(Quyển 3) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 423: Thình lình xảy ra biến cố



Edit : Nại Nại


(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___


Từ trước đến nay Bạch Diễu Diễu không hề ngồi chung một bàn với Bạch Kiều, bảo nàng ta bảo vệ Bạch Kiều, làm gì nàng ta sẽ có sắc mặt tốt.


Lúc ấy mọi người đều bị hấp dẫn bởi kim quang kia, cũng không để ý khúc nhạc đệm nhỏ này.


Kim quang kia xuất hiện ở trên đỉnh núi ba ngày ba đêm, thẳng đến ngày thứ tư khi bình minh ló diện, kim quang bắt đầu nhạt đi, nhưng biến cố cũng theo đó mà phát sinh, trên tượng đá kia đột nhiên tản mát ra kim quang còn nồng đậm hơn lúc trước, tất cả mọi người bị kim quang kích thích đến không mở mắt ra được, chờ bọn họ mở mắt ra đã phát hiện bản thân đứng ở một chỗ nào đó trong rừng cây.


Đỉnh đầu là cảnh tượng kỳ quái kia, càng dọa đến bọn họ.


Ngoại trừ người bảo vệ Bạch Kiều, còn có một ít người không quen biết.


Nhưng những người đó không phải rời đi thì táng thân trong tay những linh thú kỳ lạ, người bảo vệ Bạch Kiều cũng chỉ dư lại Bạch Diễu Diễu và hắn, cùng với hai đệ tử khác.


Bọn họ vẫn luôn suy đoán mình ở đâu, ngàn vạn lần không ngờ được bọn họ sẽ ở trong Hàn Cực Huyền Địa.


"Cô nương, chẳng lẽ ngươi không phải bị kim quang kia hút vào?" Trong mắt Bạch Diễu Diễu hiện lên tia nghi hoặc và kiêng kị, Vu Hoan xuất hiện không thể hiểu được, cử chỉ hành vi càng kỳ lạ.


"Không phải." Vu Hoan lắc đầu: "Nói như vậy... 'Sở Vân Cẩm' cũng vào được?"


"Nghe đồn Hàn Cực Huyền Địa có vào mà không có ra, xong rồi xong rồi, chúng ta đều không ra được." Bạch Phong thấp giọng nỉ non, dáng vẻ đã bị chịu đả kích.


"Ha ha ha, các ngươi chờ bị con dân của ta cắn chết đi!" Giao Long vỗ cánh, ngửa đầu cười to.


Khóe mắt Vu Hoan giật giật, một cái tát đánh lên đầu Giao Long: "Ngươi còn cười, ngươi không nghĩ xem vì sao Hàn Cực Huyền Địa chưa bao giờ mở ra, mà kim quang kia đột nhiên lại hút nhiều người vào như vậy? Ngươi mẹ nó có phải ngốc không!"


Tiếng cười của Giao Long đột nhiên im bặt, mơ hồ gật đầu: "Đúng nha, vì sao? Trong tục truyền thừa ghi lại, ngoại trừ huyết mạch của Giang gia thủ vệ Huyền Địa thì những người còn lại đều không vào được... a a a thật là phiền, đàn loài người ngu xuẩn các ngươi, ở yên một chỗ của mình không được sao? Làm gì phải chạy đến đây thế chứ!"


Bạch Diễu Diễu: "..."


Nàng căn bản không hề muốn đến được không?


Là kim quang kia hoàn toàn chẳng phân biệt chết sống, một phát một ném bọn họ vào.


"Không được, ta phải đi tìm Trọng Minh và Xích Loan, Huyền Địa đột nhiên tiến vào nhiều người như vậy, nhất định có âm mưu!" Giao Long vừa oán niệm vừa bổ não các loại âm mưu của loài người.


Ngẫm lại quả thật là đáng sợ.


Hu hu hu, loài người đánh vào được, thật là đáng sợ mà! Tổ tiên đã từng nói Huyền Địa rất an toàn, mẹ nó vậy mà là lừa nó!


Tổ tiên còn nói loài người là kẻ lừa đảo, rõ ràng tổ tiên với là kẻ lừa đảo lớn nhất.


Đôi mắt Giao Long bỗng nhiên xuất hiện thần sắc sống không còn gì luyến tiếc, Vu Hoan nhìn thấy không thể nào hiểu được, con rồng ngốc này đang nghĩ cái gì đấy?


"Ầm!"


Mặt đất bỗng nhiên run lắc kịch liệt, đám cá sấu Huyết Văn trong đầm lầy như chạy trốn bò ra ngoài, sổ nổi chạy như bay về phía Giao Long bên này.


Đông đúc, dáng vẻ giương nanh múa vuốt, nhìn  thấy vô cùng đáng sợ.


"A!" Bạch Kiều nhìn thấy đàn cá sấu Huyết Văn kia, lập tức hét lên.


Bạch Phong ôm Bạch Kiều, lui về phía rừng cây phía sau.


Ngay cả Vu Hoan cũng không khỏi nhíu nhíu mày, nhìn những con cá sấu Huyết Văn xông ra kia, không khỏi nổi da gà lên.


Mặt đất còn đang tiếp tục run lắc, Dung Chiêu ôm Vu Hoan bay đến không trung, hai người lại phát hiện không phải mặt đất đang run lắc, mà toàn bộ không gian đều đang dao động.


Cứ như vậy một lát, đám cá sấu Huyết Văn kia đã vọt đến trước mặt Giao Long, quỷ dị chính là toàn bộ chúng nó chạy gấp về phía rừng cây phía sau, căn bản không dừng lại trước mặt Giao Long.


Bạch Diễu Diễu vẫn còn sợ hãi những con cá sấu Huyết Văn đó, nhìn chúng nó xông đến, vốn tưởng rằng sẽ chết không thể nghi ngờ, lại phát hiện chúng nó không hề quan tâm đến mình, rầm rầm chạy vào trong rừng cây, giống như phía sau nó có thứ gì đó đáng sợ vậy.


"Này, ngươi mau khôi phục lại cánh của ta đi." Giao Long ở dưới gấp đến dậm chân.


Đây là đã xảy ra chuyện gì?


Vu Hoan nghe vậy, ở trên không trung cắt vài cái, Giao Long liền cảm giác cánh của mình nhẹ đi, cái loại có được quyền khống chế đã trở lại.


Vèo~


Cả người Giao Long đột nhiên biến to gấp mười lần, chầm chậm vỗ cánh, lập tức bắn bay mấy con cá sấu.


Chịu ảnh hưởng của dao động không gian, Giao Long bay cũng không được ổn định, lung lay, giống như lúc nào cũng có thể ngã xuống.


"Đã xảy ra chuyện gì?" Giao Long bay lên cao, tầm mắt rộng lớn hơn, kinh ngạc cũng theo đó mà lớn thêm.


Trên mặt đất đều là linh thú chạy như điên, có rất nhiều đám đều là một tộc, cũng có vài con khác nhau hợp thành đội ngũ.


"Lời này không phải ta nên hỏi ngươi sao?" Vu Hoan ngắm Bạch Diễu Diễu trước mặt, tránh khỏi ngực Dung Chiêu, thân hình nhoáng lên biến mất ở trong không trung, mà khi nàng xuất hiện lại lần nữa, trong tay đã nhiều thêm một người.


Bị xách như chó con Bạch Diễu Diễu: "..."


Giao Long ở trên không trung gầm nhẹ vài tiếng, muốn ngăn cản những linh thú đó, ngoại trừ một ít linh thú tương đối nhỏ nhắn dừng lại tại chỗ, kết quả lại bị những linh thú phía sau dẫm chết, cũng không có kết cục tốt đẹp gì.


Ở giữa những linh thú đó lan tràn một cổ khủng hoảng, chúng nó đang chạy trốn.


Vu Hoan dùng một nhúm linh khí tạo thành bọt khí có thể trôi nổi, không hề có thương tiếc ném Bạch Diễu Diễu vào, Bạch Diễu Diễu ngã ngồi ở trong đáy bọt khí, quỷ dị nhìn bọt khí trong suốt, lại nhiễm hắc khí nhàn nhạt này, từ trước đến nay nàng ta chưa từng nghe ai nói có thể tạo thành loại đồ vật này...


Cô nương này, rốt cuộc là ai?


"Các ngươi điên rồi sao!" Sau khi nói một trận thú ngữ, Giao Long lại nhảy ra một câu tiếng người, nó nôn nóng xoay vòng vòng ở trên không trung.


"Có lẽ có liên quan đến dao động này." Dung Chiêu giơ bàn tay trắng nõn đặt ở trong không khí, ở dưới tình huống thả tự do, biên độ tay run rẩy rất lớn.


Trong dao động lớn mạnh kia, cảm giác cũng không dễ chịu, Vu Hoan cảm giác trong đầu mình xuất hiện âm thanh 'ong ong', ngũ quan cũng có chút trì độn.


"Đờ mờ!" Giao Long mắng to một tiếng.


Vu Hoan còn chưa kịp phản ứng, đỉnh đầu tối sầm, gió lạnh bốn phía nổi lên, ngay sau đó nàng được người ta ôm vào trong lòng, kim quang tạo ra một lá chắn.


"Ầm ầm ầm!"


Âm thanh như vậy không ngừng từ bên ngoài truyền đến, lúc này Vu Hoan mới phát hiện ở bên ngoài đông đảo linh thú bay nhanh như điên.


Âm thanh 'bang bang' kia là linh thú bay đụng vào trên lá chắn mà Dung Chiêu khởi động vọng lại.


Có con trực tiếp rơi xuống, có con hôn mê một lát liền tiếp tục bay về phía trước.


Vu Hoan nhìn Bạch Diễu Diễu cách đó không xa, chỉ là bây giờ nàng ta bị những con linh thú bay qua kia đâm cho lăn lộn khắp nơi, cả người nàng ta ở trong bọt khí lăn tới nhào lui, cánh tay bị cắt đứt kia vốn dĩ đã cầm máu lại được rồi, nhưng lăn lộn như vậy lại bắt đầu đổ máu.


Máu tươi kích thích đến những linh thú đó, có mấy con linh thú dừng lại tấn công bọt khí kia.


Bọt khí vốn dĩ rất yếu ớt, mấy con linh thú kia mới lăn lộn vài cái, 'ba' một tiếng đã phá.


Bạch Diễu Diễu mất đi sự bảo hộ của bọt khí, trực tiếp rơi xuống phía dưới, mấy con linh thú kia lao xuống theo, trong đó có một con dùng móng vuốt bắt được bả vai của Bạch Diễu Diễu, xách nàng ta lên.


Bạch Diễu Diễu vì mất máu quá nhiều, đã ngất đi rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.