[Quyển 2][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

Chương 594: + 595



Edit by Thanh tỷ

Chương 594: Rời đi

Tay Cổ Thành hơi run rẩy, thiếu niên này biết, cậu ta biết bí mật của mình!

Qua hơn nửa ngày, Cổ Thành mới khiến cho bản thân bình tĩnh lại, khống chế xúc động muốn động thủ của mình.

Ông ta thở ra một hơi thật sâu, thiếu niên này tuy biết bí mật của mình, nhưng không vạch trần mình.

Nghĩ thông suốt, Cổ Thành điều tiết tốt tâm tình, mở cửa từ đường ra, bên trong một mảnh đen như mực.

Ông ta đi thắp sáng ngọn nến trước, chỉ chốc lát, một bóng dáng nho nhỏ thật nhanh chạy về phía ông ta.

Trên mặt Cổ Thành tràn đầy từ ái, nhẹ nhàng ôm lấy hình bóng nho nhỏ. Người đến là một đứa trẻ bốn năm tuổi, thế nhưng đứa trẻ này không giống với đứa trẻ khác, làn da lộ ra là màu xanh, răng nanh thật dài, rõ ràng là một con Zombie.


"Tiểu Từ, xem ông nội mang tới cho cháu cái gì này, đều là tinh hạch cháu thích ăn đấy." Giọng nói của Cổ Thành ôn nhu tích thủy, mở ra cái túi trong tay, bên trong tất cả đều là tinh hạch.

Ánh mắt của Zombie nhỏ sáng lên, tay nhỏ cầm lấy một viên tinh hạch liền nhét vào trong miệng: "Ăn, ăn."

Thanh âm phát ra từ cổ họng của tiểu Zombie giống như là tiếng quạ đen, mơ hồ không rõ, nhưng Cổ Thành có thể nghe hiểu được.

"Ông nội không ăn, tiểu Từ ngoan, đây đều là của tiểu Từ." Bàn tay to thô ráp của Cổ Thành dịu dàng vuốt ve đỉnh đầu nhỏ của tiểu Zombie.

"Tiểu Từ, ông nội vì báo thù, mấy năm qua, những người hại cháu cuối cùng cũng chết rồi, cháu có vui không? Ông nội ngược lại không hề vui vẻ. Bọn hắn chết thì có ích gì, cho dù chết, cũng không thể đổi cháu về cho ông."


Giọng nói già nua của Cổ Thành tràn đầy bi thương, ông ta vĩnh viễn nhớ kỹ ngày đó, ngày Tiểu Từ toàn thân lạnh lẽo nằm trong lồng ngực ông ta, trên người tất cả đều là máu, mặc kệ ông ta gọi cô bé thế nào, cô bé đều không tỉnh.

Tiểu Từ đáng yêu hay làm nũng ông đã đi rồi.

Ông ta giấu diếm tất cả mọi người, lén ôm Tiểu Từ trở về. Ông ta nghĩ, Tiểu Từ biến thành Zombie cũng tốt, ít nhất con bé vẫn còn sống, chỉ là bằng một phương thức khác mà thôi.

Quả nhiên, Tiểu Từ cuối cùng biến thành Zombie, trong lòng ông ta rất vui mừng.

Ngày tháng sau đó, ông ta len lén đút tinh hạch cho Tiểu Từ, một khoảng thời gian trôi qua, Tiểu Từ dần dần nhu thuận, có ý thức của mình.

Mấy năm thấm thoát trôi qua, ông ta cũng từng nghe về Zombie Vương trong truyền thuyết, ông ta nghĩ cứ cho tiểu Từ ăn như vậy, để con bé cũng có thể biến thành Zombie Vương, có thể lấy một thân phận khác tiếp tục sống.


Cùng lúc đó, ông ta cũng vụиɠ ŧяộʍ lập mưu báo thù, cuối cùng, trước đó không lâu ông ta đã thành công.

Chỉ là không nghĩ tới Tiểu Từ sẽ bị Dương Kim Đệ phát hiện, ông ta vốn muốn mượn tay Tần Nhất xử lý Dương Kim Đệ, ai ngờ người này tự tìm đường chết, cuối cùng chết trong miệng của kiến biến dị.

Hiện tại ông ta có thể an tâm ở cùng một chỗ với Tiểu Từ rồi.

Tần Nhất ngồi trên nóc nhà, hai chân thon dài thẳng tắp khẽ đung đưa, trên bầu trời cao là vầng trăng sáng tỏ, bên tai thấp thoáng truyền đến thanh âm như tiếng quạ kêu của Zombie.

"Ông..."

Còn có giọng nói ôn hòa của Cổ Thành.

Tận thế, chuyện như này nhiều vô số kể, thói đời vô cùng tàn nhẫn, điều này lật đổ tất cả quan niệm thời đại của nhân loại. Con người trở thành thần hay trở thành kẻ gϊếŧ người hàng loạt, đều quyết định bởi tín ngưỡng trong lòng chính bản thân họ.
"Hey, Tiểu Nhất Nhất, tiếp theo chúng ta đi đâu?" Phượng Khuynh Ca ưu nhã ngáp một cái, mềm mại không xương dựa vào người Tần Nhất.

"Chưa nghĩ ra, mọi người có nơi nào muốn đi không?" Tần Nhất nhìn về phía mấy người Trạch Ninh.

Bánh Trôi nhỏ lôi kéo tay Hoàng Oanh, đôi mắt lớn rất có thần: "Em muốn đi căn cứ Đế Đô, muốn thấy thần tượng của em."

Chương 595: Thần tượng Đế thiếu

"Thần tượng của em là ai?" Tần Nhất bỗng nhiên có chút hứng thú.

"Đế thiếu, Đế thiếu Vân Hoán." Hai mắt Bánh Trôi nhỏ tỏa sáng, dù cho chỉ nhắc đến cái tên thôi, trong lòng của cậu bé đã tràn đầy năng lượng.

Đế thiếu Vân Hoán của tiểu đội Vân Hoán ở căn cứ Đế Đô, đó là tình nhân trong mộng của chị em phụ nữ, cũng là anh hùng, là thần tượng trong lòng rất nhiều người.
Bánh Trôi nhỏ chính là một người trong số họ.

"Hóa ra em cũng là fans của anh ấy à." Tần Nhất cười khẽ, mặc dù năm năm qua cô đã bỏ qua không ít chuyện, nhưng danh tiếng của căn cứ Đế Đô vẫn giống như đời trước, thần bí khiến người ta hướng tới.

Mà Vân Hoán, vẫn là người cao cao không thể với tới như cũ.

Thế nhưng không hiểu sao Vân Hoán trong mắt cô lại giống như chú chó Husky vậy chứ? Bề ngoài rất hung mãnh, thế nhưng nội tâm lại vô cùng bạo động.

Tần Nhất không phúc hậu nở nụ cười, suy nghĩ cẩn thận một chút, người nào đó đúng là rất giống Husky.

"Vâng vâng, có rất nhiều người đều là fans của Đế thiếu, em hy vọng sau này lớn lên có thể trở thành một người giống như anh ấy. Nhưng nói đến tiểu đội Vân Hoán, em càng muốn gặp một người khác hơn, là Công tử. Em nghe nói người này là em út trong tiểu đội Vân Hoán, nhưng thực lực lại không hề yếu hơn Đế thiếu."
"Chỉ là người này đặc biệt thần bí, so với Đế thiếu còn muốn thần bí hơn, năm năm qua đều không có ai nghe được tin tức của người này. Có điều, em vẫn muốn được nhìn thấy một lần." Bánh Trôi nhỏ dẫu sao vẫn còn nhỏ, ngày thường tỏ ra chín chắn, nhưng lúc nhắc đến thần tượng của mình thì làm thế nào cũng không dừng được, giống y cái máy hát.

"Ý, Công tử ca ca, anh cũng gọi là Công Tử." Bánh Trôi nhỏ chợt nhớ tới Tần Nhất bảo cậu bé gọi mình là Công Tử ca ca.

"Ừm, bởi vì anh là fans của Công Tử." Tần Nhất vẻ mặt thản nhiên không gợn sóng, chững chạc đàng hoàng lừa gạt người bạn nhỏ năm tuổi.

"Ra là thế, em cũng đoán vậy mà. Nghe nói Công Tử của tiểu đội Vân Hoán dáng vẻ rất bình thường, cho nên mấy năm nay đều không muốn ra cửa. Công Tử ca ca đẹp trai như vậy, hẳn sẽ không phải là người đó đâu."
Bánh Trôi nhỏ gật gù cái đầu, nháy mắt vừa rồi cậu có chút kích động, thật sự còn cho rằng Công Tử ca ca chính là Công Tử. Nhưng sau đó nghĩ lại, cậu nhớ tới bên ngoài nói mặt mũi của Công Tử rất bình thường, lúc này mới kéo lại tâm tư sắp bay xa.

"Ừ, về sau sẽ có cơ hội." Tần Nhất nhìn cười xoa đầu của Bánh trôi nhỏ.

Vương Ổn Ổn nhìn Tần Nhất lừa bịp Bánh Trôi nhỏ, cũng không định nói cho cậu bé biết. Đôi thủy mâu của cô sáng lấp lánh, ngao ngao ngao, nam thần Công Tử nhà cô làm sao lại có thể đáng yêu như thế chứ!

Hố trẻ con mà cũng đáng yêu như vậy.

"Nam thần Công Tử, nếu không chúng ta đi thành phố G đi, nghe nói xung quanh căn cứ nơi đó có một loại thực vật biến dị đặc thù, vô cùng thơm. Chỉ cần ở chung với nó một lúc, trên người lập tức sẽ có mùi thơm." Vương Ổn Ổn đề nghị.
Tần Nhất không quan trọng đi nơi nào, Vương Ổn Ổn nghĩ muốn đến thành phố G, vậy thì đi thôi.

"Được, chúng ta đi thành phố G."

Một đoàn người lên xe, xuất phát hướng tới thành phố G.

Sắc trời dần dần sáng lên, bình minh ló rạng, Tần Nhất lái xe một đêm cũng không thấy buồn ngủ mấy, nhưng Vương Ổn Ổn vẫn đau lòng cô, dự định tìm một chỗ ở gần đây nghỉ ngơi một lúc, ăn đồ ăn sáng.

Không bao lâu, Vương Ổn Ổn liền thấy phía trước có một trạm xăng dầu bỏ hoang, Tần Nhất dừng xe, đoàn người lần lượt đi xuống. Còn chưa có tiến vào, Tần Nhất đã nghe thấy bên trong có động tĩnh.

Cô giơ tay ra hiệu, những người khác dừng bước, thanh âm đứt quãng bên trong truyền ra.

Có tiếng khóc thút thít của mấy người phụ nữ, còn có thanh âm cười xấu xa của một đám người khác.
"Cầu xin các anh thả chúng tôi đi, cầu xin các anh." Có người đang gào khóc cầu xin.

"Thả các người? Hừ, mày cho bọn tao là đồ ngu à, có thể đổi lấy nhiều tinh hạch như vậy, thả các người đi ai mang tinh hạch tới cho bọn tao." Có người cười dữ tợn nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.