dàng một chút nào!
Làm sao đây, hình tượng lạnh lùng cao ngạo của cô sắp sụp đổ, online chờ.

"Ừm." Tần Nhất nhẹ gật đầu, ánh mắt nhàn nhạt, kì thực rất bất đắc dĩ.

Bên ngoài, nguyện ý xuống xe tổng cộng chỉ có bảy người, bọn họ còn chưa kịp chạy, đại quân kiến khổng lồ đã kéo đến.

Mã Đức và Dương Kim Đệ cũng không biết có phải ứng với câu nói tai họa sáu nghìn năm hay không, vậy mà lại không bị đại quân kiến đuổi kịp. Giờ phút này hai người mồ hôi rơi như mưa chạy tới trước mặt bảy người Cổ Thành.

Mắt Dương Kim Đệ sáng lên, vươn tay muốn kéo góc áo Cổ Thành, lại bị Cổ Thành tránh đi.

Nhưng ngay cả như vậy, Dương Kim Đệ cũng không từ bỏ: "Trưởng, trưởng thôn, cầu xin ông cứu chúng tôi."

"Cút, hai người cút cho tôi! Nếu không phải tại hai yêu tinh hại người chúng mày thì mọi người có thể chật vật như vậy à?" Cổ Thành tức giận quát, nếu không phải tại hai cái gậy quấy phân heo này, bọn hắn vốn dĩ có thể bình an trở lại thôn.
"Cút? Cổ Thành, chúng tôi không cút đấy, các người có thể làm gì nào? Ha ha ha, máy kéo hỏng rồi đúng không? Có phải các người không đi được đúng không? Sướng không? Các người hôm nay toàn bộ đều phải chôn cùng ông đây, ha ha ha." Mã Đức đỏ mắt, cười lên điên cuồng.

Hắn cười phá lên, thế nhưng Cổ Thành lại không cười nổi, gương mặt già đỏ lên: "Mày, mày, là mày làm hỏng máy kéo, sao mày lại vô sỉ như vậy!"

"Cái gì?" Đám người sững sờ, đột nhiên hung tợn trừng mắt nhìn Mã Đức: "Là mày, hóa ra là mày! Sao mày có thể ác tâm như vậy chứ."

"Hừ, ác sao, chả là cái thá gì cả! Hôm nay các người đều phải chết ở chỗ này với tao." Mã Đức cười lớn.

Đại quân kiến bao vây đám người nhưng lại không có lập tức ra tay, ngược lại cảnh giác nhìn xung quanh, thậm chí vài con có hình thể nhỏ hơn không ngừng dùng râu khua trái phải, xao động bất an.
Bọn chúng rất nhạy cảm, xung quanh có nguy hiểm, bọn chúng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Trong xe, Vương Ổn Ổn đều đem hết cảnh tượng ở bên ngoài nhìn vào trong mắt, kỳ quái lên tiếng hỏi: "Sao bầy kiến lại không động thủ?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.