(Quyển 3) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

Chương 426: Phát điên như vậy



Edit : Nại Nại


(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___


Ánh sáng màu lam từng chùm từng chùm bay bay ở xung quanh, trong bóng đêm có một tia sáng, gió lạnh thổi quét đến từng trận, khiến người ta không rét mà run.


Ở đây rất yên lặng, giống như dao động phía trên không có ảnh hưởng nguy hiểm gì đến dưới này.


Vu Hoan kéo kéo y phục trên người, ôm chặt cánh tay Dung Chiêu: "Sao ở đây lại lạnh như vậy?"


Dung Chiêu cũng không ôm Vu Hoan vào trong lòng, ở đây vốn dĩ đã lạnh, hắn mà còn ôm Vu Hoan nữa thế nào nàng cũng sẽ bạo tẩu.


Vu Hoan run run, quay đầu lại nhìn ở phía sau, trong u quang, phía sau rõ ràng đã bị phá hỏng, chỉ có thể đi về phía trước.


Vực sâu này rất sâu, cho nên bọn họ đứng ở phía dưới căn bản không nhìn thấy ánh sáng ở phía trên.


Dung Chiêu dùng thần lực chiếu sáng một chút.


Ánh sáng ấm áp bao bọc lấy Vu Hoan, lập tức không còn thấy lạnh như vừa rồi nữa.


Vu Hoan nhìn Dung Chiêu liếc mắt một cái, ánh sáng nhu hòa chiếu lên đường cong lạnh lẽo cứng rắn của hắn, bây giờ có vẻ vô cùng dịu dàng, hắn hơi hơi cúi đầu, lạnh nhạt trong mắt nháy mắt rút đi thay bằng tia dịu dàng.


"Làm sao vậy?" Nhìn hắn như thế làm gì?


Vu Hoan cong cong khóe môi, cười có chút đắc ý: "Dung Chiêu, có phải hiện tại chàng phát hiện yêu ta yêu đến mức không thể tự thoát ra được?"  


Dung Chiêu: "..."


Có thể đừng tự luyến như vậy được không?


Còn có nàng là cô nương, rụt rè một chút đi!


"Đừng quậy." Dung Chiêu mất tự nhiên dời tầm mắt đi: "Ở đây có gì chúng ta cũng không biết."


Vu Hoan bĩu môi: "Thừa nhận một chút sẽ chết sao? Thôi, đi thôi, ở nơi quái quỷ này, ông mới không thèm ở."


Vị trí của bọn họ là ở đáy vực sâu, dưới chân là một ít viên đá khác nhau, bốn phía có những tảng đá nhô ra quái dị, thâm nhập vào trong bóng đêm giống như ác thú đang rình câu con mồi.


U quang xung quanh theo bước chân của nàng chậm rãi bay bay ở phía trước.


Đi được một khoảng cách, Vu Hoan bỗng nhiên dừng lại bước chân, nghiêng đầu nhìn về nham thạch nơi xa xa.


Đó là nham thạch rất lớn, lập lòe u quang, bộ phận nhô lên rất giống một con ác thú sắp nhào đến.


"Vừa rồi chúng ta... hình như đi qua đây rồi đúng không?" Vu Hoan có chút không xác định hỏi.


Ở dưới này chỉ có thể nương nhờ u quang, miễn cưỡng thấy rõ, cho nên Vu Hoan cũng chỉ có chút ấn tượng.


Dung Chiêu gật đầu: "Xác thật là đã đi qua."


"Trận pháp sao?" Vu Hoan nhíu nhíu mày, nhìn nham thạch kia, càng nhìn càng cảm thấy chân thật.


Nham thạch đen tuyền dường như có sự sống, một đôi mắt màu lục đột nhiên sáng lên, tư thế lúc trước muốn nhào qua bây giờ xác thật 'vèo' một tiếng xông đến.


Tay Dung Chiêu đang nắm Vu Hoan hơi hơi dùng sức, kéo nàng đến một bên, gió lạnh thổi qua tai nàng, có cái gì đó dừng ở phía sau nàng.


Dường như bây giờ Vu Hoan mới hoàn hồn, con ngươi xoay tròn, quay đầu nhìn về nơi phát ra tiếng vang.


Một con báo cao gần nửa người đang ở tư thế muốn tấn công, dùng đôi mắt màu lục phát ra ánh sáng âm u kia chứa đầy khát máu và tàn nhẫn nhìn chằm chằm nàng, trong miệng rít gào trầm thấp.


Trong không khí lại 'vèo' vài tiếng, chỉ trong vài giây bốn phía xung quanh toàn là những con báo này, đầu báo rất to, lộ ra răng nanh sắc bén cùng móng vuốt to nhọn cào cào mặt đất, ánh mắt như nhìn đồ ăn nhìn bọn họ.


"Ha, xem ra ở đây còn có không ít trở ngại ha!" Vu Hoan rút tay ra khỏi tay Dung Chiêu, xoay xoay cổ tay, nghiêng đầu, ánh mắt hiện lên tia lạnh lẽo: "Tới so bì xem chúng ta ai giết được nhiều hơn nhé?"


Dung Chiêu dùng hành động trả lời Vu Hoan, trước một bước nghênh đón con báo đứng gần nhất.


Vu Hoan trừng mắt, nàng còn chưa có nói bắt đầu mà!


Bên kia Dung Chiêu đã giải quyết một con, con báo ngã xuống đất biến thành viên đá cứng rắn, vỡ vụn từng viên nhỏ.


"Đù, từ đá hóa thành à..." Vu Hoan nỉ non một tiếng, cũng gia nhập chiến đấu.


Những con báo này cấp bậc không cao, Vu Hoan và Dung Chiêu liên thủ, cơ hồ không phí sức lực gì đã giải quyết xong.


Tất cả con báo đều biến thành đá vụn dưới chân, ở trong không khí dường như có sự dao động rất nhỏ, ánh sáng trước mặt mãnh liệt hơn một chút so với trước đó.


Cũng gần là một chút, người không tinh tế căn bản không phát hiện ra được.


"Đơn giản như vậy đã phá trận?" Rõ ràng Vu Hoan có chút không tin, những con báo đó chém không đã ghiền chút nào hết!


"Không phải, là khởi động một trận pháp khác."


"Liên Hoàn Trận sao?" Vu Hoan dùng linh thức quét xung quanh, xác thật có dao động không tầm thường.


Liên Hoàn Trận là một trận pháp biến mất thì sẽ liên tiếp khởi động một trận pháp khác, lúc trước ở bên ngoài Thiên Y Cốc chính là Liên Hoàn Trận.


Chỉ là Liên Hoàn Trận cũng phân ra rất nhiều loại, lấy thực lực của người bày trận quyết định trình độ khó dễ của Liên Hoàn Trận.


Vu Hoan nhíu nhíu mày, cách dùng phổ biến nhất của Liên Hoàn Trận là thiết lập cấp độ, rất nhiều cường giả trước khi chết đều sẽ bày ra một trận pháp như vậy, vừa có thể khảo nghiệm được thực lực của người truyền thừa, vừa có thể khảo nghiệm trái tim, quả thật là phải tự chọn lựa trước khi chết.


Muốn đi ra ngoài hoặc là chết, hoặc là thông qua.


"Cho nên hiện tại chúng ta là phải đánh quái thăng cấp??" Vu Hoan thở dài, rõ ràng không hề tình nguyện.


"Không sai lắm." Dung Chiêu gật đầu.


Vu Hoan lại lần nữa thở dài, chuyện gì đây!


Trận pháp thứ hai là linh thú như cũ, là gấu lửa, loại gấu này toàn thân trên dưới đều là lửa, những thứ đồ chơi này không đánh lại sẽ tự nổ, muốn mất mặt bao nhiêu thì có mất mặt bấy nhiêu.


Vu Hoan bị khiến cho có chút chật vật, nàng ngàn vạn lần không ngờ trận pháp khống chế những tảng đá biến thành linh thú sẽ vô sỉ như vậy, ngay từ đầu đã mắc mưu.


Cũng may không bị thương, chỉ là dòng khí tự nổ của bọn gấu lửa lan tràn đến, ngực có chút khó chịu.


"Có muốn nghỉ một chút không?" Dung Chiêu đỡ lấy Vu Hoan, trên người hắn không có một chút dơ loạn nào, giống như chưa từng trải qua chuyện vừa rồi.


Vu Hoan nhìn thoáng qua, lập tức khó chịu, móng vuốt dơ bẩn trực tiếp bưng mặt Dung Chiêu, sấn lên hôn một cái: "Tiếp tục, thời gian còn lại của chúng ta không nhiều lắm."


Vu Hoan buông Dung Chiêu ra, nhìn trên mặt Dung Chiêu có in ấn móng vuốt đen tuyền, vô cùng thỏa mãn.


"Ong..."


Trận pháp thứ ba khởi động.


Trong bóng đêm, âm thanh xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt vang lên, âm thanh cọ xát với mặt đất cùng với âm thanh 'tê tê'.


"Dung Chiêu..." Vu Hoan đột nhiên đi vài bước đến Dung Chiêu, thần sắc càng khó chịu: "Hình như là rắn."


Nàng chán ghét nhất là cái thứ như không có xương sụn gì này.


Âm thanh xoẹt xoẹt càng lúc càng lớn, ở nơi được u quang chiếu đến rất nhanh xuất hiện một con rắn với cái đầu thô dày.


Nó lè lưỡi đỏ tươi như máu, lạnh băng âm độc. Chậm rãi ở trong bóng đêm càng ngày càng bò ra nhiều rắn, sôi nổi lè lưỡi đỏ tươi ra, uốn éo thân thể, đến gần bọn họ.


Vu Hoan lập tức trốn ra phía sau Dung Chiêu: "Dung Chiêu, trận pháp này chàng lên đi!"


Tuy dáng dấp của rắn và rồng không khác nhau là mấy, đều thật dài, nhưng nàng không thể chịu đựng nổi, nhìn thấy đã ghê tởm.


Dung Chiêu vỗ vỗ đầu Vu Hoan, tự mình đi giải quyết những con rắn đó.


Rất nhanh Vu Hoan đã phát hiện không đúng, những con rắn đó lại là con rắn cạp nong.


Loại rắn cạp nong này quỷ dị ở chỗ nếu ngươi chém nó, nó sẽ chia thành một đoạn rồi một đoạn, một đoạn kia tiếp tục trưởng thành một con rắn mới, một con phân thành mấy con, số lượng kia không phải nói là đang cọ cọ bành trướng lên trên.


Vu Hoan không động thủ không được.


Cho dù ngươi không chém nó, nó cũng sẽ tự nhào đến, hoặc là bị đồng bạn cắn đứt thành vài đoạn, Vu Hoan tỏ vẻ chưa từng thấy đồng bạn phát điên như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.